Đọc truyện Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý – Chương 205
Cẩm Vinh biết ông thúc phụ nhặt được này không phải là kiểu người quá thông mình, thư từ quan trọng được đặt ở những nơi nào trong phòng, liếc mắt là có thể nhìn ra.
Đường đường là quốc công phủ, cảm thấy sẽ không có ai tự tiện xông vào nên thư phòng cũng chỉ khóa cửa ra vào.
Cẩm Vinh không khỏi hoài nghi mắt nhìn người của Ninh Cảnh Đế, thần tử không cần quá thông minh, nhưng tư chất bình thường đến mức này, để hắn biết nhiều bí mật quan trọng, có lẽ mất nhiều hơn được.
Liếc qua chồng tấu chương mật hàm có liên quan đến triều chính, ánh mắt Cẩm Vinh không dừng lại, mà nhìn về phía phong thư ố vàng được nhét trên kệ sách, bên ngoài có ghi một hàng chữ nhỏ Thiên Nguyên năm thứ chín.
Cũng năm ấy, Đại Ninh triều An Quốc Công Phương Ân chết trận sa trường, thê tử Lý thị tuẫn tình mà chết.
Cẩm Vinh mở tệp thư tín, bên trong đều là những chuyện tương đối bình thường, đều là huynh đệ đàm luận chuyện nhà, Phương Ân hàng năm chinh chiến, chuyện trong phủ phó thác cho nhị đệ và nhị đệ muội chiếu cố, giúp đỡ Lý thị xử lí chuyện nhà, chiếu cố lão phu nhân cùng con nhỏ.
Từ trong thư có thể thấy được, Phương Thịnh hành sự coi huynh trưởng là chỉ, không có uy thế như ngày hôm nay, là một đệ đệ thành thực hàm hậu, ngữ khí tin phục huynh trưởng.
Thanh danh của Phương Ân, Cẩm Vinh chú ý thấy cái nhìn của người ngoài với vị phụ thân này đều là khen ngợi, tướng tài bách chiến bách thắng, tiếng tăm khiến địch nhân sợ mất mật, kỳ tài ngút trời, dung mạo tuấn mỹ, thương yêu thê tử, nhưng tuổi xuân mất sớm làm nhiều người tiếc nuối.
À, còn có một con trai vô thanh vô tức bị nuôi phế là Phương Cẩm Vinh.
Năm ấy, Phương Ân đem quân đi đánh Nam Triều, Nam Triều thua trận thần phục trăm năm, mỗi năm dâng đồ tiến cống.
Nhưng không hiểu vì sao, chiến sự sắp kết thúc, Phương Ân gặp phải mai phục trên núi mà bỏ mình.
Càng kì quái chính là, thê tử Lý thị đột nhiên lại xuất hiện ở chiến trường, bỏ lại con trai ở phủ quốc công, đi theo Phương Ân.
Phương Thịnh lúc ấy sợ hãi, ân hận không kịp ngăn đại tẩu, là lỗi của hắn.
Nhưng tại sao lại là lỗi của hắn chứ? Tại sao Phương Thịnh lại nói như vậy? Hành động của Lý thị, thái độ của Phương Thịnh và Phương Ân cũng không khỏi khiến người người ngẫm, Lý thị thực sự rút kiếm tự vẫn, thành toàn đoạn tình phu thê này mà không màng đến hậu quả sao?
Cái chết của Phương Ân là một bi kịch với toàn bộ quân lính, một chiến thắng đau thương, đọc đến dòng thư cuối cùng, ánh mắt Cẩm Vinh tối lại, nghi hoặc trong lòng cũng được hóa giải phần nào.
Vốn dĩ, Phương Ân không chết trận, hắn là tự sát.
_________
Xem xong, Cẩm Vinh nhẹ nhàng khóa cửa thư phòng lặng yên không tiếng động trở về viện.
Phương Thịnh vẫn đang ở tiệc mừng thọ, nhưng nơi này không nên ở lâu.
“Đại thiếu gia.” Văn Mặc gọi với vào bên trong,
Cẩm Vinh lười biếng nói một tiếng, “Vào đi.”
