Đọc truyện Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý – Chương 192: Mạt Thế 5
Liên tiếp mấy ngày, nhiệm vụ chủ yếu của Cẩm Vinh đều là tích cực trị liệu, trừ bỏ thương tích trên thân thể, còn có tiêu trừ chướng ngại tâm lý cho các cô gái.
Vân Mạt mấy ngày nay hỗ trợ Cẩm Vinh ánh mắt không khỏi biến thành sùng bái, “Sinh viên đại học X đều lợi hại như vậy sao? Học y ngay cả tâm lý học cũng hiểu.”
“Cũng coi như biết một ít đi.” Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu thầm nghĩ, trong trí nhớ cũng từng nghe một hai môn tâm lý trong chương trình học.
Thời gian này Cẩm Vinh cũng nghiên cứu khả năng miễn dịch với dị năng của mình, để đám Cao Lam Giang Khuynh phối hợp công kích mình, kết quả phát hiện đúng là tất cả các loại dị năng đều không có hiệu quả với cô.
Nhưng đồng thời cô có thể trăm phần trăm xác định mình không phải dị năng giả.
Hai cái này không hề mâu thuẫn nhau nha, Cẩm Vinh nói với Vân Mạt, “Dị năng giả cùng người thường có các yêu tố khác nhau, ví dụ như loại gen bất đồng, các tế bào của dị năng giả sẽ khác người bình thường, làm cho sức lực tốc độ, đều vượt qua thường nhân.”
Cẩm Vinh ở phòng thí nghiệm cũng đã từng lấy máu chính mình nghiên cứu, xác định không hề cảm nhiễm tang thi virus, còn vì sao bản thân lại được trang bị kĩ năng miễn dịch này, không biết thì cũng hơi buồn, nhưng nguồn gốc có lẽ sẽ giống như cái kĩ năng chiến đấu không hiểu từ đâu ra.
“Có thể miễn dịch dị năng, nghe thật tốt a.” Vân Mạt cười hì hì nói.
“Nhưng rất nhiều dị năng có lợi, tỷ như dị năng chữa bệnh, dị năng thuấn di, người khác cũng không thể dùng thứ này lên người tôi.” Cẩm Vinh vỗ vỗ đầu ngốc bạch ngọt tiểu mạt nói.
Vân Mạt: “……”
Những người khác cũng cảm thấy có gì khúc mắng, đến tang thi, dị năng đều tồn tại, xuất hiện thể chất miễn dịch dị năng cũng không kỳ quái, lại thêm sức chiến đấu của Cẩm Vinh, tang thi cấp hai cấp ba trong tay cô bị chém như dưa hấu vậy.
Tiếu Yên Nhiên cũng đã bình tĩnh lại, một đời này cùng kiếp trước đã có quá nhiều biến số.
Mà ánh mắt Giang Khuynh nhìn Cẩm Vinh sinh ra chút kiêng kị, dị năng miễn dịch, chẳng phải là đối diện với dị năng giả có bao nhiêu lợi hại đi nữa, cũng chỉ có thể đánh nhau như người thường với Cẩm Vinh.
Đánh tay bo với nhau, Giang Khuynh cũng không dám nói bản thân có thể đánh thắng được, nhìn dáng vẻ Cẩm Vinh lúc giết tang thi thì biết.
Cũng may, cho dù là trước hay sau mạt thế, một đường đi đến căn cứ này, Giang Khuynh cảm thấy Chu Cẩm Vinh chính là điển hình mẫu mực của người tốt.
Cao Lam Ngô Thanh Vân Mạt còn có người khác trong đội ngũ, đều là người tốt.
Cho dù thi thoảng nảy sinh bất đồng ý kiến, nhưng không thể không nói, Giang Khuynh càng nguyện ý ở gần người như vậy, ít nhất không cần lo lắng bị bán đứng phản bội.
