Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 97: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (49)


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa – Chương 97: thần y yêu nghiệt thụ & giáo chủ biến thái công (49)

Edit: Cá
______
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đang làm gì đây?” Diệp Mộ Sanh đưa ngón tay dính máu tươi tới trước mặt Quân Khanh Mặc, hỏi.
Một khắc trước Quân Khanh Mặc còn mặt không cảm xúc tự ngược, lúc này trong mắt lại hiện lên khẩn trương, ngữ khí có chút ấp a ấp úng “Ta chỉ… Chỉ là muốn…”
“Chỉ là muốn dùng phương thức này ngăn cản hiệu quả của Hoa Dung Cao à?” Diệp Mộ Sanh đặt tay nhiễm máu trên cánh môi tái nhợt của Quân Khanh Mặc, sau khi nói xong câu đó cậu nhẹ nhàng liếm.
Động tác bất ngờ của Diệp Mộ Sanh khiến cho Quân Khanh Mặc trở tay không kịp, cảm giác tê dại từ trên môi truyền tới toàn thân, hắn ngây ngốc nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Diệp Mộ Sanh rồi ngây ngẩn cả người.
“Nhưng ngươi có biết đâm vào vết sẹo ấy, lại còn ngâm mình trong suối nước nóng chẳng những không thể giảm bớt hiệu quả của Hoa Dung Cao mà ngược lại còn có thể đẩy nhanh tác dụng của nó hay không. Chỉ là quá trình này đau đớn hơn quá trình bình thường.” Diệp Mộ Sanh rơi xuống một nụ hôn chuồn chuồn nước trên cánh môi Quân Khanh Mặc sau đó rời đi, đôi tay nhẹ nhàng xoa ngực Quân Khanh Mặc.
Diệp Mộ Sanh sờ mặt Quân Khanh Mặc, cảm nhận được thân thể Quân Khanh Mặc rùng mình, Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu hỏi “Có thể nói cho ta biết vì sao không muốn xóa sẹo được không?”

Nhìn chằm chằm trên mặt Diệp Mộ Sanh hiện lên đỏ ửng, Quân Khanh Mặc nắm chặt tay, chống ở phía sau, trong mắt lập loè do dự, ngậm môi, thật lâu chưa mở miệng.
Khi vừa mới nghe Diệp Mộ Sanh nói hiệu quả của Hoa Dung Cao vẫn còn, trong lòng Quân Khanh Mặc có chút bất đắc dĩ, nhưng hắn vẫn không muốn nói quá khứ của mình cho Diệp Mộ Sanh nghe.
Quân Khanh Mặc cảm giác được dục vọng bừng cháy tập kích trong đại não mình, hắn nhíu mày buông tay ra, ôn nhu mà bắt lấy vai Diệp Mộ Sanh, đẩy cậu ra xa một chút “Nương tử nghe lời, đừng nháo.”
“Ta càng muốn nháo. Đêm qua ngươi mới tra tấn ta một canh giờ, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm ở chỗ này làm ta……” Kỳ thật đêm qua cũng không thể nói là tra tấn, động tác của Quân Khanh Mặc rất ôn nhu, Diệp Mộ Sanh cũng hưởng thụ muốn chết.
“……” Quân Khanh Mặc không lên tiếng, hắn nhắm mắt lại, khẽ cắn răng, chịu đựng dục vọng len lỏi cùng sự đau đớn kịch liệt khắc cốt ghi tâm sau lưng. Hắn đích xác không đành lòng, bởi vậy mới cố kiềm chế ngọn lửa trong người mình.
“Vì sao ngươi không muốn nói cho ta biết? Vết sẹo trên người của ngươi có liên quan đến quá khứ của ngươi, ngươi không muốn để ta biết điều đó, ngươi không muốn mở lòng với ta……” Diệp Mộ Sanh tăng thêm lực đạo trong tay, nháy mắt Quân Khanh Mặc mở to mắt.
“Ta không phải……” Quân Khanh Mặc thở ra, ôm Diệp Mộ Sanh vào trong ngực mình, giải thích “Ta không phải không muốn mở lòng với ngươi, ta chỉ là không muốn ngươi thương tâm vì ta mà thôi.”
“Vậy ngươi cảm thấy hiện tại ta không thương tâm à?” Trong mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh nổi lên hơi nước, hừ lạnh nói “Thấy ngươi tự ngược chẳng lẽ ta không thương tâm?”
Từng giọt chất lỏng ấm áp rơi vào trên vai Quân Khanh Mặc, con ngươi Quân Khanh Mặc hiện lên khiếp sợ, trong lòng chấn động. Diệp Mộ Sanh lại khóc vì hắn……
“Nương tử, ta sai rồi……” Quân Khanh Mặc nhìn Diệp Mộ Sanh khóe mắt phiếm hồng nằm trong ngực mình, hắn run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt cậu, thanh âm nghẹn ngào.
“Quân Khanh Mặc, ta không cần ngươi xin lỗi. Nếu ngươi không muốn nói cho ta về quá khứ của ngươi, không muốn ta thương tâm vì ngươi, vậy chúng ta liền cùng nhau quên đi, quên hết những chuyện không thoải mái đi, quên hết ngọn nguồn vết sẹo trên người của ngươi. Ta, ngươi, còn có bá mẫu đã hồi phục thị lực, chúng ta một nhà ba người một lần nữa bắt đầu lại, hạnh phúc vui sướng mà sống hết đời, có được không?” Diệp Mộ Sanh lấy tay Quân Khanh Mặc bọc lấy tay mình, trong mắt phiếm ánh sáng, khẽ cười nói.


______
Editor có lời muốn nói:
Chúc mọi người có ngày thất tịch vui vẻ, gạt bỏ những buồn đau sang một bên, hạnh phúc cùng gia đình và người yêu và nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Chúc cả cho Diệp Mộ Sanh và Triều Túy Khê hạnh phúc nhé (≧▽≦). Tiện mình dịch luôn đoạn thơ về couple chính tác giả up:
*Gốc:
一叶花开,一世情。一片暮色,一段忆。
一曲笙歌,一朝醉。一树花落,一溪泪。
【朝醉溪&叶暮笙,朝暮cp】 ​​
*Hán Việt (cho mọi người coi cách ghép tên cp của tác giả):
Nhất Diệp hoa khai, nhất thế tình. Nhất phiến Mộ sắc, nhất đoạn ức.

Nhất khúc Sanh ca, nhất Triều Túy. Nhất thụ hoa lạc, nhất Khê lệ.
*Tạm dịch (có dở mong mng bỏ qua TvT):
Một chiếc lá nở, một đoạn tình. Một mảnh chiều hôm, một đoạn nhớ.
(hoặc: Một chiếc lá nở, một đời yêu. Một mảnh hoàng hôn, một hồi ức)
Một khúc sênh ca, một sớm say. Một cây hoa nở, một dòng nước mắt.
【 Triều Túy Khê & Diệp Mộ Sanh, couple Triều Mộ 】 ​​​
25.8.2020


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.