Văn Mặc đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng một chiếc khay, có chè cùng mấy đĩa điểm tâm, đều là thái thái phân phó mang qua, sợ đại thiếu gia tỉnh ngủ đói bụng, phòng bếp tùy thời đều chuẩn bị ăn vặt điểm tâm, có thể nói là tinh tế thoả đáng đến cực điểm.
Văn Mặc nhìn thấy đại thiếu gia hôm nay cũng ngồi trước cửa sổ đùa với chim chóc, nhàn hạ thoải mái, không biết vì sao, cảm giác đại thiếu gia hình như đẹp hơn trước kia một trước, là ảo giác sao
Cẩm Vinh cầm khối điểm tâm, hương vị cũng không tồi, cô tự nhiên ăn không hề cố kỵ.
Chân tướng cái chết cha mẹ nguyên thân cô cũng đã biết hơn phân nửa, nhất là phong mật hàm kia, chôn giấu bí mật mười mấy năm đủ để tất cả mọi người khiếp sợ, cũng không biết Phương Ân ôm tâm tư gì mà khi quyết định không phá hủy đống thư tín này.
Là bởi vì ngu xuẩn, hay là muốn lưu trữ chứng minh cái gì, chứng minh hắn không phải là kẻ tiểu nhân có tâm tư chiếm vị trí của huynh trưởng.
Có lẽ là lúc ấy tâm tình quá mức phức tạp sợ hãi, chữ viết của Phương Thịnh trong thư còn hơi hơi run rẩy qua loa.
Tháng mười một năm Thiên Nguyên thứ chín, sứ giả nam triều bí mật gặp mặt Ninh Cảnh Đế đưa đề nghị củahoàng đế bọn họ, Phương Ân chết, nam triều hàng.
Từ khi có tước vị An Quốc công, Phương gia luôn là chủ lực chống lại thế lực nam triều, đặc biệt là quân đội trong tay Phương Ân, đã có bao nhiêu binh lính nam triều bại trong tay bọn họ.
Hoàng đế nam triều, quan lại nam triều, binh lính nam triều, tất cả đều hận An Quốc công phủ, hận Phương Ân đến thấu xương.
Không chỉ cho người đến gặp hoàng đế, chúng còn cho người tung tin cho Phương Ân, người đang chiến đấu nơi sa trường, cho dù không thành công, thì bọn họ đưa ra điều kiện như vậy, đã giống như một mồi lửa đốt lên quan hệ quân thần giữa Phương Ân và hoàng đế.
Ninh Cảnh Đế vốn không muốn đồng ý, Phương Ân cùng hoàng đế biết nhau từ nhỏ, lại cùng nhau trưởng thành, đã có quân thần chi tình, lại có thủ túc chi nghị.
Nhưng sứ giả nam triều nói bọn họ không chỉ hàng trong 50 năm, mà là 100 năm.
Ngay cả Phương Ân cũng động tâm trước đề nghị này, có thể lấy mạng của một mình hắn đổi lấy bình yên trăm năm không chiến sự, bá tánh không còn cảnh chia ly, hắn chết cũng không tiếc.
Chuyện sau đó, cả Ninh Cảnh Đế cùng Phương Thịnh trong lòng đều biết rõ ràng.
Chuyện Lý thị tuẫn tình hoàn toàn là ngoài ý muốn, Phương Ân biết thể tử là người thông minh nhanh nhạy, sớm muộn cũng sẽ biết chân tướng, liền viết một phong thư dặn dò nàng.
Hắn không nghĩ tới, Lý thị lại có thể quyết tuyệt như vậy, vứt bỏ cả cha mẹ cả con nhỏ đằng sau, đồng sinh cộng tử với phu quân.
Chân tướng không thể không nói là có phần hoang đường, nhưng cũng hợp tình hợp lí, cũng giải thích vì sao vợ chồng Phương Thịnh chỉ nuôi phế, không dám lấy mạng đứa trẻ mồ côi là Phương Cẩm Vinh, lão phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở chuyện này.