Đây cũng là lí do vì sao Giang Khuynh dị năng hơn hẳn mọi người trong đội, cũng tạm thời không muốn rời đi.
Là ai thì cũng sẽ lựa chọn như vậy thôi, cho dù trong lòng thầm khinh miệt bọn họ là bao đồng là thánh mẫu, nhưng so với người xấu, vẫn là nguyện ý hòa hảo ở chung.
Đang đến khi những nữ hài được cứu ra đều tương đối khôi phục tinh thần bình thường, thương thế cũng tốt, liền gia nhập đội ngũ Cao Lam, tiếp tục hướng về căn cứ phương đông.
Càng đi về phía căn cứ, tang thi cũng càng ít, hẳn là do người của căn cứ dọn dẹp.
Một đường đi thông thuận, rốt cuộc cũng thấy được căn cứ phương đông.
Tiếu Yên Nhiên có chút kích động, căn cứ phương đông ở mạt thế này tương đối an toàn, chẳng sợ trải qua vài lần kiếp nạn cũng chưa bị công phá, phát triển thành căn cứ cương đại nhất mạt thế.
Tiến vào căn cứ, còn có một loạt kiểm tra nghiêm mật, mạt thế đến chưa được bao lâu, nhân loại đã nghiên cứu ra công cụ kiểm tra đo lường trên người có chứa virus tang thi hay không.
Cẩm Vinh những người này tự nhiên không có vấn đề, an toàn thông qua.
Lúc sau là đăng ký tư liệu, tên họ, giới tính tuổi tác.
Ngồi ở sau bàn vuông là một thanh niên mang mắt kính, hỏi “Có dị năng không?”
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, “Không có.”
Người trong đội ngũ nhìn cô một cái, không nói chuyện, lời Cẩm Vinh cũng không sai.
Thanh niên phụ trách đăng ký không khỏi có chút thất vọng, nhưng ngữ khí ôn hòa tiếp tục hỏi, “Có sở trường gì đặc biệt?”
Cẩm Vinh bình tĩnh trả lời, “Y học, trước mạt thế là nghiên cứu sinh khoa y học ở đại học X, chủ yếu nghiên cứu……” lý lịch hai mươi năm nhân sinh của Chu Cẩm Vinh có thể nói kinh diễm, tùy tiện lấy ra mấy hạng liền đủ để khiến cậu thanh niên đầu váng mắt hoa.
Mà cùng Cẩm Vinh một đường đến đây đám người Cao Lam, cũng đồng dạng sợ ngây người.
Vẫn luôn tưởng người này là cái máy chiến đấu, giờ mới nhớ ra chiến đấu giỏi mà đầu óc cũng là hạng nhất.
Ra chương nhanh nhất tại [ TRÙMT RUYỆN.
COM ]
Thanh niên đỡ đỡ mắt kính, vội vàng nói, “Tôi sẽ thông tri viện nghiên cứu của căn liên hệ với cô.”
Hắn lại nói khẽ với Cẩm Vinh một tiếng, “Hiện tại rất thiếu nhân tài y học.”
Tận thế đến, trừ bỏ một số ít học giả nghiên cứu được quân đội bảo vệ, một bộ phận lớn đã bị tang thi ăn thịt hoặc biến thành những cái xác di động đó, dù sao người học y sức chiến đấu tương đối yếu.
Căn cứ cần nhân tài y học, đương nhiên là để nghiên cứu virus tang thi.
biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng.
con người và tang thi đứng ở hai phe đối lập, lợi ích đối lập, đây là cục diện không thể thay đổi.
Cho dù ban đầu nhân loại chỉ có suy nghĩ bảo vệ mạng sống, sợ bị tang thi làm thương tổn, nhưng lý trí nghĩ lại, sẽ nghĩ đến tiêu diệt tang thi, đoạt lại cuộc sống của mình.
Tang thi, cùng nhân loại, sống sót chỉ có thể có một.
