Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 52: - 98


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt – Chương 52: – 98


Editor: Mây aka Tiên Vân
26|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 97.
Tô Mạch không nghĩ tới sẽ là lý do này, cha mẹ hắn kỳ thật muốn để cho hắn và Ân Âm ly hôn, cuối cùng chỉ là đau lòng hắn.
Nhà bọn họ không tính là giàu có nhưng hắn là con một, từ nhỏ được cha mẹ che chở mà lớn lên, họ luôn đem những thứ tốt nhất cho hắn.
Nghe được Tô Mạch đi theo Ân Âm không có tên tuổi, hai cha con củng chỉ gặp được Ân Âm có mấy lần, thậm chí Ân Âm còn chưa từng tới cửa chào hỏi, đương nhiên sẽ cảm thấy Ân Âm không đem Tô Mạch để trong lòng.

Cho nên mới khuyên Tô Mạch ly hôn với Ân Âm.
Kỳ thật Tô Mạch cũng để ý, hắn yêu Ân Âm cũng muốn cô yêu hắn, đặt hắn ở trong lòng.

Nhưng hắn cũng không muốn làm Ân Âm khó xử, cho nên không bao giờ nhắc đến.
Hiện tại Ân Âm lại chủ động muốn đi gặp cha mẹ hắn, Tô Mạch cảm thấy rất vui vẻ.
“Vậy anh có muốn đưa em trở về không? Hay là anh vẫn muốn đi xem bà chủ xí nghiệp tư nhân……”
Ân Âm còn chưa dứt lời, Tô Mach đã chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, trầm giọng nói: “Muốn chứ, anh cầu còn không được.”

Hai mươi ba tết một nhà ba người lên máy bay trở về thành phố G quê của Tô Mạch.
Tại trấn Kim Hương ở thành phố G, trước một tòa nhà nhỏ kiến trúc phương tây có chút lâu đời, một người phụ nữ trung niên đang nhìn ra ra ngoài, giống như đang đợi cái gì đó, sắc mặt có chút lo lắng và bất an.

Lúc này một người đàn ông mặc tạp dề đi ra, mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng khí chất vẫn tinh anh nho nhã, ông nói: “Bà cũng đã ngồi ở đây chờ hai mươi phút, vẫn là vào nhà trước đi.”
“Không được, tôi phải ở đây chờ, Tiểu Mạch nói bọn nó đã xuống máy bay, đoán chừng rất nhanh liền đến.” Nghĩ xong bà lại nói: “Lão đầu tử*, tôi có chút lo lắng.”
* nguyên văn 老头子  nghĩa là:
– Lão già (có ý ghét)
– Ông nó, ông ấy (vợ xưng hô với người chồng già)
Nếu mọi người muốn biết nguồn gốc thi tra gg nha.

:3

“Sao vậy?”
Mẹ Tô ngập ngừng nói: “buổi tối hai ngày trước tôi gọi điện thoại tới là mẹ Đô Đô tiếp, tôi nói những lời kia con bé đều nghe được, ông nói xem trong lòng nó sẽ nghĩ thế nào a.

Mặc dù Tiểu Mạch nói nó không có so đo, nhưng mà trong lòng tôi luôn cảm thấy không yên.”
Bà biết con trai ngốc của bà đối với mẹ Đô Đô luôn một lòng một dạ, bà chỉ sợ mẹ Đô Đô đem lửa giận trút lên người con trai bà.
Mà con trai của bà nhất định sẽ ngốc nghếch mà chịu đựng.
Ôi con trai đáng thương của bà.
“Trước đó đều tại bà, con trai nó có chủ kiến riêng mình, nó thích mẹ Đô Đô như vậy sao bà có thể bảo bọn nó ly hôn.” Cha Tô biết tình cảm của con trai mình đối với mẹ Đô Đô có bao nhiêu sâu nặng, có thể không chút khách khí mà nói, Tô Mạch nguyên đem cả mạng ra cho mẹ Đô Đô, thậm chí không có mẹ Đô Đô nó cũng không biết làm sao.
Ông chỉ có thể cầu nguyện mẹ Đô Đô là người tốt, không cô phụ con trai ông.
Mẹ Tô cũng có chút hối hận, nói: “Tôi như thế không phải cũng chỉ vì con trai suy tính sao.”
Cha Tô không nói cái gì, quay vào nấu nướng, ông phải làm xong đồ ăn trước khi một nhà ba người về đến.

“Cô giáo Tô, cô đứng đây chờ ai vậy?” Một người phụ nữ trung niên nhà hàng xón trac tuổi mẹ Tô hỏi.
Cha Tô hiện là hiệu trưởng của trường trung học sơ sở ở trấn Kim Hương, mà mẹ Tô cũng là giáo viên của trường, những người quen biết đều gọi họ là hiệt trưởng Tô và cô giáo Tô.
Mẹ Tô tính tình dịu dàng nhẹ cười một tiếng: “Không phải là sắp hết năm sao, Tiểu Mạch nhà tôi dẫn vợ và con nó trở về.”
“Hóa ra là Tiểu Mạch trở về rồi.

Hình như đây là lần đầu tiên Tiểu Mạch dẫn bọn họ trở về, vậy tôi cũng phải nhìn một chút.” Bà hàng xóm tràn đầy phấn khởi nói.
Đối với Tô Mạch, người ở trấm Kim Hương dù là người già, người lớn hay trẻ em đều có ấn tượng tốt về hắn, thứ nhất là bộ dạng Tô Mạch đẹp mắt, thứ hai là tính cách tốt.
Hết chương 97.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 98.

Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập cũng rất tốt, lúc đi học không biết đã được bao nhiêu cô gái săn đón.
Lại thêm cách làm người của cha mẹ Tô rất tốt còn là thư hương thế gia.
Mọi người ở trấn Kim Hương đều cảm thấy nhà ai mà gả được con gái cho Tô Mạch thì thật là may mắn.
Sau khi Tô Mạch thành niên bà mối liền tới nhà không ngừng, đều là làm mai cho Tô Mạch.
Nhưng lúc đó Tô Mạch đang đi học bên ngoài, mà cha mẹ Tô cũng nói việc yêu đương kết hôn này bọn họ vẫn là tôn trọng ý kiến của con trai.
Nhưng dù thế nào bà mối vẫn như cũ không ngừng tới.
Thời điểm bốn năm trước khi bà mối lần nữa tới cửa, được biết là Tô Mạch đã kết hôn ở bên ngoài.
Mọi người liền tiếc hận, đồng thời cũng suy đoán xem người phụ nữ nào lại tốt số như vậy, có thể gả cho Tô Mạch.
Nhưng bốn năm đi qau Tô Mạch cũng không có đem người về giới thiệu, có cũng chỉ là mang theo một đứa bé nhỏ trở về mấy lần, nếu như không phải đứa nhỏ nhìn giống Tô Mạch, họ còn tưởng việc kết hôn là Tô Mạch lừa họ.
Mà lần cuối cùng bọn họ gặp Tô Mach và đứa nhỏ cũng đã hơn nửa năm trước.
Nhắc mới nhớ, đứa nhỏ kia chắc cũng đã ba tuổi.
“Nhìn xem cô giáo Tô, đó là Tiểu Mạch nhà cô phải không.” Lúc này bà hàng xóm hô lên một tiếng, mẹ Tô ngẩng đầu nhìn sang.
Một chiếc xe taxi dừng lại ở chỗ trống trải cách đó không xa, một nhà bà người bước xuống.
Người đàn ông ôm đứa nhỏ, bên cạnh là một người phụ nữ tóc dài đeo khẩu trang đang kéo vali.
“Tiểu Mạch.” Nhìn thấy người mẹ Tô lập tức nghênh đón.
Tô Mạch nhìn thấy mẹ, hai mắt sáng lên, cao giọng gọi: “Mẹ.” Lại nói với Tô Nguyên Gấm, “Đô Đô, gọi bà nội.”
“Bà nội.” Đô Đô cất giọng non nớt nói: “Bà nội, Đô Đô rất nhớ bà.”
Thường ngày cậu vốn đã đẹp mắt, lúc này lại thêm chút ngọt ngào, tâm mẹ Tô lập tức mềm nhũng: “Bà nội đây, bá cũng nhớ Đô Đô nhỏ của chúng ta.”
“Bà nội, ôm ôm.” Tô Nguyên Gấm dang hai tay ra.
“Được.” Mẹ Tô cũng không phải già, vẫn có thể ôm lấy Đô Đô ba tuổi.
Cho dù đối với người con dâu Ân Âm này bà không quá ưa thích, nhưng đối với đứa cháu này là ngàn vạn lần thích.

Trước đó bà nói để Tô Mạch và Ân Âm ly hôn, nhưng bà vẫn nghĩ đến việc nếu hai người ly hôn Tô Mach có thể tranh thủ giành quyền nuôi dưỡng Đô Đô.

Lúc này Ân Âm tháo khẩu trang xuống, kêu mẹ Tô: “Mẹ.”
Nghe được giọng nói bà quay đầu về phía Ân Âm.
Nhìn thấy một người phụ nữ ước chừng hai mươi tuổi trẻ trung, mặc váy dài thướt tha, bởi vì chỉ trang điểm nhẹ nên vẻ quyến rũ thường ngày cũng giảm đi một chút, lại thêm mấy phần mộc mạc nhẹ nhàng.
Tóc dài nhẹ nhàng tung bay trong gió, khóe môi nhàn nhạt nở nụ cười trong veo.
Đây là cách ăn mặc đặc biệt của Ân Âm.
Nếu không cô mà mặc một chiếc váy đỏ rực, còn trang điểm đậm, đem Tô Mach bắt đi bốn năm, kăhng định sẽ bị gán mác “Người Đẹp Khốn Nạn.”
Tô mẫu nhìn thấy Ân Âm ngoan ngoãn dịu dàng, có chút giật mình.
Đối với người con dâu trên danh nghỉa này bà cũng có biết, Tô Mach cũng không có giấu diếm bọn họ, mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc với Ân Âm nhưng cũng không ngăn cản được bọn họ thấy cô qua TV.
Mặt dù xuất thân là dòng dõi thư hương, cũng là giáo viên nhưng họ cũng không có xem thường những minh tinh giới giải trí.

Huống chi Ân Âm cũng không có đóng mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh không đúng đắn nào.

Thậm chí còn không có cảnh diễn thăn mật, nhiều nhất cũng chỉ kéo kéo tay.
Đối với người con dâu này mẹ Tô tâm tình rất phức tạp.
Hết chương 98.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.