Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 17: - 32


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt – Chương 17: – 32


Editor: Mây aka Tiên Vân
11|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 31
Tưởng Kiến Quân nghe tiếng bíp đầu dây bên kia, trợn tròn mắt kinh ngạc, rất nhanh lửa giận trong lòng liền bừng lên, suýt chút làm rơi điện thoại.
Trên đường về nhà mặt mũi hắn tối sầm.

Hắn biết anh trai là người trung thực, rất dễ bị hắn bắt nạt, nhưng mà một khi đã nói ra cái gì, thì anh ấy chính là nói được thì làm được.
Tưởng Kiến Quốc mỗi tháng mỗi tháng gửi tiền về nhà, có hơn một nửa là vào tay hắn.
Tiền lương hưu của bà Tưởng cũng không có bao nhiêu, mà Tưởng Kiến Quân lại muốn có một nguồn “thu nhập” ổn định.

Hắn suy nghĩ, cảm thấy không thể để anh trai mình dễ dàng đem tiền cắt mất.
Nhưng trong lúc nhất thời hắn lại không nghĩ ra biện pháp khác.
Không lâu sao hắn nhận được điện thoại của bà Tưởng từ thành phố S.
Trong điện thoại bà Tưởng mở miệng chửi Tưởng Kiến Quốc cùng Ân Âm.


Tưởng Kiến Quốc nghe xong chỉ thấy khó chịu, nhưng rất nhanh hắn liền nghe được một câu mấu chốt, hai mắt sáng lên.
“Mẹ nói là anh hai mở tiệm cơm, việc kinh doanh rất tốt?” Đầu óc Tưởng Kiến Quân trở nên sôi nổi.
“Cũng không đúng, có rất nhiều loại người lui tới, thằng cả có trù nghệ rất tốt mà.

Việc kinh doanh tốt đến nỗi còn thuê mấy người.” Tiệm cơm mở, bà Tưởng sẽ dẫn Tưởng Kim Bảo tới ăn cơm, Tưởng Kiến Quốc cho bọn họ ăn cơm nhưng cũng không quan tâm đến bọn họ.
Nghe được tiệm cơm còn thuê người, Tưởng Kiến Quân càng khẳng định việc kinh doanh rất tốt, nhưng anh trai nhà mình lại đi thuê người khác, cũng không nghĩ đến việc thuê người em trai là hắn, trong lòng Tưởng Kiến Quân liền khó chịu.
“Mẹ, anh hai cũng quá đáng đi, mở tiệm cơm thế mà thuê người khác, lại không cân nhắc đến người em trai là con, con là người thân của anh ấy a.

Trong nhà còn có mấy đứa nhỏ phải nuôi, anh ấy làm sao không nghĩ tới giúp con một tay, cũng phải cho con một công việc trong quán cơm chứ.”
Bà Tưởng nghe con trai nhỏ nói như vậy, lập tức vỗ bắp đùi, rõ ràng em trai mình có thể giúp mà lại thuê người ngoài, cách làm của thằng lớn càng ngày càng làm bà tức giận.
“Kiến Quân à, con nói đúng, con là em trai, nó là anh chính là nên giúp đỡ con, cho dù đưa cho con một nửa tiệm cũng là việc nên làm.

Hay là bây giờ con liền tới thành phố S, yên tâm mẹ sẽ giúp con.” Trong đầu bà Tưởng vẽ lênnmôt kế hoạch, tâm tình liền tốt lên.
“Được, mẹ chờ con.” Lần nữa cúp điện thoại, Tưởng Kiến Quân tâm tình trước giờ chưa từng tốt như vậy.
Không nghĩ tới anh hai thế mà không nói một tiếng liền mở tiệm cơm, đây là muốn một mình phát tài a, đừng nghĩ dễ dàng như vậy, muốn phát tài cũng phải kéo theo người em trai này.
Tưởng Kiến Quân không thèm thu thập hành lí liền ngồi xe tới thành phố S, về phần hai đứa nhỏ đang đi học trong nhà cùng một đứa trí não khiếm khuyết, bị hắn ném cho hàng xóm chiếu cố, còn trả tiền.

Nhưng số tiền kia không đủ cho mấy đứa nhỏ ăn uống, huống hồ đứa thứ ba còn là người bệnh.
Bất quá hàng xóm kia cũng là một người tốt, thở dài cũng không nói thêm gì.

Đầu bên kia, bà Tưởng cúp điện thoại, lập tức trở về tiệm cơm, đem việc Tưởng Kiến Quân muốn đến tiệm cơm làm nói cho Tưởng Kiến Quốc.
“Thằng lớn à, mày cũng chỉ có một người em trai, mày không giúp nó thì ai giúp nó.”
“Em trai mày từ nhỏ đã thông minh, có nó quán cơm này việc kinh doanh khẳng định sẽ tốt hơn.”
“Tao nhìn thấy nên cho em trai mày quản lí sổ sách đi.”
Tưởng Kiến Quốc xém chút bị chọc giận mà cười lên.
Tưởng Kiến Quân thông minh? Hắn mà thông minh sao? Phải nói là kẻ ăn trộm giỏi dở thủ đoạn thì có.
Còn muốn quản lí sổ sách? Tưởng Kiến Quốc khẳng định, nếu cho nó quản lí sổ sách, thì chắc chắn tiền sẽ không còn một đồng.
Hết chương 31.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 32.
Lại còn coi Tưởng Kiến Quốc là kẻ ngốc sao?