Căn cứ sau khi hoàn thành tra xét thông tin cá nhân, đám Cao Lam đăng ký xong dữ liệu thì đã không thấy bóng dáng Cẩm Vinh đâu.
Thanh niên đeo kính nó cho bọn họ biết, Cẩm Vinh đã được đưa đến viện nghiên cứu của căn cứ.
cùng Cẩm Vinh cảm tình tương đối tốt, Vân Mạt trong lòng tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng nghĩ ở cùng căn cứ, về sau còn có cơ hội gặp lại.
Căn cứ phương đông chỉ thu một ít vật tư làm phí gia nhập, vẫn có ít người chọn đi theo Cao Lam, tiếp tục tạo thành một tiểu đội phần lớn là vì tín nhiệm nhân phẩm của Cao Lam, ở chung lâu như vậy cũng có giao tình.
Mặt khác giống Giang Khuynh, liền lựa chọn độc lai độc vãng, một đường cô bảo hộ bọn họ không ít, không nợ cái gì.
Bằng cấp bậc dị năng này, ở trong căn cứ cũng có thể trôi qua rất khá.
Tiếu Yên Nhiên tới được phương đông căn cứ liền an tâm, giết tang thi, cô ta vẫn là không có bản lĩnh gì, dị năng đều là dùng linh tuyền tiến hóa, không trải qua thực chiến, nhiều lắm chỉ để hù người.
Cô ta cũng không nghĩ lên chiến trường đối mặt đám tang thi hung tàn kia, chỉ muốn báo thù Giang Khuynh, ôm đùi vàng ở căn cứ phương đông đợi cho tận thế kết thúc.
Còn mười mấy năm nữa tận thế mới kết thúc, Tiếu Yên Nhiên không lưu tình tách khỏi đám Cao Lam, cô ta nhớ rõ căn cứ phương đông có mấy cường giả tương lai kìa.
Cao Lam Ngô Thanh cũng không ngăn cản, ai có chí nấy, Vân Mạt cũng liền ở sau lưng lẩm bẩm vài câu.
Cẩm Vinh đến căn cứ viện nghiên cứu không lâu, liền gặp được người quen, là giáo viên trong trường ngày trước, giáo sư Tề.
Không còn nghiêm khác cao ngạo như trong trí nhớ, giáo sư Tề giờ kích động không thôi, vỗ vỗ vai cô, “Còn sống là tốt, còn sống là tốt.”
Còn lôi kéo cô giới thiệu với những người khác, “Đây là đệ tử ta đắc ý nhất, Chu Cẩm Vinh.”
Đều cùng trong giới y học, mặc dù không quen biết thì cũng đã nghe tên, huống chi còn đều là đàn đại lão.
Giáo sư Tề không hỏi cô tình huống của những người khác ở phòng thí nghiệm, ông biết Cẩm Vinh là dạng người gì, cũng minh bạch, mạt thế làm bọn họ mất đi quá nhiều.
Tình huống trước mắt không cho phép bọn họ hàn huyên tình cảm, là đệ tử của giáo sư Tề đệ tử càng tốt, cũng càng tiện nghiên cứu.
Cẩm Vinh xem tiến độ nghiên cứu của bọn họ, các nghiên cứu về tinh hạch của tang thi, cô cũng đem suy đoán của mình, ghi trong sổ tay, đều trình bày cho bọn họ.
Phòng thí nghiệm hừng hực khí thế, nắm chặt mỗi một phân mỗi một khắc.
Một lần nữa trở lại phòng thí nghiệm, Cẩm Vinh cơ hồ quên mất thời gian trôi đi, đến khi thực nghiệm xuất hiện tiến triển mang tính đột phá, phòng thí nghiệm tạm thời được nghỉ, vậy mà đã qua ba tháng.