Vợ chồng Phương Ân trước khi chết đều cầu xin Ninh Cảnh Đế bảo vệ an toàn cho huyết mạch cuối cùng của bọn họ, Phương Cẩm Vinh.
Nhưng Ninh Cảnh Đế, cho dù có thực sự cảm kích Phương Ân, hắn càng sợ Phương Cẩm Vinh biết được chân tướng, sợ Phương Cẩm Vinh báo thù, hoặc làm lộ chân tướng ra ngoài ánh sáng.
Sự thật tuy rằng hoang đường vô lý, nhưng nếu là chính miệng con trai Phương Ân thừa nhận, vậy không giống nhau.
Những tướng sĩ từng trung thành với Phương Ân trong quân, những người từng nhận ân tình của An quốc công phủ, họ sẽ có phản ứng gì? Ngay cả bá tánh bình dân có lẽ cũng sẽ quay ra nghi ngờ Ninh Cảnh Đế.
Phương Cẩm Vinh có thể làm một người phú quý rảnh rỗi, có thể sống mơ mơ màng màng, thậm chí là phạm vào tội lớn, Ninh Cảnh Đế cũng có thể tha mạng cho.
Nhưng hắn nhất định không thể thông minh, không thể xuất sắc, không thể cho hắn cơ hội chạm vào chân tướng năm đó, phải tồn tại dưới mi mắt của Ninh Cảnh đế.
Mà cha ruột của Phương Cẩm Vinh, An Quốc Công Phương Ân, có lẽ bản thân hắn cũng sớm đoán trước được kết quả như vậy.
Chỉ là đối hắn mà nói, trách nhiệm với thiên hạ, trách nhiệm của một thần tử, lớn hơn trách nhiệm của hắn như một người chồng, người cha.
Kết quả như Phương Ân mong muốn, nam triều đầu hàng, thần phục Đại Ninh trăm năm, làm một nước phụ thuộc.
Sau một thời gian dài liên tục chinh chiến, đất nước cuối cùng cũng bước vào ngày tháng thái bình, thanh danh Ninh Cảnh Đế cũng bởi vậy mà vượt qua cha mình, được người đời ca tụng là thánh minh chi quân, vạn dân ủng hộ.
An Quốc Công phủ tuy mất đi binh quyền, lại bỏ võ từ văn, như cũ hưng thịnh, thánh quyến long ân.
So với đại cục này, một kẻ nhỏ bé như Phương Cẩm Vinh, thật sự chẳng là cái gì cả.
Ngay cả Cẩm Vinh cũng cảm thấy bi ai cho nguyên thân, từ lúc bắt đầu vận mệnh hắn đã bị người sắp đặt, còn là cha mẹ thân sinh hắn, Phương Ân ái quốc ái dân, tình cảm lớn lao vượt cả cốt nhục tình thân.
Lý thị cùng phu quân tình thâm ý trọng, để lại một mình Phương Cẩm Vinh trên đời.
Có được phú quý nhưng không được tự do.
__________
Phương Thế Nguyệt trở về từ thư viện,
Thần sắc trên gương mặt như bạch ngọc có chút kỳ quái, làm cho Phương Thịnh đang ở phòng khách đọc sách uống trà cũng cảm thấy tò mò, “Làm sao vậy?”
Phương Thế Nguyệt hơi ngập ngừng, nói, “Bệ hạ hôm nay kiểm tra công khóa của Nhị hoàng tử, nhân đó nói đến việc đi săn mùa xuân, còn nhắc tới tên đường huynh, nói đường huynh cũng nên tham gia săn bắt xuân năm nay.”
Hội săn bắt mùa xuân được tở chức hàng năm ở lâm trường hoàng gia, Thánh Thượng sẽ cùng các công chúa hoàng tử tham dự, người tham gia không phải hoàng thân quý tộc, thì sẽ là các quan viên cùng các thiếu niên tài tuấn được Thánh Thượng mởi tham dự.
Phương Thế Nguyệt cũng từng đi hai lần, vẫn là dựa vào việc hắn là thế tử phủ An Quốc Công, không nghĩ hôm nay Thánh Thượng đột nhiên nhắc tới, muốn đường huynh tham gia hội săn.
