Đọc truyện Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý – Chương 208: Nàng Tiên Cá Thời Hiện Đại 1
Cẩm Vinh thực sự cảm thấy sau khi khôi phục ký ức, vận khí của mình tốt hơn nhiều, không xuyên thành thân phận khổ đại cừu thâm, hơn nữa cũng không phải xuyên cổ đại, mà trở về hiện đại tương đối tự do bình đẳng.
Càng quan trọng là một lần nữa được đầu thai chuyển thế.
Tuy nói không biết đây là lần thứ mấy làm trẻ con, nhưng so với nửa đường xuyên qua chiếm lấy thân thể người khác thì tốt hơn nhiều.
Một đời này có thể nói là rất tốt đẹp, Lâm Cẩm Vinh, gia cảnh giàu có, cha mẹ kiện toàn thương yêu, giờ đã thuận lợi sống tới tuổi hai mươi.
Cẩm Vinh đứng bên mạn thuyền, nhìn mặt biển rộng lớn lấp lánh trước mặt, không biết là do ảo giác, hay là vì lí do gì mà Cẩm Vinh cảm thấy hải vực nơi này đặc biệt đẹp đẽ.
“Chị Cẩm Vinh.” Phó Ngôn cất tiếng gọi.
Cậu cười, lộ ra hàm răng trắng tinh cùng màu da đồng khỏe khoắn tương phản nhau.
Phó Ngôn là thanh mai trúc mã với Cẩm Vinh, từ nhỏ hai người đã là hàng xóm, Phó Ngôn nhỏ hơn ba tuổi.
Cậu đến cạnh Cẩm Vinh, nụ cười xán lạn không dứt trên môi, “Chị Cẩm Vinh, tiệc tối nay chị có đi không?”
Cẩm Vinh không chút nào để ý nói, “Đi chứ, làm gì mà không đi? Đến tận đây chẳng phải là vì cái yến hội đó hay sao?”
Tuy là vậy nhưng cảnh sắc nơi này không là Cẩm Vinh thất vọng chút nào, thật sự muốn biến nơi này thành làng du lịch tư nhân nha.
(thấy cảnh đẹp người ta chụp hình, chụy thì nghĩ mua về làm của riêng:)
Phó Ngôn sờ sờ cái mũi, tựa hồ muốn nói gì rồi lại thôi.
Thực mau tới buổi tối, biệt thư bên bờ biển chính là nơi tổ chức yến hội lần này, đèn đuốc sáng trưng, ăn uống linh đình, không khí tương đối náo nhiệt nhưng cũng thoải mái.
Cha mẹ đời này là những người tương đối có tiếng tăm, có địa vị xã hội nhất định, Lâm Cẩm Vinh tự nhiên cũng trở thành tâm điểm không nhỏ.
Cẩm Vinh cũng không ngại sắm vai người con ưu tú trong mắt cha mẹ, ứng đối rất trôi chảy.
Trong mắt người khác, chính là một cô gái có khí chất ưu nhã hào phóng, thong dong, là một thiên kim tiểu thư hoàn mỹ.
“Chị Cẩm Vinh.” Phó Ngôn bưng một ly rượu vang đỏ bước tới, mình mặc lẽ phục nghiêm chỉnh trông rất ra dáng, chỉ là khi cậu cười lên lại có vẻ trẻ con.
Ánh mắt Cẩm Vinh đảo qua ly rượu trong tay cậu, gần như phì cười một tiếng, “Chà, bắt đầu bước vào tuổi nổi loạn rồi đấy hả?”
“Chị Cẩm Vinh, lần nào gặp em cũng nói câu đấy không chán sao.” Phó Ngôn nhăn mặt, nhân lúc phục vụ bước qua, đổi ly rượu lấy một ly nước trái cây.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, “Chị chỉ là nói ra sự thật mà thôi.”
Phó Ngôn bẹp bẹp miệng, bởi vì tuổi còn nhỏ, không ít lần bị Cẩm Vinh cho ăn thiệt, nhưng cậu nhóc cảm xúc tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lại nhắc tới một cái đề tài khác, “chị Cẩm Vinh, chị biết yến hội lần này là làm cho ai không?”
Cẩm Vinh sờ sờ cằm, “Hình như là làm cho người thừa kế Ôn thị…”
“Ừm, tên là cái gì…chị cũng không nhớ rõ.”
Loại chuyện này, Cẩm Vinh thực sự không để bụng, ai ở chung với Cẩm Vinh sẽ biết, gia hỏa này không cần biết đối phương là ai tên tuổi là gì, cũng có thể cùng đối phương trò chuyện vui vẻ nhìn không ra chút sơ hở nào.
Thông minh lại ngạo mạn.
Cẩm Vinh không thừa nhận cũng không phủ nhận đánh giá này, so với người thừa kế Ôn thị, cô càng quan tâm chuyện, “Chủ nơi nghỉ dưỡng này là ai vậy?”
Phó Ngôn uống một ngụm nước trái cây, gật đầu, “Em biết, là Ôn thị đấy.”
