Đọc truyện Xuyên Qua Anh Là Của Em – Chương 13: Gặp Lại
Thời gian trong một tháng của Ái Khuê chỉ loanh quanh việc đi học rồi tự bế trong phòng.
Không phải cô không muốn ra ngoài mà Phương lão gia sớm đã kêu người đi theo bảo vệ hay nói đúng hơn là giám sát cô 24/7 làm cho Ái Khuê có cảm giác là tội phạm đang bị cảnh sát theo dõi chờ phát hiện chứng cứ phạm tội vậy.
Ngay cả công việc phục vụ quán cà phê chung với Diễm Thu Minh cô cũng phải xin nghỉ, nếu không thì người ngoài nhìn vào lại thấy một nhân viên phục vụ lại có tới 4-5 vệ sĩ thì cũng lạ lắm à nha.
Một tuần trước buổi lễ đính hôn cô còn bị ép buộc xin nghỉ ở nhà để đo đạt may váy đính hôn và cũng để cho Phương lão gia kia nắm chắc rằng cô sẽ không bỏ trốn.
Nếu mà Ái Khuê nhìn thấy Phương lão gia lúc này có lẽ sẽ lấy chảo đập vào đầu ông xem ông đang nghĩ cái gì, cô muốn thoát khỏi cái ngôi nhà này muốn chết đi được, làm gì có chuyện bỏ trốn chứ, đúng là đề phòng dư thừa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại vì nếu là Ái Khuê nguyên chủ thật sự sẽ không chấp nhận cuộc hôn nhân kinh tế này và cũng có ý định bỏ trốn nhưng lại bị nhốt trong phòng giống bây giờ.
Sáng hôm nay chính là ngày cô đính hôn, cô đã phải dậy từ rất sớm còn phải tự bắt xe đến nhà hàng Blue Skys 5 sao để bắt đầu trang điểm và thay váy đính hôn.
Cả nhà ba người kia thì sung sướng rồi, ngủ dậy có thể bình thản dùng bữa sáng rồi được tài xế chở đến nơi tổ chức buổi lễ.
Đúng là ý định đính hôn để thoát khỏi cái gia đình này là một ý kiến vô cùng sáng suốt.
Đáng lý ra theo pháp luật khi cô 20 tuổi mới có thể kết hôn với thiếu gia Âu Dương gia nhưng vì mấy năm gần đây Phương Trấn Quốc quản lý Phương gia ngày càng xuống dốc và cần hợp đồng với Âu Dương gia để gỡ gạt lại.
Chính vì thế dù Ái Khuê chỉ mới 19 tuổi đã bị bắt đính hôn trước để Phương Trấn Quốc an tâm lấy bản hợp đồng đến tay cứu vớt Phương thị.
“Tiểu thư.
Cô là người đẹp nhất từ trước đến nay tôi gặp đó.
Chú rể phải hạnh phúc lắm khi có thể lấy được một người vợ như cô”
“Cảm ơn chị”
Phương Ái Khuê đã ngồi yên hơn 1 tiếng để cho nhân viên trang điểm làm đẹp và mặc váy đính hôn cho mình.
Tuy biết rằng ai sau khi được trang điểm đều được khen giống vậy nhưng lòng cô cũng không khỏi lâng lâng.
Nhìn thiếu nữ thân mặc váy xanh bầu trời, lớp ngoài và hai bên tay váy đưỡ may lên một lớp voan trong suốt được thuê hoa văn làm cho bộ váy thêm phần lấp lánh.
Đuôi váy dài chạm đất được may theo kiểu đuôi cá ôm trọn từng đường cong trên cơ thể của Ái Khuê.
Không những thế trên thân váy còn được nhà thiết kế tinh tế tạo một đường xẻ đến đùi, mỗi bước chân cô đi có thể phô diễn đôi chân thon dài.
Đúng là đẹp đến cực phẩm, không hổ là nhân vật đẹp nhất trong truyện cô viết, là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính.
Lúc Ái Khuê đang ngắm bản thân trước gương thì Phương Thục Khuê bước vào.
Cô ta vốn dĩ muốn nhìn thấy khuôn mặt không cam lòng của Ái Khuê khi bản thân phải gả cho một người khác Hàn Thiên Trạch.
Nhưng cô ta đã lầm, khi bước vào căn phòng này làm ả thật sự hối hận, Ánh đèn phòng chiếu lên Ái Khuê làm chiếc áo có phủ một lớp kim tuyến trở nên lấy lánh, Ái Khuê hôm nay đặc biệt trang điểm tinh tế càng tôn lên vẻ đẹp bản thân.
Thục Khuê vốn cố tình đi trể để ở nhà cho người trang điểm và ăn mặc diễm lệ để lấn ác Ái Khuê nhưng không ngờ bản thân bây giờ không khác nào đốm lửa đang tranh toả sáng với mặt trăng.
Tại sao con nhỏ Ái Khuê có thể may mắn như thế? Dù không có được Hàn Thiên Trạch nhưng không phải ả vẫn có thể lấy được thiếu gia Âu Dương gia lớn mạnh hơn cả Hàn gia sao? Nó ngoài đẹp ra thì được gì chứ, không phải tên Âu Dương thiếu gia cũng….
Nghĩ đến tình trạng của Âu Dương nhị thiếu gia ả liền cười lạnh trong lòng nhưng vẻ ngoài tỏ ra lo lắng cho Ái Khuê.