Phương Thịnh không để bụng, “Có lẽ là Thánh Thượng niệm tình nghĩa cố nhân.”
Phương Thế Nguyệt khó hiểu nói, “Cố nhân?”
Phương Thịnh chậm rãi nói, “Cha Cẩm Vinh, cũng là huynh trưởng của ta Phương Ân, từng là thư đồng của Thánh Thượng khi còn là thái tử, hai người ở chung nhiều năm, tự nhiên có cảm tình.”
Năm đó hắn Phương Thịnh cũng từng hâm mộ huynh trưởng, có thể tùy ý xuất nhập cung, cùng hoàng tử Thái tử kết giao, khí phách hăng hái.
Nhưng cho dù hắn không có được vinh sủng như vậy, con hắn lại có thể, điều này cũng đủ để làm hắn vui mừng.
Phương Thế Nguyệt đã nghe qua thanh danh vị bá phụ khiến người ngưỡng mộ kia, thậm chí sinh lòng hướng tới, bá phụ tuy đã qua đời nhiều năm, những chiến công lừng lẫy hiển hách lưu lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, nhưng nếu bá phụ ở dưới suối vàng nhìn thấy đường huynh hiện giờ văn võ không thành, sợ là không được an bình.
Phương Thế Nguyệt không khỏi tiếc hận thầm nghĩ.
Cơm chiều, Cẩm Vinh biết việc mình phải tham gia hội săn, cũng chỉ chớp mắt một cái, ngoài ra không có cảm giác gì khác.
Lão phu nhân cùng thái thái ngược lại có chút lo lắng, “Chẳng may Cẩm Vinh không hiểu quy củ, mạo phạm quý nhân thì làm sao bây giờ?”
Phương Thịnh thở dài, “Thánh Thượng lời vàng đã nói, nào có chuyện thay đổi chủ ý.”
Tống thị ôn hòa dạy dỗ nhi tử Phương Thế Nguyệt, “Cẩm Vinh là huynh trưởng con, nếu có cái gì làm không tốt, con để ý nhiều một chút.”
Phương Thế Nguyệt trong lòng tuy không kiên nhẫn, nhưng vẫn đồng ý.
Mà Cẩm Vinh, cũng không ai hỏi đến ý kiến của cô, thực ra đi săn xuân cũng tốt, có một số việc Cẩm Vinh cần làm rõ, nếu có thể gặp Ninh Cảnh Đế thì càng tốt.
__________
Tháng ba, mùa xuân hiển hiện trong cảnh sắc, trường săn một màu xanh mơn mởn, hiện tại cũng là thời tiết tốt nhất để đi săn.
So với những buổi tiệc hay lễ hội thông thường thì hội săn hiếm thấy nữ quyến hơn cả, nhưng cũng khó có hoạt động nào long trọng như vậy, tổ chức trong một khu vực rộng lớn, làm cho những công tử thường ngày bị đốc thúc nóng lòng muốn thỏa sức bay nhảy.
Phương Thế Nguyệt tuy ngày thường ôn lương khiêm cung, nhưng lúc này cũng có chút tâm tình thiếu niên, đáng tiếc bên người cậu ta còn là vị đường huynh cưỡi ngựa không thông, chậm rì rì ngắm cảnh ven đường.
Phương Thế Nguyệt đã bị phụ thân cùng mẫu thân dặn dò, không thể bỏ mặc đường huynh một mình rồi cưỡi ngựa đi săn thú.
Nơi này không có trọng thần quan lớn nhưng lại có hoàng thân quý tộc, lấy tính tình của đường huynh, đắc tội người khác thì chỉ sợ mạng nhỏ cũng chẳng giữ nổi.
Mặc kệ tiểu đệ bên cạnh trong lòng lòng một mảnh lo âu, đường huynh Cẩm Vinh của cậu đang chậm rãi đường hoàng cưỡi ngựa bên cạnh, bộ dáng tự tại thanh thản, mặt mày tươi như gió xuân.
“Thế Nguyệt.”
Gọi tên cậu là hai thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo xuất chúng, quần áo hiển quý, phía sau đông đảo kẻ hầu người hạ.
