Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 14: [TG7] : Giới giải trí (1)


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý – Chương 14: [TG7] : Giới giải trí (1)

(1)

Trong căn phòng đơn tối nhỏ chật hẹp, không khí tràn ngập mùi hư thối pha lẫn mùi rượu, phòng khách không lớn càng khiến chiếc sopha đặt giữa nhà thêm vẻ chen chúc, một cô gái nằm bất động trên sopha người như một khối tử thi.

“Ninh Cẩm Vinh, Ninh Cẩm Vinh…” Người đứng bên ngoài gõ cửa vài cái, không thấy tiếng đáp lại, cả người có chút nóng nảy.

Nhưng mà “tử thi” đang nằm trên sopha lỗ tai hơi hơi giật giật, vẫn như cũ không bò dậy.

“Cậu biết tiểu cô nương phòng này sao?” Bên ngoài lại nhiều thêm tiếng nói của một phụ nữ trung niên.

“Đúng vậy, cháu là người đại diện của cô ấy, tên Hứa Bồng, đây là giấy chứng nhận của cháu…” Nam tử trẻ tuổi trên sơ mi trắng dưới quần jean, cũng chính là Hứa Bồng cười làm lành nói.

“Đã là người đại diện của cô ta, vậy tiện giao luôn hai tháng tiền nhà cô gái kia khất nợ chưa trả đi.”

“…À được…”

“Không nhiều lắm, hai ngàn năm.” Bác gái lập tức nhiệt tình lên, “Này, tôi liền đưa chìa khóa cho cậu, chính cậu mở đi, cũng không biết cô kia có ở trong phòng không, tối hôm qua…”

“Cảm ơn dì.” Hứa Bồng bởi vì thói quen nghề nghiệp mà lễ phéo tạ hỏi.

Hứa Bồng vừa mở cửa đã xộc vào mũi một hương vị kì dị, sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, Ninh Cẩm Vinh không phải là luẩn quẩn trong lòng đi?

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, Hứa Bồng cũng bất chấp hương vị kia, vọt vào, chờ đến nhìn thấy cô gái mặc váy dài trắng như tử thi xụi lơ trên sopha thành một mảnh bùn lầy, cũng chính là Ninh Cẩm Vinh, càng thêm hoảng sợ.

“Ninh Cẩm Vinh, Ninh Cẩm Vinh, cô còn sống không?” Hứa Bồng mãnh liệt lay lay bả vai Cẩm Vinh, thẳng đến khi người yếu ớt rên lên một tiếng, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.

May mắn là không tự sát, chỉ là say đến không còn hình người.

Hứa Bồng nhìn về phía căn phòng lộn xộn, nhíu nhíu mày, “Ninh Cẩm Vinh, không phải là chỉ không nhận được nhận vật kia sao, cô cũng không cần tự sa ngã như vậy.”

Người bị hắn luôn mồm gọi, rốt cuộc không chịu nổi ầm ĩ nữa, mở mắt.


Ừm, lại là xuyên rồi.

Nhanh chóng thích ứng thân thể mới cùng tình huống hiện tại,, Cẩm Vinh tiếp tục nhắm mắt lại, rất tự nhiên đáp lời,

“Đỡ trẫm lên.”

“…”

“Không phải trẫm, là bổn cung, nhân vật kia là phi tử a.” Hứa Bồng còn tưởng Ninh Cẩm Vinh tập luyện lâu, nhập diễn buột miệng thốt ra.

Tuy rằng nói như vậy, Hứa Bồng vẫn là tính tình tốt đem Ninh Cẩm Vinh nâng dậy, dựa lưng ngồi vào sô pha.

Cẩm Vinh thuận miệng sửa lại xưng hô,

“Vậy nấu cho bổn cung chén cháo trắng đi.” Xem cô dễ chăm sóc cỡ nào này.

Thật là mặt trời mọc từ hướng Tây, Ninh Cẩm Vinh ngày thường mềm mềm như cái bánh bao cư nhiên dám sai sử hắn, Hứa Bồng vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, nhưng xem cô uống nhiều rượu như vậy, rõ ràng là ngày hôm qua bị đả kích hung hăng, tâm mềm nhũn, vẫn là đứng dậy tính toán đi phòng bếp.

Kết quả hắn vừa buông tay đỡ Cẩm Vinh ra, cô nương này lại như bãi bùn trượt thườn thượt xuống, chôn đầu trên sopha.

