Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt – Chương 195
Những bộ phim hoạt hình được các bạn nhỏ khác yêu thích lại không hấp dẫn cậu bé.
Ánh mắt Ân Âm hơi tối sầm lại, tự an ủi mình một hồi lâu, cô cũng không tắt TV mà tiếp tục để nó phát, biết đâu lúc nào đó Cố Gia Mộc sẽ xem thì sao.
Cố Thế An vừa rửa chén xong đi ra lại thấy một màn này, anh nhớ tới tới cuộc gọi với mẹ lúc trước.
Ở quê cũng có TV, bà nội Cố cũng từng bật phim hoạt hình cho Cố Gia Mộc, nhưng tới bây giờ thằng bé vẫn chưa từng xem qua.
Trong phòng khách, TV đang phát hoạt hình còn Cố Gia Mộc chỉ ngồi trên sofa yên lặng chơi quả cầu thủy tinh.
Đúng lúc này phim hoạt hình vừa kết thúc, có đoạn quảng cáo được chèn vào, không lâu sau một tiếng đàn piano du dương vang lên cùng với đoạn quảng cáo đó.
Cố Gia Mộc đang ngồi trên sofa chơi quả cầu thủy tinh, đôi mắt chớp chớp giống như đột nhiên gặp được cái gì đó hứng thú, hoặc giống như bỗng nhiên tìm được chiếc chìa khóa để giao tiếp với thế giới.
Cậu bé ngước lên nhìn không chớp mắt, trong đôi mắt đen trong veo xẹt qua một tia dao động, lỗ tai nhỏ giật giật, hình như rất chăm chú lắng nghe.
Chỉ là không bao lâu đoạn quảng cáo đã kết thúc, tiếng đàn cũng theo đó mà biến mất.
Cố Gia Mộc nhìn chằm chằm một lúc lâu mới cụp mắt xuống, tiếp tục chơi quả cầu thủy tinh, một màn vừa rồi giống như chỉ là ảo giác.
Cũng chính vào lúc này Ân Âm bưng hoa quả đã rửa đến đút cho cậu bé.
Ân Âm thì đút, Cố Gia Mộc thì ăn, cả hai cũng không có giao tiếp với nhau, hoặc nói là Ân Âm nói chuyện nhưng Cố Gia Mộc chẳng đáp lại cô.
Chín giờ, Cố Gia Mộc bắt đầu tắm rửa, chín giờ rưỡi thì cậu bé đã mặc xong đồ ngủ, nằm ngủ trên giường nhỏ.
Ân Âm chậm rãi đóng cuốn truyện lại, dù biết rằng Cố Gia Mộc có thể nghe không vào nhưng cô vẫn dự định mỗi tối sẽ kể truyện cho con trai nghe trước khi đi ngủ.
Sẽ ra sao nếu một ngày nào đó sau khi cô kể xong câu truyện mà thằng bé lại hỏi một câu ngô nghê? Ân Âm rất mong chờ vào ngày đó.
–
“Thế An, chúng ta nói chuyện đi”.
– Sau khi tắt đèn lớn trong phòng ngủ, chỉ để lại một cây đèn ngủ nhỏ màu cam, Ân Âm đi ra nói với Cố Thế An vừa bước ra từ phòng tắm.
“Được”.
Ân Âm ngồi trên sofa mất một lúc lâu mới ngước mắt lên, nói: – “Em tính sẽ từ chức ở nhà chăm sóc Mộc Mộc”.
Cố Thế An chăm chú nhìn cô, cũng không có nhiều cảm xúc.
Ân Âm tiếp tục nói: – “Lúc trước chúng ta bận rộn với công việc là vì muốn mua nhà ở Đế Đô, Mộc Mộc vừa sinh ra đã phải đưa đến cho mẹ chăm sóc.
Trước đó em đã nghĩ, nếu như ngay từ đầu Mộc Mộc ở cùng chúng ta thì có lẽ chúng ta sẽ phát hiện Mộc Mộc có vấn đề, cũng có thể trị liệu sớm hơn”.
Lời cô nói là sự thật, cô cũng không có ý trách cứ bà nội Cố.
Dù sao bà vẫn không được học hành hiểu biết như bọn họ, trước đó bà cũng không nghĩ đến tình huống của Cố Gia Mộc là tự kỷ.
“Bây giờ chúng ta đã mua nhà và kinh tế cũng đã ổn định hơn.
Mà bệnh của Mộc Mộc thì cần người chăm sóc, cũng cần tiến hành trị liệu phục hồi chức năng, tuy rằng qua một thời gian nữa mẹ sẽ đến, nhưng em với tư cách một người mẹ, mới là người tốt nhất”.
Cố Thế An nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô: – “Em có chắc là muốn ở nhà, không đi làm nữa không?”
Cố Thế An là người hiểu Ân Âm nhất, cô là một người phụ nữ rất độc lập, đã từng ước mơ bản thân có một phen sự nghiệp.
Mà bây giờ cô lại chủ động nói muốn từ bỏ.
Ân Âm giương khóe môi: – “Ừm, em chắc chắn.
Không thể làm việc trong công ty cũng không sao, nếu rảnh rỗi em có thể nhận mấy đơn hàng trực tuyến”.
.