Phương Thế Nguyệt vừa muốn xuống ngựa hành lễ, người mặc huyền y đã giơ tay cản lại, cười nói, “Không cần đa lễ, đều là huynh đệ quen biết.”
Phương Thế Nguyệt liền ở trên lưng ngựa chắp tay hành lễ nói, “Nhị hoàng tử điện hạ, Ngũ hoàng tử điện hạ.”
Đây là hai vị hoàng tử cậu quen biết khi theo học ở thư viện, thánh thượng hậu cung đông đảo, con nối dõi phồn thịnh, có tới mười một vị hoàng tử, năm vị công chúa, chưa lập thái tử, các hoàng tử cũng chưa có ai phong vương lập phủ.
Nhị hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đều là con trai của Đức phi, quan hệ tương đối thân cận, đối với cạnh tranh ngôi vị hoàng đế cũng càng có ưu thế.
An Quốc Công phủ tuy xưa nay trung tâm Hoàng Thượng, nhưng cũng không phải không thể cùng hoàng tử tiếp xúc.
Huống chi Nhị hoàng tử từ trước đến nay làm người có lễ, khiêm tốn ôn hòa.
“Đây là……” Hai vị điện hạ cũng chú ý tới thanh niên mặc xiêm y thiển sắc ( màu tối, hoa văn nhạt) bên cạnh Phương Thế Nguyệt.
“Hồi điện hạ, đây là đường huynh ta, Phương Cẩm Vinh.”
Nhị hoàng tử điện hạ ôn thanh nói, “Nguyên lai là đại công tử An Quốc Công phủ.”
“Thanh danh nghe đã lâu, nay mới có dip gặp mặt.” Ngũ hoàng tử ngữ khi mang theo trào phúng, người này không giống nhị ca hắn tính tình tốt, đều là con trai Đức phi nhưng hắn càng kiệt ngạo, có chút máu nóng của thiếu niên.
Vừa rồi nhị ca miễn lễ cho bọn họ, vậy mà Phương Cẩm Vinh kia thật sự một chút đều không sợ hãi, tùy ý hành lễ ứng phó, không thấy nửa điểm thành ý.
Ngũ hoàng tử trong lòng bất mãn, liền cố ý chỉ ra thanh danh Phương Cẩm Vinh ở kinh thành, văn không được võ không xong, phóng đãng tùy hứng ăn chơi trác táng.
Phương Thế Nguyệt nghe xong, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn, trái lại Phương Cẩm Vinh, dường như không nghe được lời này, bình tĩnh tự nhiên, người khác nhìn vào còn phải khen một câu da mặt thật dày.
“Ngũ đệ, Phương công tử là người phụ hoàng thân điểm tham dự xuân săn lần này.” Nhị hoàng tử nửa là khuyên nhủ, nửa là cảnh cáo nói một câu.
Kỳ thật trong lòng hắn cũng tò mò, phụ hoàng như thế nào đột phát kỳ tưởng, điểm mặt một người không quan tước, càng không có nửa điểm tài năng, một tên ăn chơi trác táng tới hội săn.
Chỉ là thánh tâm khó dò, hắn cũng không dám hỏi thẳng.
Ngũ hoàng tử còn tính tương đối nghe lời thân ca (anh trai ruột), cũng không hề để ý tới Phương Cẩm Vinh nữa, ngược lại hỏi Phương Thế Nguyệt, “Không bằng ngươi cùng chúng ta cùng đi Tây Bắc săn thú, nghe nói nơi đó còn có hồ ly màu lông thuần trắng.”
Phương Thế Nguyệt chắp tay nói, “Đa tạ điện hạ, chỉ là gia phụ dặn dò, không thể để đường huynh đi một mình.”
“Vậy để hắn đi cùng là được.” Ngũ hoàng tử cao cao tại thượng nói, giống như là thưởng thể diện cho Phương Cẩm Vinh kẻ mà hắn chẳng để vào mắt.
Cẩm Vinh đột nhiên cười tốt, “Đáng tiếc ta không tinh thông cưỡi ngựa, chỉ sợ là chậm chân hai vị điện hạ.”