“Ồ.” Cẩm Vinh như suy từ điều gì đáp một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Ngược lại Phó Ngôn lần nữa trăm vuốt cào tìm, cơ hồ muốn nói điều gì lại cứ ngập ngừng mãi.
Mà bên kia, vai chính đã lên sân khấu, Ôn Dĩ Hoán, người thứa kế Ôn thị.
Ánh mắt của phân nửa những cô gái có mặt ở đây đều bị hấp dẫn đi.
Phó Ngôn nhìn Cẩm Vinh, lén lút nói, “Chị Cẩm Vinh, chị thấy anh ta thế nào?”
Cẩm Vinh liếc mắt nhìn cậu, tỏ vẻ già dặn, “Nhìn người không thể nhìn mặt, phải chú trọng nội tâm, tâm hồn là quan trọng nhất.”
Phó Ngôn nháy mắt nghẹn họng, cậu trông mặt bắt hình dong lúc nào, nhưng nhìn Cẩm Vinh có vẻ không có hứng thú với Ôn Dĩ Hoán lắm, không biết nên vì chuyện này mà vui vẻ hay thở dài đây.
Nhưng mà Ôn Dĩ Hoán vừa xuất hiện, Cẩm Vinh liền cảm thấy yến tiệc cũng mất hết mùi vị, đợi kha khá thời gian trôi qua, uống cạn ly rượu, Cẩm Vinh liền rút lui.
Cẩm Vinh vừa đi, Phó Ngôn cũng lẽo đẽo theo sau, cười hì hì nói, “Ba em nói chuyện gì cũng nghe chị, đi theo chị là được.
Ba Phó Ngôn là Phó Thịnh cũng quen biết Cẩm Vinh từ lâu.
Cô nương này từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, ông hận không thể phó thác con trai cho Cẩm Vinh, chỉ tiếc con trai đến quá muộn, mà cho dù tuổi thích hợp thì chưa chắc Lâm Cẩm Vinh nhìn vừa mắt con trai ông.
Chuyện kia không cần suy nghĩ, nhưng làm em trai thì vẫn có thể, cho nên Phó Ngôn một câu chị Cẩm Vinh hai câu chị Cẩm Vinh cũng đều là do ba hắn dạy.
Có việc gì không biết cứ nghe Lâm Cẩm Vinh, không sai đi đâu được.
Cẩm Vinh thầm nghĩ ngay cả ba Lâm có lẽ cũng không tin tưởng cô như vậy.
Thời gian còn sớm, Cẩm Vinh không vội về phòng, cảm thấy buổi tối ra biển hóng gió cũng không tồi, thuận tiện để gió thổi cho tỉnh rượu, mặc dù cô cũng không uống nhiều lắm.
Biển ban đêm quả nhiên mang một vẻ đẹp khác, lặng yên mà lộng lẫy, bí hiểm.
Phó Ngôn từ cửa hàng gần đó mua hai trái dừa, bên trên còn cắm ống mút, một trái đưa Cẩm Vinh, một trái khác nhanh chóng đưa vào miệng hút rột rột.
Mặt biển hứng trọn ánh trăng đêm, như một tấm gương phản chiếu rực rỡ lấp lánh, mặt biển như được rát bạc, nhưng mà nhìn kĩ, hình như thật sự là có ánh bạc lóe lên, từ giữa những ngọn sóng, từ…một cái đuôi cá?
Cẩm Vinh không thể không cảm thán thị lực ban đêm của mình quá tốt rồi.
Đồng dạng cận không độ là Phó Ngôn, cậu lắp bắp, suýt làm rơi cả trái dừa xuống bãi cát “Chị Cẩm Vinh, hình như em bị quáng gà, nếu không thì dưới biển vừa có cái đuôi cá siêu to khổng lồ đúng không? Hình như đấy là người…”
Cẩm Vinh bình tĩnh đưa ống mút vào miệng cậu, “Em đi khám mắt đi.”, rồi lại thuận tay vỗ đầu cậu một cái.
Phó Ngôn lại chớp chớp mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật? Trong lúc cậu vẫn đang đấu tranh tư tưởng thì Cẩm Vinh đã quay người trở về.
__________
Ngày hôm sau, sáng sớm, Cẩm Vinh đã bị cha Lâm mẹ Lâm triệu hồi.
Mục đích chính là, muốn cô đi xem mắt.
Từ dáng vẻ ấp úng của Phó Ngôn, Cẩm Vinh đã đoán ra được một chút, nhưng vẫn không thể không nói, xa cách xã hội hiện đại đã lâu khiến cô quên mất ưa thích đặc biệt này của các bậc cha mẹ.
Mà đối tượng, chính là nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm qua, Ôn Dĩ Hoán, người thừa kế Ôn thị.
_____
Buổi gặp mặt diễn ra đơn giản hơn cả giản đơn, Phó Ngôn vừa thấy cô quay lại đã xum xoe hỏi chuyện.
