Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt – Chương 209
Hình ảnh rất đẹp, đẹp đến nỗi các vị thần không thể không thực hiện mong muốn của anh.
Cuối cùng Cố Thế An thu cọ lại, anh kinh ngạc nhìn bức tranh này một hồi lâu, con ngươi đen nhánh tràn đầy sự dịu dàng.
Một lúc lâu sau anh nhìn thời gian, thấy sắp đến giờ đi ngủ anh mới bắt đầu thu dọn.
Bên cạnh đó là một vài bức tranh khác cũng được vẽ tối nay.
Cố Thế An cầm bức tranh lên, đầu ngón tay sờ lên đó, khớp xương ngón tay anh hiện lên rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, mượt mà, sạch sẽ, giống như anh vậy, vừa Chi Lan Ngọc Thụ, lại như Thanh Phong Minh Nguyệt, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể cùng chơi đùa.
Nếu như Ân Âm ở đây, nhất định có thể nhận ra bức tranh này chính là cảnh tượng ngày hôm nay.
Có bức là hình ảnh cô ôm Gia Mộc quỳ gối trước tượng Phật cầu nguyện, có bức lúc cô ôm Gia Mộc mà len lén xoay người lau nước mắt, có cả lúc cô nhìn anh và Gia Mộc chạy trên bãi cỏ chơi đùa khi thả diều, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Từng phút từng giây đều có bóng dáng của Gia Mộc, cũng có bóng dáng của Ân Âm.
–
Tập đoàn Hồng Nguyên là công ty mà Cố Thế An làm việc, được xếp trong top 500 thế giới, Cố Thế An đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty con.
Tuy rằng không phải ở tổng bộ, nhưng bây giờ Cố Thế An còn chưa tới 30 tuổi, trong ba bốn năm, anh từ một nhân viên nhỏ đi đến vị trí tổng giám đốc công ty con và phụ trách nó, có thể tưởng tượng được năng lực của anh mạnh bao nhiêu, hơn nữa nghe nói anh sắp được thăng chức lên tổng bộ.
Có thể nói Cố Thế An có một tương lai rất xán lạn.
Tuy nhiên, sở dĩ người trong công ty bàn tán xôn xao còn là vì Cố Thế An có một ngoại hình đẹp trai, anh ấy thật sự là một chàng trai dịu dàng, tao nhã giống như một vị tiên.
Đáng tiếc là một người con trai tốt như vậy đã sớm kết hôn rồi, nghe nói còn có một đứa con.
Dù rằng bọn họ chưa ai gặp qua nhưng mọi người đều biết giám đốc Cố là một người cực kỳ yêu thương vợ con, mỗi lần anh nhắc tới họ thì trong mắt anh luôn xuất hiện nét dịu dàng.
Mà lúc đối mặt với người khác tuy thái độ của Cố Thế An cũng như vậy, nhưng trong sự dịu dàng lại xen lẫn vẻ lạnh lùng, nhìn anh rất giống người dễ nói chuyện, nhưng lúc thật sự đưa ra quyết định lại rất quyết đoán.
Nghe nói những nữ nhân viên mới vào chi nhánh đều bị đổ bởi nhan sắc của tổng giám đốc Cố.
Lúc này trong phòng làm việc, Cố Thế An đang cúi đầu lật xem tài liệu.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Mời vào”.
– Cố Thế An cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, giọng nói dịu dàng lại lạnh lùng.
Tiếng giày cao gót từ xa truyền đến, ngay sau đó là một giọng nói quyến rũ vang lên: – “Xin chào Thế An”.
Cố Thế An vốn không để ý tới, chỉ là lúc nghe tên mình thì hơi nhíu mày, anh ngẩng đầu nhìn qua.
Người đi vào là một phụ nữ khoảng chừng hai mươi tuổi, mặc một chiếc váy ôm hông và áo vest màu trắng, phác họa lên dáng người lồi lõm của cô ta, váy ôm hông của cô ả có chút ngắn, làm lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh đeo tất đen.
Cổ áo sơ mi cũng mở khá thấp, dường như chỉ cần hơi cúi người xuống là có thể dễ dàng nhìn thấy khe rãnh bên trong.
Mái tóc dài màu hạt dẻ buông xõa sau lưng, lớp trang điểm đậm trên mặt càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô ta, khiến cô ta càng thêm lộng lẫy và quyến rũ.
Có thể nói, cô ta và Ân Âm là hai kiểu hoàn toàn khác nhau.
Ân Âm là người Giang Nam, cô dịu dàng như nước, mà người phụ nữ trước mắt lại là! một con tiện nhân quyến rũ.
Cố Thế An khẽ liếc nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đi, trong mắt không có chút dao động nào, giọng nói hơi lạnh lùng: – “Cô là ai? Có chuyện gì sao?”
Cô ta vén tóc ra phía sau tai, chăm chú nhìn Cố Thế An rồi nở nụ cười nhợt nhạt: – “Em là Vân Mạn Mạn, vừa mới vào Hồng Nguyên được hai ngày, cũng không biết anh còn nhớ hay không, em là bạn thân của Ân Âm”.
.