“Ngươi……” Ngũ hoàng tử không khỏi cảm giác chịu mạo phạm, sắc mặt trầm xuống.
Bỗng nhiên một tiểu quan cưỡi ngựa đến, đánh gãy Ngũ hoàng tử xả cơn tức giận của mình, tiểu quan xuống ngựa hành lễ với hai vị hoàng tử còn có An Quốc Công thế tử, nói: “Bệ hạ tuyên An Quốc Công phủ đại công tử nhập sổ tấn kiến.”
Lời vừa nói ra, Nhị hoàng tử ngày thường ôn hòa cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc nhìn về phía Phương Cẩm Vinh.
Ngũ hoàng tử trong lòng âm thầm bực bội, Phương Cẩm Vinh lần này tránh được một kiếp, không thể giáo huấn hắn.
Phương Thế Nguyệt đã nghe phụ thân giải thích, tuy thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không thấy kỳ quái, chỉ lo lắng đường huynh thất nghi ở trước mặt bệ hạ.
Nhị hoàng tử nhanh chóng khôi phục thần sắc, ôn nhu nói, “Nếu phụ hoàng đã tuyên triệu, vậy Phương công tử đi trước, có cơ hội chúng ta lại cùng du săn.”
Phương Thế Nguyệt còn kéo Cẩm Vinh, thấp giọng nói, “Đường huynh, trước mặt bệ hạ huynh phải thận trọng lời ăn tiếng nói, đừng như lúc ở trong phủ.”
Phương Cẩm Vinh cười cười, một bộ dáng cà lơ phất phơ không đáng tin cậy, cứ thế mà theo tiểu quan kia đi mất.
Đến gần trại của thánh thượng, tiểu quan liền nhắc nhở Cẩm Vinh xuống ngựa.
Đến lúc tiến vào bên trong, không chỉ có NInh Cảnh đế dung nhan uy nghiêm, mình mặc áo gấm hoàng sắc mà còn có thúc thúc tiện nghi Phương Thịnh.
Đến nỗi hành lễ, Cẩm Vinh hơi chút ngây người, động tác cũng chậm chạp, thoạt nhìn như là không hiểu gì quy củ, Phương Thịnh chau mày, vừa muốn mở miệng, lại bị Ninh Cảnh Đế vẫy vẫy tay.
Một kẻ không hiểu chuyện với một con sói tâm thư thâm trầm, cái trước đương nhiên tốt hơn cái sau.
Ninh Cảnh Đế còn cho người bưng tới một cái ghế cho Cẩm Vinh.
“Cảm tạ bệ hạ.” Lời nói khách sáo cũng không thèm nói, trực tiếp đặt mông ngồi.
Có lẽ là mấy ngày này thân thể Cẩm Vinh gầy đi, từ hình dáng mặt mày có thể mơ hồ nhìn thấy phong tư của Phương Ân năm đó, Ninh Cảnh Đế nhìn đến thoáng ngây người, theo bản năng cảm thán nói, “Ngươi trông càng ngày càng giống phụ thân ngươi.”
một lời này làm cho Phương Thịnh giật mình, bệ hạ đã nhiều năm không nhắc đến huynh trưởng, có lẽ là từ sau khi huynh trưởng tự sát trên chiến trường thì phải.
Cẩm Vinh làm vẻ mặt nghi hoặc, không dám nói lời nào.
Dường như biểu hiện của Cẩm Vinh càng khiến Ninh Cảnh đế áy náy, chuyện của Phương Ân năm đó, có bao nhiêu phần là vì bản thân Phương Ân nghĩ cho muôn dân bá tánh, có bao nhiều phần là vì tư tâm của chính Ninh Cảnh đế, chỉ có mình hắn biết, hiện giờ chỉ còn một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, cũng chẳng thể đem lại cho hắn chút nguy hiểm nào.
Ninh Cảnh Đế nhìn về phía Cẩm Vinh, ánh mắt càng thêm nhu hòa, “Phụ thân ngươi vì nước tận trung, trẫm phong cho ngươi một tước vị, người thấy như thế nào?”