Viện nghiên cứu gần như ngăn cách hoàn toàn với tin tức bên ngoài, thấy Cẩm Vinh thở dài, giáo sư Tề đồng ý sắp xếp cho cô đi nghỉ, Cẩm Vinh quyết định ra ngoài viện nghiên cứu tham quan một chút.
căn cứ Phương đông rất lớn, tương đương một thị trấn nhỏ, khắp nơi còn có thể nhìn thấy quân nhân cầm súng đứng gác, có thẻ ra vào của viện nghiên cứu, Cẩm Vinh đi lại một đường thông suốt.
Cẩm Vinh cũng đã nhìn qua bản đồ căn cứ, nơi ở, bệnh viện, nhà ăn, kho quân giới, thậm chí còn có khu giao dịch.
Nghe nói ở đó chủ yếu giao dịch tinh hạch, bởi vì hiện tại cơ bản tất cả mọi người đều biết tinh hạch có thể tăng cấp dị năng, mà mấy ngày qua viện nghiên cứu tập trung kiểm chứng suy đoán của Cẩm Vinh, nỗ lực tìm cách như giảm tác dụng phụ của việc hấp thu tinh hạch.
Lúc trước chưa có bằng chứng chính xác, cho nên suy đoán này không được công bố rộng rãi, nhưng hiện giờ đã có bằng chứng và biện pháp giải quyết, qua hai ba ngày nữa hẳn là sẽ công bố.
Tường bao quanh căn cứ được xây rất cao, vật liệu xây dựng chuyên dụng của quân đội, bên trên có dây thép gai, rào điện, người thường đều cảm thấy an tâm.
Nghe giáo sư Tề nói, căn cứ phương đông vốn là căn cứ quân dụng, thành lập ở nơi tương đối hoang vắng.
sau khi mạt thế bùng nổ, căn cứ liền áp dụng khẩn cấp, ban đầu chủ yếu chứa người của quân đội chính phủ.
Virus tang thi xuất hiện trong quân đội, cho dù nhiều người cảm nhiễm biến thành tang thi, nhưng càng nhiều trường hợp sinh ra dị năng.
Hơn nữa bản thân quân nhân tố chất chiến đấu tốt, mặc dù đối mặt với tang thi, cũng có thể quyết đoán giết chết, không giống người thường, kinh sợ quá độ không còn sức phản kháng.
Tính trung thành của các dị năng giả trong quân đội cũng càng không cần lo lắng, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, quân nhân khả năng tự chủ càng mạnh, phục tùng mệnh lệnh.
Đây cũng là lí do vì sao căn cứ phương đông sau mạt thế có thể vững vàng bình tĩnh, cứu viện nhân loại đâu vào đấy.
Nhưng những người đứng đầu căn cứ, quân đội cùng chính phủ cũng chưa chắc không mâu thuẫn, chỉ là đứng trước kẻ thù chung, tạm gác lại những chuyện khác.
Giáo sư Tề cũng đã từng nói với Cẩm Vinh, người lãnh đạo của căn cứ hiện tại vẫn đáng tín nhiệm.
Làm việc cùng học sinh xuất sắc như Cẩm Vinh mấy năm, giáo sư Tề cũng hiều tương đối tính cách học sinh mình, thông minh lại thấu đáo, làm gì trước nay cũng lưu lại đường lui.
Mà Cẩm Vinh ưu tú, mới tiến viện nghiên cứu mấy ngày, cũng đã biểu hiện ra ngoài, hiện giờ thành quả nghiên cứu đã có, cho dù bọn họ không nói thì hồ sơ của Cẩm Vinh chỉ sợ cũng đã được đưa cho bên trên.
Giáo sư Tề có tâm che chở, Cẩm Vinh là môn sinh đắc ý nhất của ông, vất vả lắm mới sống sót được, mới muốn nhắc nhở nhiều hơn.
Cẩm Vinh chưa thấy lãnh đạo của căn cứ phương đông bao giờ, nhưng cô tin tưởng giáo sư Tề, ngày sau, tóm lại còn thời gian..