Đọc truyện Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt – Chương 216
Đây là một trung tâm giáo dục nghệ thuật tương đối lớn, chủ yếu là học các nhạc cụ khác nhau và đàn dương cầm là một trong số đó.
“Chúng tôi có thể vào xem không?” — Ân Âm dịu dàng hỏi.
“Đương nhiên có thể”.
— Người nọ đáp, sau đó dẫn Ân Âm và Cố Gia Mộc đi vào và giới thiệu.
Cố Gia Mộc trực tiếp kéo cô đi tới trước cây đàn dương cầm, cũng chính là nơi nam giáo viên trẻ tuổi kia dạy học cho cô bé.
Chỉ là lúc Cố Gia Mộc đến gần thì đúng lúc cô bé kia tan học.
Cô bé rời đi nhưng Cố Gia Mộc không chịu đi.
Lúc này, Nguyên Tầm cũng chính là nam giáo viên trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt thanh tú, hắn nhìn thấy Ân Âm, ánh mắt dừng một chút, xẹt qua một tia kinh diễm, vài giây sau lại dời đi, dừng trên người Cố Gia Mộc mà Ân Âm dắt theo.
“Cậu bé đây là muốn học đàn sao?” — Nguyên Tầm hỏi, giọng nói trong trẻo vang lên.
“Có thể cho con trai tôi thử một chút không?” — Ân Âm thăm dò hỏi.
Nguyên Tầm mỉm cười, nói: — “Đương nhiên có thể”.
— Nhưng mà cậu bé này có hơi nhỏ, hắn chưa từng dạy cho đứa bé nào nhỏ như vậy.
Học sinh nhỏ nhất mà hắn dạy cũng chỉ mới năm tuổi, nhưng thử một chút chắc cũng không sao.
Ân Âm ngồi xổm xuống, nói với Cố Gia Mộc: — “Mộc Mộc, đàn dương cầm, muốn học sao?” — Ngón tay Ân Âm làm ra tư thế đánh đàn.
Vốn tưởng rằng Cố Gia Mộc sẽ không để ý tới cô, nhưng lần này tầm mắt của Cố Gia Mộc lại dừng trên ngón tay cô, rõ ràng là cậu bé đã nghe hiểu lời Ân Âm.
“Bạn nhỏ lại đây, để thầy Nguyên dạy con”.
Nguyên Tầm tự tay dắt Cố Gia Mộc qua.
Trái tim Ân Âm đập thình thịch, cô sợ Mộc Mộc không thoải mái và rồi sẽ giãy dụa.
Không nghĩ tới, vậy mà lại không có.
Cậu bé ngoan ngoãn để Nguyên Tầm kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, nhìn chằm chằm phím đàn đen trắng không chớp mắt, tuy nó đơn điệu nhưng lại có thể tấu ra nhạc chương tuyệt vời.
Đối mặt với bạn nhỏ chỉ mới ba tuổi, Nguyên Tầm đương nhiên không thể dạy nhóc con ngay từ đầu, nghĩ rằng trước tiên nên đàn một khúc nhạc đơn giản và vui vẻ làm cho cậu bé hứng thú.
Ngón tay thon dài như ngọc đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng ấn xuống, khúc nhạc “Für Elise” lập tức vang vọng trong không gian nhỏ bé này.
Cố Gia Mộc nhìn ngón tay Nguyên Tầm lướt trên phím đàn trắng đen không chớp mắt, giống như đang đắm chìm trong đó, luyến tiếc dời tầm mắt.
Đôi mắt đen láy trong veo hội tụ ánh sáng giống như ngôi sao được thắp sáng.
Đàn xong, tay Nguyên Tầm buông xuống, hắn nhẹ giọng hỏi Cố Gia Mộc bên cạnh: “Nghe hay không?”
Cố Gia Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp mắt cũng không trả lời.
Lúc này Nguyên Tầm đã nhìn ra Cố Gia Mộc và những đứa trẻ khác có chút khác nhau, nhưng hắn cũng không hỏi.
Đúng lúc này, tầm mắt nhóc con dừng ở trên đàn dương cầm, vươn ra hai bàn tay ngắn, mười ngón tay rơi vào trên phím đàn.
Nguyên Tầm dịu dàng mỉm cười: “Bạn nhỏ, con có muốn thử không?”
Ngay lúc Nguyên Tầm định dạy một bài đơn giản, ngón tay Cố Gia Mộc bắt đầu động, nhẹ nhàng gõ phím đàn.
Ban đầu cậu bé chơi khá chậm, như còn chưa quá thuần thục, vẫn còn đang chậm rãi mò mẫm, sau đó cậu bé chơi nhanh hơn.
Tiếng đàn non nớt và ngây ngô, nhưng lại làm tất cả mọi người ở đây khiếp sợ, nhất là Ân Âm và Nguyên Tầm, lại càng kinh ngạc hơn.
Nguyên Tầm là giáo viên dạy đàn dương cầm, hắn có thể biết được cậu bé trước giờ chưa từng chơi qua khúc nhạc này, mà hôm nay chỉ nhìn hắn đàn có một lần đã biết chơi, hơn nữa nhìn cậu bé cũng chỉ mới 3 tuổi.
Ân Âm càng khiếp sợ hơn, cô, cô đang nhìn thấy và nghe được cái gì thế này? Có ai nói cho cô biết, thằng bé chỉ nghe “Für Elise” một lần mà đã có thể bắt đầu chơi đàn một cách chính xác đó là ai không?.