Không chờ Cẩm Vinh phản ứng, Phương Thịnh ở bên cạnh lập tức nói, “Bệ hạ không thể.”
Kỳ thật lời vừa ra khỏi miệng, Ninh Cảnh Đế liền có chút hối hận, hắn trong lòng thực sự muốn cho con trai Phương Ân vài phần vinh quang, nhưng nếu việc phong tước cho Phương Cẩm Vinh truyền tới nam triều, chỉ sợ sẽ gây nên mầm tai hoạ.
Phương Thịnh cũng biết sự tình không ổn, “Cẩm Vinh tuổi còn nhỏ, vô công vô tích, không duyên không phong tước chỉ sợ dẫn người tranh luận….”
Lời này của Phương Thịnh vừa vặn cho Ninh Cảnh đế một bậc thang để leo xuống, nhưng sắc mặt NInh Cảnh đế vận giận dữ, nói, “Phụ thân hắn có công lớn, sao lại không phong được, bất quá…”
“An quốc công nói không phải không có lý.
Đợi hắn nên gia nên thất rồi phong tước cũng không muộn.”
Lời này cũng là cố ý trấn an Phương Cẩm Vinh, rốt cuộc Ninh Cảnh Đế cũng không muốn làm ra chuyện tổn hại thanh danh của chính mình.
Cẩm Vinh cũng không để ý chuyện này, cô không nhớ thương tước vị hay chức tước gì cả, chỉ là một phen lời nói kì quái này của Ninh Cảnh đế cũng đủ để cô hiểu thêm một chút về tính cách người này.
Trọng thanh danh, niệm tình cũ, bất quá hắn nhớ chính là nhớ tình nghĩa xưa với Phương Ân.
Thấy Cẩm Vinh ngoan ngoãn nghe theo, tước vị thiếu chút nữa không có cũng không nói lời nào, Phương Thịnh cũng không kỳ quái, dù sao Cẩm Vinh cũng chỉ là một đứa trẻ, ở nhà nuông chiều thì tiểu náo ương ngạnh, ở nơi này, đứng trước long uy cũng đâu dám làm cái gì.
Lại nghe Ninh Cảnh Đế nói, “Trẫm nhớ ngươi đã mười tám, cũng nên thành gia lập nghiệp rồi.”
Ninh Cảnh đế tươi cười hòa ái, “Việc hôn nhân của ngươi trẫm sẽ làm chủ, chọn cho ngươi một mối nhân duyên tốt.”
Ninh Cảnh Đế trong lúc nói còn cố ý nhìn về phía An Quốc Công Phương Thịnh, Phương Thịnh cúi đầu, phía sau mồ hôi lạnh ròng ròng, bệ hạ vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi Cẩm Vinh, chưa chắc bệ hạ không biết chuyện phu nhân cũng mẫu thân muốn tìm cho Cẩm Vinh một thê tử dòng dõi thấp kém, chặt đứt mọi đường lui của nó.
Nếu là trước đây, Phương Thịnh có thể làm như không biết, nhưng hôm nay bệ hạ triệu kiến Cẩm Vinh.
Phương Thịnh lại lần nữa nhớ tới tình nghĩa giữa bệ hạ và huynh trưởng năm xưa, có thể mấy năm nay, việc của Cẩm Vinh bệ hạ mặc kệ không hỏi, tùy ý bọn họ dưỡng phế, nhưng thánh ý nhất thời thay đổi, bệ hạ cũng sẽ không tùy ý con trai cố nhân rơi vào con đường bất kham như vậy.Thật là lôi đình mưa móc, đều là hoàng ân.
Cẩm Vinh ngoan ngoãn rũ xuống mắt nói, “Cảm tạ bệ hạ.”
Vốn nghi hoặc cuối cùng trong lòng Cẩm Vinh cũng là chuyện, Cảnh Ninh đế rốt cuộc là kiểu người như thế nào, mới chấp nhận đề nghị như vậy của địch quốc, một mặt khoan dung, một mặt lại lãnh khốc vô tình.
Hiện tại cô cũng minh bạch.