Hứa Bồng thái dương giật giật hai cái, cuối cùng vẫn là lay lay người để cô tựa vào một cái gối, không hắn nấu cháo xong quay lại, người cũng lại ngủ mất.

Hứa Bồng đi đến phòng bếp, chuẩn bị nấu chút cháo, kết quả mở tủ lạnh, cơ hồ đều là mì ăn liền, tìm nửa ngày mới tìm được một chút gạo.

Ninh Cẩm Vinh, cô rốt cuộc có còn là con người hay không a, Hứa Bồng lại lần nữa hít sâu một hơi, dùng nửa chén gạo nấu cháo, cho gạo vào nồi áp suất xong mới đi xuống lầu đến siêu thị gần đó mua đồ ăn.

Hứa Bồng vừa nấu cháo vừa làm đồ ăn trong nội tâm cảm thán, Ninh Cẩm Vinh bất quá là tiểu nghệ sĩ mười tám tuyến dưới tay hắn, nếu không phải Hứa Bồng tính tình tốt cộng thêm có chút lương tâm, sớm đã buông tay mặc người sống hay chết.

“Ninh Cẩm Vinh, dậy ăn cháo.” Hứa Bồng gọi một tiếng,, Cẩm Vinh cũng liền ừ một tiếng đáp lại, cả người chậm rì rì giống như trì độn đi rất nhiều.

Nhìn cái người kia đầu tóc tán loạn không thành bộ dáng, cả người tản ra hơi thở suy sút, Hứa Bồng không biết lần thứ mấy thở dài, duỗi tay đẩy ra mái tóc che khuất phân nửa khuôn mặt Ninh Cẩm Vinh ra, còn tốt, mặt chưa hư mất, tuy rằng tàn lưu dấu vết say rượu, nhưng vẫn còn tốt.


Ở giới giải trí, hủy hoại mất gương mặt, có thể không bò dậy nổi lần nữa.

Hứa Bồng lại thuần thục lấy ra cái chun buộc tóc túm gọn mái tóc lên cho cô, đừng hỏi hắn vì sao trên người lại có đồ vật của con gái, làm người đại diện, tất cả đều là một phen nước mắt.

Buộc xong, Hứa Bồng đem bát cháo đặt vào tay Cẩm Vinh, nhắc nhở, “Ăn từ từ thôi, nóng.”

Cẩm Vinh đích xác uống rất chậm, nhìn bộ dáng thong thả hỗn độn của cô, Hứa Bồng chỉ sợ cô cầm chén tuột tay quăng xuống đất.

Cẩm Vinh uống cháo, Hứa Bồng lại nhìn phòng lộn xộn toàn bình rượu mà giấy tờ vo loạn, rốt cuôc không nhịn xuống được thói quen sạch sẽ, vén tay áo bắt đầu dọn dẹp. Trời biết hắn chịu đựng hương vị này bao lâu, Ninh Cẩm Vinh còn có thể ở trong này ngủ say như chết.

Bởi vì bị đả kích quá thảm, say rượu đến bất tỉnh nhân sự.

Cẩm Vinh hiện tại cũng đã tiếp thu ký ức, lần này không hố cô, nội dung tiểu thuyết cùng ký ức nguyên thân nhanh chóng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh.

Đây là một quyển nữ chủ giải trí văn, vai chính Đường Nhược Ninh một đường tinh quang lộng lẫy đi lên đỉnh cao nhân sinh, trở thành một thế hệ ảnh hậu truyền kỳ, nam nhân theo đuổi không ít, mỗi người đều là một nhân vật truyền kỳ trong giới giải trí, khiến cho tiền đồ nữ chủ càng thêm thông thuận.

Mà thân phận lần này của Cẩm Vinh, xem mấy lần mới tìm được cái tên hiện tại của bản thân trong một cái tiểu xó xỉnh. Ninh Cẩm Vinh, một tiểu nghệ sĩ mười tám tuyến, bị người lợi dụng đối phó Đường Nhược Ninh, kết quả tự nhiên thực thảm, không hậu trường không địa vị, bị người hèn hạ tùy tùy tiện tiện ném ra khỏi giới giải trí.

Ngày hôm qua nguyên thân bị đả kích đến thảm, sinh ra ý niệm kết thúc mạng sống chính mình, đầu đuôi là do đi thử vai không thành công, còn bị nam chính ảnh đế nhìn thấy, cảm giác vô cùng mất mặt, nhân sinh đều là tuyệt lộ.