Cô nhìn thấy Thục Thuê đang diễn sâu đó chứ nhưng vẫn giả bộ quan tâm hỏi.
“Có chuyện gì vậy chị?”
“À…không có gì…chỉ là…”
“Có chuyện gì chị cứ nói đi ạ”
Thục Khuê giả bộ ngập ngừng muốn nói nhưng giống như không thể để Ái Khuê cô bị lừa liền một lèo nói ra nào là Âu Dương nhị thiếu gia cách đây không lâu đã bị tai nạn lại nói anh ta đã sớm trở thành kẻ tàng phế, ngay cả khuôn mặt cũng bị huỷ nốt.
Nếu Ái Khuê bên cạnh hắn thì sẽ vô cùng uổng phí cuộc đời….
“Vậy sao chị?” – Ái Khuê giả bộ ngạc nhiên dù sao cô cũng đã nghe từ Thu Minh cả rồi – “Em phải làm sao đây chị? Không lẽ phải gã cho hắn rồi huỷ hoại tuổi xuân của mình? Không được, em phải huỷ hôn.”
Ái Khuê nói xong không kịp để Thục Khuê và nữ nhân viên trang điểm phản ứng đã chạy ra khỏi phòng trang điểm nhưng dễ gì cô đi kiếm Phương Trấn Quốc chứ.
“Cô ta nói vậy sao?”
“Đúng vậy thưa thiếu gia”
Bên ngoài khu vườn được trang trí cầu kì tại khách sạn có một người đàn ông tên tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt của anh làm cho người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Người đàn ông này không ai khác ngoài Âu Dương Hàn Vũ trong miệng hai chị em Ái Khuê.
Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng thắc cà vạt màu xanh bầu trời vô cùng hợp với trang phục hôm nay của Ái Khuê.
“Là anh sao?” – Khi Hàn Vũ đang suy nghĩ thì một âm thanh vang lên ở gần đó.
Ái Khuê nhà ta trong phút trốn đi lang thang lại đụng phải Hàn Vũ nhà ta.
“Cô là ai?” – Hàn Vũ nhíu mài tỏ ra khó chịu, không phải câu trước còn sợ lấy anh phí hoài tuổi xuân sao.
Sao bây giờ nhìn anh lại vui mừng như vậy?
“Anh không nhớ sao? Hôm đó anh té xỉu là tôi đỡ anh về khách sạn…lúc đó tôi không có tiền nên báo anh thanh toán đó” – Nghĩ đến việc để một người đàn ông xa lạ trả tiền giùm thật sự có chút ngại nhưng nhìn đến bộ dạng của anh – “Anh bị sao vậy? Sao lại ngồi xe lăn? Mặt của anh bị sao vậy?”
Ái Khuê nhìn đến người đàn ông mà nhiều lần bản thân vô thức nhớ tới làm trái tim không khỏi thổn thức.
Dù anh đang đeo mặt nạ nhưng nhìn từ xa cô đã nhận ra anh, phải nói linh cảm đó vô cùng mãnh liệt.
Âu Dương Hàn Vũ nhìn thấy bàn tay của cô sắp chạm đến mặt nạ của mình liền khó chịu lùi xe lăn cách xa cô ba bước chân.
“Không phải cô sợ tôi lắm sao? Không phải cô ghét một kẻ vừa bị huỷ dung vừa tàn phế như tôi sao? Không phải cô sợ chôn vùi tuổi xuân của mình sao?” – Hàn Vũ lần đầu tiên nói nhiều như vậy.
Khi biết người con gái lần trước cứu mình lại mở miệng nói ghét bộ dạng này thì một cỗ tức giận trong lòng liền phát tát.
“Tôi nói ghét anh khi nào chứ? Tại sao tôi phải ghét anh, anh tàn nhưng chưa chắc là sẽ phế, anh bị huỷ dung nhưng dung mạo đâu quan trọng chứ.
Huống chi…huống chi…tôi thấy anh như thế nào vẫn đẹp”
Ái Khuê càng nói cả khuôn mặt càng đỏ, đây là lần đầu tiên cô bày tỏ và khen một người đàn ông đó trời ơi.
Mắc cỡ chết mất.
“Không phải lúc nãy cô nói với chị cô vậy sao?”
“Ai cơ? Ả Thục Khuê đó hả? Con nhỏ đó lúc nào chả muốn hại tôi.
Đã có được tất cả rồi, tôi cũng nhường hết cho ả rồi mà ả thì sao chứ? Tôi chỉ muốn đính hôn rồi thoát khỏi ngôi nhà đó thôi mà.
Vậy mà vẫn bám riết không tha.
Mà đợi chút….”
Ái Khuê tới lúc này mới cảm thấy có cái gì không đúng mà cô không biết chỗ không đúng ở đâu.
Tại sao anh đẹp trai của cô lại biết nội dung nói chuyện của mình và Thục Khuê.
Sao anh ta lại tức giận như vậy? Anh ta trông giống….
Thôi thôi, đừng nha, đừng nha.
Hãy nói với cô không phải sự thật đi.
“Cô đoán đúng rồi đó.
Vị hôn thê à” – Nhìn Ái Khuê biểu cảm không thiết tha gì cuộc sống này nữa làm anh càng muốn mở miệng phá vỡ hàng rào cuối cùng kia.