Đợi An Quốc Công Phương Thịnh cùng Phương Cẩm Vinh rời khỏi long trướng, Ninh Cảnh Đế tựa lưng vào ghế ngồi, giơ tay xoa xoa giữa mày, “Mang một ly trà nóng lên.”
Trong chớp mắt, tiểu quan đã mang lên một ly trà nghi ngút khói, đặt lên bàn.
Ninh Cảnh đế nhìn từng áng khói bay mịt mờ, thở dài một hơi sâu, nhìn đứa trẻ kia, hắn cứ bất giác nghĩ đến Phương Hoài Anh (Phương Ân).
Hoài Anh rất ưu tú, thực sự ưu tú đến mức hắn nhịn không được mà sinh lòng ghen ghét.
Phương Hoài Anh lòng mang đại nghĩa, công chính vô tư, nhưng hắn thì không.
Đến sau cùng, Ninh Cảnh Đế cũng không biết người kia có đoán ra tâm tư của mình hay không.
Ninh Cảnh đế lúc ấy là thái tử đường hoàng kế thừa ngôi vị, nhưng công đức nhiều năm qua của tiên hoàng quá lấn át, chỉ có con đường để Nam Triều trở thành nước phụ thuộc, chỉ có công tích như vậy mới cho hắn thanh danh thiên cổ.
Là một vị vua, dụ hoặc như vậy quá khó cưỡng.
Nếu không phải Phương Ân tự mình kết thúc tất cả, để lại một phong thư duy nhất hy vọng hắn lưu Phương Cẩm Vinh một mạng, Ninh Cảnh Đế cũng không thể bảo đảm liệu mình có buông tay để đứa trẻ tự mình tự sinh tự diệt ở chốn hậu trạch.
Phu nhân Phương Thịnh – Tống thị, là nữ nhân thông minh, thủ đoạn so với hậu cung phi tần không kém, biết chừng mực, như thế nào có thể làm người khác vừa lòng, vừa lại có thể củng cố địa vị của nàng ta.
Ra khỏi doanh trướng, không bao lâu Cẩm Vinh liền tách khỏi thúc phụ tiện nghi, Phương Thịnh không giống Cẩm Vinh thanh nhàn, ăn không ngồi rồi, hắn có nhiều chuyện khác cần phải làm.
Cẩm Vinh nắm dây cương, tùy ý đi dạo ở khu vực săn bắn, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng mười mươi, cô cũng nên nghĩ cách thoát thân cho mình.
Ở lại đây làm một tên nhà giàu ăn không ngồi rồi, không chừng còn có tước vị, hôn nhân do Ninh Cảnh đế sắp xếp thì đối phương cũng sẽ không quá kém, đáng tiếc, phần phúc phận này Cẩm Vinh hưởng không nổi.
Đi một hồi vậy mà gặp lại Phương Thế Nguyệt cùng đám người Nhị hoàng tử, bất quá đoàn người lúc này cũng càng đông đúc thêm.
“Đường huynh.” Phương Thế Nguyệt nhíu mày, “Huynh đi gặp bệ hạ, nhanh như vậy đã ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra chứ.”
Không biết vì sao, nhìn thấy Phương Thế Nguyệt ngơ ngác không biết gì, tâm tình Cẩm Vinh tốt hơn nhiều, vì dù sao trong thế cục này, đồ ngốc không chỉ có một mình nguyên thân Phương Cẩm Vinh.
Thấy Cẩm Vinh không nói lời nào, Phương Thế Nguyệt còn cho rằng có chuyện gì xảy ra, thần sắc khẽ biến, vừa định đi tìm phụ thân, lại nghe Cẩm Vinh từ từ nói, “Không có việc gì, chỉ là bệ hạ hỏi ta nói mấy câu.”
Ngồi trên lưng ngựa, Ngũ hoàng tử trào phúng, “Một kẻ bùn nhão trét không lên tường, ăn chơi trác táng, có thể có bản lĩnh gì để phụ hoàng ưu ái.”
Cùng là người không có bản lĩnh, nhưng có mấy ai có thể có đãi ngộ như vậy, được ám vệ hoàng gia giám thị, lại được nuôi thành đồ ngốc mười mấy năm..