Bà Tưởng đã nói Tưởng Kiến Quân sẽ đến, vậy nhất định hắn sẽ tới đây ngay, nói không chừng hiện tại đang trên xe tới thành phố S.
Nhưng tiệm cơm này là do hắn cùng Ân Âm khổ cực mới mở được, vì cho hai đứa trẻ về sau có cuộc sống tốt hơn, không thể bị thằng ngu ngốc Tưởng Kiến Quân phá hỏng được.
Đối mặt với bà Tưởng, Tưởng Kiến Quốc cố kỵ bà là mẹ hắn, nên cũng không thể làm cái gì quá phận được, nhưng Tưởng Kiến Quân thì không giống như vậy.
Trong lòng Tưởng Kiến Quốc đã nghĩ ra một biện pháp, đêm tiệm cơm giao cho Lâm Học Đông liền đi ra ngoài.
Ngồi hơn ba giờ xe lửa, xế chiều hôm đó Tưởng Kiến Quốc liền tới thành phố S.
Nhìn hàn người nối dài không dứt trong tiệm cơm, hai con mắt Tưởng Kiến Quân phát sáng, phảng phất như thấy mấy tờ tiền đang đi lại.
“Kiến Quân à, con tới rồi.” Bà Tưởng tuy tuổi đã cao, nhưng ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, vừa nhìn ra bên ngoài liền thấy Tưởng Kiến Quân, lập tức ra ngoài nghênh đón.
“Mẹ!” Tưởng Kiến Quân kêu lên, “Anh hai đâu.”
“Được rồi, mẹ dẫn con đi vào, mẹ đã nói với nó, để con quản lí sổ sách cho nó.” Tưởng Kiến Quân bị bà Tưởng lôi kéo, có chút khó chịu, nhưng nghe được lời vừa nói hai mắt liền sáng lên.
Quản lí sổ sách à, thế không phải là phần lớn số tiền kia đều có đi vào túi hắn sao.
Không nghĩ tới mẹ hắn so với hắn còn giỏi hơn.
Tường Kiến Quốc vừa xào xong một chảo đồ ăn, nhìn thấy bà Tưởng lôi kéo Tưởng Kiến Quốc cao gầy đi vào, trong lòng cười lạnh.
“Anh hai.” Tưởng Kiến Quân chào hỏi, nụ cười tươi rói, phảng phất như tình cảm hai người rất tốt.
Nhưng Tưởng Kiến Quốc biết, hắn ở thời điểm có việc nhờ vả mới cho người ta sắc mặt tốt.
Tưởng Kiến Quốc cho người đem đồ ăn bưng ra, trên mặt cũng không có biểu cảm gì: “Cậu tới đây đón mẹ và Kim Bảo về à.

Vậy thì đừng chậm trễ, hiện tại ngồi xe thì ban đêm liền có thể về đến nhà.”
Nghe xong lời này, nụ cười trên mặt Tưởng Kiến Quân cứng đờ: “Không phải, em là muốn tới tiệm cơm giúp đỡ, chúng ta dù gì cũng là anh em, tiệm cơm của anh đang cần người, đương nhiên phải tìm em, sao có thể thuê người ngoài, nhất là việc quản lí sổ sách, ai biết mấy người ngoài đó tay chân có sạch sẽ không.”
“Anh hai yên tâm, về sau mấy chuyện quản lí sổ sách ở quán cơm này em bao hết, em hiện tại có thể đi làm ngay.”

Tưởng Kiến Quân một bộ dáng liền muốn đem Lâm Học Đông đuổi đi, nhưng Tưởng Kiến Quốc sao có thể để hắn làm như vậy.
“Không cần, tiệm cơm của tôi không càn cậu tới hỗ trợ, cậu mang theo Kim Bảo cùng mẹ về nhà đi.”
Thấy Tưởng Kiến Quốc kền nữa cự tuyệt, nụ cười của Tưởng Kiến Quân liền biến mất, hắn nháy mắt vời bà Tưởng.
Bà cũng lập tức phản ứng lại.
Giọng nói của bà to đến nỗi làm cho toàn bộ người trong tiệm cơm đều nghe thấy.
“Thằng cả, mày đây là có ý gì, em trai mày muốn đến giúp đỡ vì xem mày là anh trai, mày lại ra sức từ chối, còn muốn đem tụi tao đuổi đi, thằng ca tao nóicho mày biết, mày không thể không có lương tâm như vậy.”
Bà Tưởng đi thẳng tới bên cạnh Lâm Học Đông, bộ dáng muốn đem tiền trên tay cậu lấy lại, đuổi cậu ra khỏi quầy thu ngân.
“Mẹ, con khuyên mẽ đừng nên làm như vậy.” Tưởng Kiến Quân nói.
“Này, anh làm gì vậy, thả tôi ra.” Tưởng Kiến Quân bị hai người đàn lực lưỡng to con kiềm chế, lôi ra ngoài.
Bà Tưởng thấy cảnh này, làm gì còn quan tâm tới Lâm Học Đông, vội vàng đuổi theo.
“Tụi bây muốn làm gì, thả con trai tao ra.”
Tưởng Kiến Quốc ra hiệu cho hai người đem Tưởng Kiến Quân kéo đến một góc vắng vẻ.
Lúc này, Tưởng Kiến Quân với bà Tưởng cũng biết hai người kia là người của Tưởng Kiến Quân.
“Đánh cho tôi.” Tưởng Kiến Quốc lạnh lùng lên tiếng.
Hết chương 32.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.