Uống cháo xong, Cẩm Vinh cũng liền đem nội dung tiểu thuyết toàn bộ vứt ra sau đầu, hoàn toàn không có chỗ dùng, Cẩm Vinh ha ha một tiếng, khó trách lần này xuyên đến đã có thân thể người lớn.

Bất quá bát cháo nấu cũng không tệ lắm, có thể so với ngự trù trong hoàng cung, Cẩm Vinh mới không thừa nhận là cô đói bụng gần chết đâu, nguyên thân ngày hôm qua trừ bỏ rửa ruột bằng rượu thì ngày hôm qua cũng không ăn cái gì cả.

Cảm giác đầu óc thanh tỉnh hơn nhiều, Cẩm Vinh nhìn qua căn phòng được quét tước đến sạch sẽ hẳn lên, nhướng mày, “Ừm, hầu hạ cũng không tệ lắm.”

“Ninh Cẩm Vinh, cô bị đả kích hỏng não rồi đi.” Hứa Bồng khóe miệng giật giật.

Cẩm Vinh xem cái gia hỏa này vừa đến đã chiếu cố cô không tệ, cũng không ngại hắn ngôn từ mạo phạm.


Trẫm quả nhiên lòng dạ rộng lớn, có lòng bao dung.

Người đại diện của nguyên thân đúng là không tồi, có thể giúp đều giúp, lo lắng cô xảy ra chuyện còn tự mình lại đây nhìn xem, tính tình cũng tốt, mặt còn lớn lên không tồi, ở trong vòng là cái nhân vật tương đối sạch sẽ.

Về sau đặt ở bên người hầu hạ cũng không tồi, Cẩm Vinh dưới đáy lòng chính mình thầm nghĩ.

Hứa Bồng rốt cuộc trong lòng vẫn niệm niệm mấy câu, nha đầu này tuy rằng không biết cố gắng, lại không hiểu chuyện, nhưng ít nhất vẫn còn chưa bị vòng tròn giải trí nhiễm đen, tâm nhãn ít nhất cũng chưa hư mất.

“Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, mai lại đến xem cô, đi công ty nhìn xem có thể tìm một phim mới hay không.”

Thấy Ninh Cẩm Vinh bộ dáng không có bao nhiêu phản ứng, Hứa Bồng lại không yên tâm dặn dò thêm vài cô, “Đồ ăn còn thừa tôi cất tủ lạnh, buổi tối hâm lại một chút là có thể ăn. Chìa khóa nhà tôi cầm chìa dự phòng, lỡ lần sau cô ngủ quên, tôi cũng có thể tìm cô, điện thoại cũng nhớ sạc đầy vào, để ý xem có ai gọi đến…”

Hứa Bồng đi rồi, Cẩm Vinh duỗi cái eo lười lại nằm trên sopha, cái gì giới giải trí cái gì diễn kịch, ngủ một giấc đã rồi nói sau.

Nhưng mà còn chưa ngủ bao lâu, tiếng chuông điện thoại ầm ĩ reo lên, thấy Hứa Bồng gọi đến, Cẩm Vinh duỗi tay cầm lấy,

“Ninh Cẩm Vinh, hiện tại có chuyện, tôi liền qua đón cô, nhanh nhanh lên, chuẩn bị đi.” Hứa Bồng ở đầu dây bên kia thanh âm hưng phấn.

“Ờm ——” Cẩm Vinh bình tĩnh mà trả lời.

Chờ Hứa Bồng quay lại phòng cho thuê, nhìn thấy Ninh Cẩm Vinh như cũ nằm liệt ở trên sô pha, nội tâm cư nhiên không chút nào ngoài ý muốn.

Hắn mặt không biểu tình mà nắm lấy bả vai Ninh Cẩm Vinh, lại lần nữa mãnh liệt lay lay lay, “Ninh Cẩm Vinh, cô có còn muốn nổi tiếng hay không hả?!”

“Đã biết.” Cẩm Vinh cầm lấy tay hắn đáp ở trên cô, ý muốn hắn bỏ ra, vẫn là bộ dáng lười biếng nhưng khí thế trên người bỗng chốc thay đổi.

Nhưng mà người đại diện Hứa Bồng thần kinh thô không phản ứng, nghe được Cẩm Vinh nói, liền cám ơn trời đất, “Mau đi tắm rửa, thay quần áo, chúng ta mười phút nữa đi công ty.”

Cẩm Vinh yên lặng thích ứng sinh hoạt đế vương kiếp trước so sánh với điều kiện sinh hoạt đơn sơ của tiểu nghệ sĩ mười tám tuyến hiện giờ.

