Đọc truyện Xuyên Nhanh Tra Nam Tẩy Trắng – Chương 56: Tg3 Kẻ Này Tâm Cơ Có Chút Sâu 8
Mặc dù ánh mắt tổn hại, nhưng Kỉ Tình vẫn có thể nhìn thấy ở trong góc phòng, đang có một đám người tụ tập lại với nhau.
Bọn họ chủ yếu đều là lão nhân cùng phụ nữ, trên dưới khoảng mười mấy người.
Tinh thần tựa hồ đều không quá tỉnh táo.
Kỉ Tình cũng chú ý tới, có hai nữ nhân đang hoàn toàn thoát y nằm trên đất.
Trên người đều là vết tích xanh tím do hoan ái lưu lại.
Ngay tức khắc liền làm Kỉ Tình liên tưởng tới dấu vết trên ghế sofa.
Chỉ là tùy tiện chú ý một chút, Kỉ Tình cũng không có dự định làm anh hùng cứu thế, thánh nhân giải cứu thiên hạ.
Cho nên, y rất nhanh liền đã rời mắt.
Không chút do dự, đem họng súng hướng lên trần nhà, bắn một phát súng chỉ thiên.
Đùng
“Á!!!”
Vô cùng hữu hiệu, vốn luôn bị xem nhẹ, lúc này, Kỉ Tình rốt cuộc cũng đem sự chú ý của đám người đờ đẫn kia kéo tới trên người mình.
Nhìn thấy lại có kẻ bởi vì kinh sợ mà ôm đầu thét chói tai, làm tang thi bên ngoài bởi vì động tĩnh ở trong mà không ngừng gầm rú, đập cửa.
Kỉ Tình liền cảm thấy có điểm phiền mà đem súng chỉa về phía bọn họ, mặc dù không nói gì.
Nhưng vẫn thành công ngăn chặn tiếng la hét đó lại.
Mặc dù tinh thần bất ổn, nhưng lúc này, đám người vẫn tụ tập lại sát bên người nhau.
Trong mắt mang theo phòng bị nhìn chằm chằm Kỉ Tình.
Nói đúng hơn, là thanh súng trường trong tay y.
Bởi vì không thể mở miệng nói chuyện, nên trước khi tới đây, Kỉ Tình cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Tay cầm súng không chút thả lỏng, tay còn lại của Kỉ Tình đã từ trong túi áo bảo hộ lấy ra một mảnh giấy.
Sau khi đem nó mở ra liền giơ cao, hướng về phía đám người.
Nội dung bên trên liền chỉ có mấy chữ : Ai là Lục Dạ?
Kỉ Tình viết chữ không hề khó coi, trái lại, còn vô cùng xinh đẹp.
Khiến đám người không mất bao nhiêu sức lực liền đã đọc được.
Chỉ là, bọn họ lại chỉ hai mặt nhìn nhau, không ai đứng ra.
Ngay khi Kỉ Tình chuẩn bị áp dụng phương án thứ hai, hỏi thăm Lục Dạ ở đâu, thì đúng lúc này, sau lưng của y đã đột ngột truyền tới tiếng đồ vật rơi vỡ.
Đưa mắt nhìn về nơi âm thanh phát ra, Kỉ Tình liền nhìn thấy, từ phía sau bàn làm việc, cư nhiên lại có một người đang bò ra.
Bởi vì bàn làm việc có vách ngăn, cản trở tầm mắt, nên nếu không phải đối phương chủ động chui ra, Kỉ Tình có lẽ cũng sẽ không phát hiện ra được.
Ánh mắt Kỉ Tình bất giác rơi vào trên thân của kẻ vừa xuất hiện.
Dáng người đối phương cũng không quá cao, cùng hình thể của Kỉ Tình không sai biệt lắm.
Thậm chí, thoạt nhìn còn có phần gầy yếu hơn y.
Làn da đối phương rất trắng, mái tóc tựa hồ đã lâu không cắt tỉa, đều đã chạm tới mang tai.
Chỉ là, tạo hình này không chỉ không khiến người cảm thấy lộn xộn, trái lại, lại còn mang theo ý vị riêng biệt.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngoại hình đối phương cũng không tồi.