Tìm lại trong ký ức xa xăm, buổi gặp mặt của Cẩm Vinh và Ôn Dĩ Hoán cơ bản diễn ra thế này,
“Chào anh, tôi là Lâm Cẩm Vinh.”
Tâm tình đối phương tựa hồ cũng rất mâu thuẫn, tuy rằng tính tình ôn hòa nhưng lại có chút không kiên nhẫn.
Nhà gái giới thiệu xong cũng không cam lòng yếu thế mà đáp lại một câu,
“Tôi là ohd.”
Sau đó là một bầu không khí xấu hổ ngượng nghịu không thoải mái…
“Kết quả thì sao?” Phó Ngôn lại hỏi.
Cẩm Vinh cầm kéo tỉa chậu cây cảnh, không chút để ý đáp, “Kết quả ăn cơm xong hai người đường ai nấy đi.”
“Hai người không giao lưu trao đổi gì sao?”
Cẩm Vinh bình tính giải thích, “Đương nhiên là có, nhân loại chỉ có 25% nhu cầu giao lưu ngôn ngữ, cái mà cả chị và anh ta trao đổi được nhiều nhất ngày hôm nay, chính là tâm tình khó chịu của đối phương.”
Phó Ngôn nghe vậy thì dựng lông lên, “Ôn Dĩ Hoán có cái gì tốt mà khó chịu, người như chị anh ta tìm mấy trăm dặm cũng không tìm được đâu!”
Luận ngoại hình, tài năng, gia thế, có chỗ nào không xứng.
Cẩm Vinh vuốt lông, à không, sờ sờ đầu cậu, “Được rồi, mặc dù chị cũng công nhận chị rất ưu tú nhưng sở thích mỗi người một khác, loại chuyện này không thể miễn cưỡng.”.
Truyện mới cập nhật
Phó Ngôn: “…..” Cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái..
“Nhưng mà, chị cũng rất khó chịu, Cẩm Vinh rắc rắc cắt đứt một cành cây, “Cái chuyện gặp mặt này.”
Dùng cơm trưa nghỉ ngơi xong, Cẩm Vinh cầm mũ che nắng, đi dạo một vòng nghiên cứu hải vực này, cũng với phạm vi của bán đảo.
Kết quả đang đi dạo, xa xa có thể nhìn thấy một cái xác nằm trương giữa trời nắng…lại gần…a, đây không phải Ôn Dĩ Hoán sao.
Cả người ướt đẫm nằm một mình giữa bờ cát trong buổi chiều nóng nực thế này, Cẩm Vinh nhìn xong không nhịn được ghét bỏ lui về phía sau.
Nhưng mà…gọi một hai tiếng không có lời đáp, hình như người này bất tỉnh rồi, nhìn bộ ngực phập phồng còn thở, Cẩm Vinh liền gọi điện tìm trợ giúp.
Người thừa kế của Ôn thị gặp chuyện, hẳn là sẽ có người tới nhanh thôi.
Cẩm Vinh cúp điện thoại, ánh mắt yên lặng nhìn về phía biển rộng, ánh nắng như nhảy nhót trên mặt biển, sóng biển vỗ mạnh vào những tảng đá ngầm làm bọt trắng bắn tung tóe.
Cẩm Vinh nhớ tới thứ mình nhìn thấy hôm qua.
Nếu không phải Ôn Dĩ Hoán ngủ quên nên bị say nắng, thì có lẽ là cô chạm trán truyện nàng tiên cá phiên bản hiện đại rồi.
Thế giới này và sinh vật như người cá, liệu có ảnh hưởng nào cô gián tiếp gây ra hay không?
Cẩm Vinh đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nhiên, cá mặn trên bờ cát vàng – Ôn Dĩ Hoán tỉnh lại.
Hắn vừa mở mắt đã thấy bên cạnh mình có một cô gái đội mũ rộng vành, mặc một chiếc váy mùa hè dài quá bắp chân, là Lâm Cẩm Vinh, đối tượng gặp mặt buổi sáng hôm nay, chỉ là đối phương hình như không để ý đến hắn lắm.
“Lâm tiểu thư.”
Nghe được giọng Ôn Dĩ Hoán, Cẩm Vinh mới quay đầu lại, lễ phép hỏi thăm một tiếng, “Anh tỉnh rồi hả.”
“Là cô cứu tôi phải không?” Ôn Dĩ Hoán nghi hoặc nói, hắn nhớ rõ người cứu mình rất ôn nhu, còn vị lâm tiểu thư này nhìn bề ngoài thì ôn hòa nhưng thực ra lại rất lạnh lùng xa cách.
“Không, lúc tôi đến anh đã nằm dài trên bờ rồi.”
Cẩm Vinh chỉ muốn hỏi lại một câu logic của anh đâu hả chàng trai, người tôi khô cong thế này, có chỗ nào giống như vừa lội xuống biển cứu anh không? hay là nam chính được các nàng tiên cá cứu đều có thiết lập không thông minh như vậy?.