Đi vào phòng tắm tẩy rửa một hồi mới nhớ ra, “Tôi quên lấy quần áo.” Cẩm Vinh kéo cửa phòng tắm, không hề cố kỵ gọi với ra ngoài.

Cuối cùng, Hứa Bồng đỏ mặt không dám ngẩng đầu đem một đống quần áo đi vào, tha thứ hắn vẫn là xử nam 27 tuổi.

So với hắn, Cẩm Vinh vẫn là hào phóng bình tĩnh hơn nhiều, kiếp trước hậu cung 3000 giai lệ, suốt ngày bị cung nữ thị quân cởi quần áo tháo thắt lưng, đều có thể thong dong tiếp thu.


Thấy Ninh Cẩm Vinh tắm rửa xong rốt cuộc khôi phục bộ dáng nguyên bản thoải mái thanh tân động lòng người, Hứa Bồng cũng coi như nhẹ nhàng thở ra, đến nỗi giống như có chút không thích hợp, ngẫm lại cũng không có gì.

Rốt cuộc đầu óc đều đã bị đả kích choáng váng, khí chất thay đổi cũng bình thường.

Hứa Bồng hẳn là may mắn Cẩm Vinh không biết suy nghĩ trong lòng hắn, bằng không ha ha……

Làm diễn viên không có gì cái gọi là thời gian công tác, tùy thời đều có khả năng bị gọi đi, giống như Ninh Cẩm Vinh đột nhiên bị người đại diện bắt đi thử vai là hết sức bình thường.

Diễn viên quả nhiên rất mệt a.

Bởi vì Ninh Cẩm Vinh không hot, thuộc về loại nghệ sĩ ném trên đường cái cũng không ai nhận ra, công ty cũng không cho xe bảo mẫu, Hứa Bồng đến gấp, không lái xe, cho nên lần này đi công ty ngồi taxi, tiền cũng là Hứa Bồng tả, ai bảo hiện tại Ninh Cẩm Vinh một thân nghèo nàn hai bàn tay trắng.

Dọc theo đường đi Cẩm Vinh ở trong xe bị Hứa Bồng lải nhải một đống lớn về vai diễn mới đoàn làm phim mới, rốt cuộc cũng tới công ty.

Nhìn Cẩm Vinh bộ dáng vào tai này ra tai kia, thân là người đại diện Hứa Bồng mười phần cảm thấy tâm mệt. “Ninh Cẩm Vinh, lời tôi nói, cô nhất định phải nhớ kỹ.”

Tuy nói lúc trước Ninh Cẩm Vinh ngốc bạch ngọt, nhưng tốt xấu còn có một chút ý chí chiến đấu, nhìn vào vẫn còn có hy vọng, hiện giờ chỉ khiến người cảm thấy bi thương.

Cẩm Vinh ngẩng đầu, nhìn cổng công ty hiện tại của nguyên chủ, công ty giải trí có tiếng tăm nhất giới, Hoa Vũ, bên ngoài treo poster tuyên truyền của các minh tinh nổi nhất công ty, nam tuấn mỹ đa tình, nữ quang thải chói lọi, còn có một đống lớn fan hâm mộ vây quanh poster ở cửa công ty.

Lại dặn dò vài câu, Hứa Bồng phát hiện Ninh Cẩm Vinh nửa ngày không đáp lại, theo tầm mắt cô nhìn thấy tấm poster bên kia, “Là Đường Nhược Ninh cùng Ngu Diễn.”

Cũng chính là nữ chủ nam chủ tiểu thuyết lần này, giá trị nhan đúng là không thể đùa được.

Hứa Bồng cảm thán, “Ngày nào đó cô cũng có thể lăn lộn lên như vậy thì tốt.”

“Ta sẽ, hơn nữa trẫm so với bọn hắn địa vị sẽ càng cao.” Cẩm Vinh đôi mắt híp lại, tẫn hiện khí thế bễ nghễ thiên hạ.

Hứa Bồng trầm mặc hồi lâu, duỗi tay sờ sờ đâu Cẩm Vinh, “Thành thành thật thật diễn kịch đi, đừng nghĩ nhiều.”

Chỉ bằng kỹ thuật diễn hiện tại của Ninh Cẩm Vinh cùng với ý chí chiến đấu đã mất sạch, cái mục tiêu này…… Có chút cao.

Cẩm Vinh: “……”

Đem tên cẩu nô tài này kéo xuống, đánh hai mươi đại bản cho trẫm!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.