Mặc dù không phải mỹ nam rạng rỡ, làm người hai mắt lóe sáng như Cố Thừa Trạch hay Độc Cô Vô Song.
Nhưng chung quy vẫn vô cùng ưa nhìn, có chút giống đệ đệ nhà bên, ngây ngô, trong sáng.
Chỉ là, nhìn gương mặt vẫn còn pha nét trẻ con này của hắn, Kỉ Tình vẫn không khỏi nảy sinh hoài nghi…
Nhân vật mục tiêu lần này là trẻ vị thành niên à? Hắn có tốt nghiệp phổ thông chưa? Hệ thống là mất hết nhân tính sao, ngay cả một nam hài cũng không buông tha?
Còn có, áo blue trắng trên người hắn lại là gì, ngưỡng cửa của bệnh viện bây giờ chẳng lẽ lại thấp đến vậy, ngay cả trẻ vị thành niên cũng dám nhận vào làm bác sĩ?
[…………………]
Nhìn thấy Kỉ Tình càng nghĩ càng xa, hệ thống vô cùng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể xuất hiện giải thích.
[ Nhân vật mục tiêu không phải vị thành niên.
Hắn năm nay đã 20 tuổi, chỉ là ngoại hình có chút trẻ mà thôi.]
Được hệ thống khẳng định, lúc này, Kỉ Tình mới xem như tin tưởng thiếu niên trước mặt này thật ra là một nam tử trưởng thành.
Trong lúc y đang chú ý đến hắn, thì đồng dạng, Lục Dạ cũng đang nhìn chăm chú y.
Sau khi đứng dậy, hắn liền nhanh chóng phủi sạch vạt áo.
Từ bên cạnh vớ lấy một chiếc kính gọng vàng, chậm rãi đeo vào.
Trong nháy mắt, khí chất liền từ em trai nhà bên biến hóa thành nhân sĩ tinh anh.
“Xin chào, tôi là Lục Dạ, anh là người quen của tôi sao? Tìm tôi làm gì?” Cũng không sợ hãi súng ống trong tay Kỉ Tình, Lục Dạ liền treo lên nụ cười ôn hòa, hướng y đi tới.
Tựa hồ muốn ở khoảng cách gần xem xem y có phải là người quen hay không.
Nhìn Lục Dạ mỉm cười người vật vô hại, Kỉ Tình cũng không hề giảm xuống cảnh giác.
Nhưng đồng thời, cũng không ngăn cản hành động tiếp cận của hắn.
Y chỉ từ trong túi áo, lần nữa lấy ra một tấm giấy khác :Đi theo ta.
Nội dung ngắn gọn, súc tích, cũng vô cùng thẳng thừng.
Nhìn xem nội dung trên giấy, trong mắt Lục Dạ lại ánh lên vẻ nghi hoặc, mở miệng truy vấn :”Anh là ai? Tại sao lại muốn tôi đi với anh?”
“Tôi chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, không có thân bằng hảo hữu.
Hiện tại cũng chỉ là thực tập sinh trong bệnh viện mà thôi, có gì đáng để anh làm vậy đâu chứ? Anh có lẽ là người từ bên ngoài tới đi?”
Câu cuối cùng, Lục Dạ là dựa vào phục trang trên người Kỉ Tình để suy đoán.
Đồng thời, hắn cũng không khống chế được mà bắt đầu nảy sinh hứng thú với nam nhân trước mặt này.
Dù sao, nếu suy đoán này là thật, đối phương có thể xuyên qua tầng tầng tang thi đi đến đây, thì tuyệt đối sẽ có chỗ bất phàm.
Lục Dạ hỏi thật sự nhiều lắm, Kỉ Tình vẫn chưa chuẩn bị trước câu trả lời.
Cho nên, chỉ có thể dùng mảnh giấy khác đến thay thế :Theo ta, cho ngươi ăn ngon mặc đẹp.
Lúc này, Lục Dạ cũng đã đến bên người Kỉ Tình, rất nhanh liền đọc xong những gì y ghi trên giấy.
Ánh mắt phía sau gọng kính không khỏi lướt qua một tia thâm sâu, nửa đùa nửa thật hỏi.
“Anh đây là muốn bao nuôi tôi sao?”