Đọc truyện Xuyên Nhanh Tra Nam Tẩy Trắng – Chương 165: Tg7 Đạo Sĩ Này Có Chút Không Đúng 15
“Tiểu hồ ly, ngươi muốn mang ta đi đâu?” Kỉ Tình im lặng, nhưng Cố Thừa Trạch lại rất năng nổ, cũng không ngại phiền mà bắt đầu ríu rít một mình.
Cho đến khi, y rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà mở miệng…
“Đi đâu cũng được, chỉ cần đừng đến Tập Thiên Quan.”
“Nhưng ta có nhiệm vụ phải đem ngươi áp giải về Tập Thiên Quan nha…” Phảng phất không nghe ra giọng điệu khó chịu của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch liền đã ra vẻ khó xử nói.
Quả nhiên, hắn rất dễ dàng liền đem người nào đó chọc đến xù lông.
“Cố Thừa Trạch, ngươi tựa hồ vẫn chưa nhận rõ hiện thực nhỉ? Có tin ta đem ngươi ném xuống vách núi không?”
Che giấu đi ý cười đang không ngừng lan toả trong mắt mình, Cố Thừa Trạch liền dùng giọng điệu ôn nhu nói :“Ta cá ngươi sẽ không nỡ.”
Vốn chỉ muốn đùa với y một chút mà thôi, nhưng Cố Thừa Trạch lại không ngờ rằng, Kỉ Tình lại nghiêm túc đến vậy.
Hơn nữa còn vô cùng để bụng vấn đề này, thật sự nổi giận.
“Cho nên, biết rõ ta không nỡ gϊếŧ ngươi, ngươi mới một năm một mười muốn đưa ta đến Tập Thiên Quan có đúng không?” Mặt không biểu tình, nhưng đáy lòng Kỉ Tình lại là lạnh, hơn nữa còn là lạnh đến thấu xương.
“Chẳng lẽ ngươi không biết, một khi bị áp giải đến đó, ta chắc chắn sẽ phải chết…”
Lo sợ y hiểu lầm càng sâu, không thể làm gì khác hơn, Cố Thừa Trạch chỉ có thể lựa lời mà giải thích :“Không phải như ngươi nghĩ đâu.
Ta chỉ là…”
“Chỉ là, chỉ là, chỉ là muốn đẩy ta vào chỗ chết thôi có đúng không?!!” Càng nói càng giận, Kỉ Tình liền trực tiếp xẵng giọng, cắt ngang lời hắn.
“Đương nhiên là không phải rồi! Hồ ly ngốc, ta mang ngươi đến Tập Thiên Quan, chỉ là vì muốn lấy được sự tín nhiệm của chư vị trưởng lão trong tông, đem yêu đan cùng giải dược đoạt tới cho ngươi mà thôi.
Sau đó, ta sẽ đem ngươi thả ra, cùng nhau bỏ trốn.”
Những lời này của Cố Thừa Trạch, xác thực là vô cùng kinh nhân.
Một khi truyền ra ngoài, hắn nhất định sẽ bị người người phỉ nhổ, danh dự mất sạch.
Thậm chí, ngay cả Kỉ Tình cũng đều bị kinh trụ.
Kỳ thực, từ trước đến giờ, đối với bốn tên đệ tử mà mình một tay nuôi lớn, trong lòng Kỉ Tình vẫn luôn hiểu rất rõ ràng.
Độc Cô Duy Ngã tính tình hào sảng, làm việc bá đạo, chỉ là tương đối khờ khạo, quá mức ngây thẳng, lại còn trọng tình trọng nghĩa.
Độc Cô Vô Song, tâm nhãn tương đối nhỏ, tính tình lạnh lùng cố chấp, một khi xác định điều gì, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Bởi vì thiếu thốn tình cảm, lại từng trải nghiệm qua nhân tâm hiểm ác, nên lòng đố kị rất lớn, dễ sinh tâm ma, lầm đường lạc lối.
Nhưng lại có một…ưu điểm rất không tệ, đó chính là trung thành tuyệt đối, hơn nữa còn một lòng một dạ si tình với y.
So với hai vị sư huynh, thân là tiểu sư đệ, Lục Dạ lại càng tâm tư thâm trầm hơn rất nhiều.
Mức độ tàn độc cũng thuộc về nhất lưu, so với ma đầu lại càng giống ma đầu.
Đáng sợ nhất là bình thường còn rất thích giả vờ ngây thơ, vô tội.
Tâm lý có phần vặn vẹo, tục xưng là hắc liên hoa.
Về phần Cố Thừa Trạch, trong số tất cả đệ tử, hắn có thể xem như là người dễ chung đụng nhất.
Ấn tượng ban đầu liền là người ôn nhuận, dễ gần, dịu dàng ưu nhã, lạc quan, tự tin.
Thế nhưng, chỉ có Kỉ Tình biết rõ, trong bốn sư huynh đệ, Cố Thừa Trạch mới là người nguy hiểm nhất.
Bởi vì hắn quá hiểu chuyện, quá biết khuôn phép, nên thường thì, hắn đều sẽ đem tất cả tâm tình tiêu cực đều dồn nén vào trong đáy lòng.
Mà một ngày nào đó, khi những thứ đó vỡ tung, hắn sẽ so với bất kì kẻ nào còn phải điên cuồng, bất chấp hậu quả.
Tỷ như hiện tại, hắn liền đã muốn vì y mà phản bội sư môn của mình, thậm chí ngay cả kế hoạch lấy sự tín nhiệm cũng đều đã tính toán cẩn thận.
Nói đến đây, Kỉ Tình lại không thể không chịu phục trước khả năng thu nhận đệ tử của mình.
Vì sao mỗi một kẻ từ thân phận đến tính cách đều thích hợp làm nhân vật phản diện đến thế chứ?
Toàn bộ đều là phần tử nguy hiểm.
Kỉ Tình chung quy vẫn là không chấp nhận cùng Cố Thừa Trạch trở lại Tập Thiên Quan.
Dù sao, y biết rất rõ, dù có giải độc hay không, bản thân y cũng sẽ không sống được quá nửa năm.
Thay vì đem thời gian đó lãng phí đi đóng kịch, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt vẫn hơn.
Ba ngày sau, cả hai cũng đã hoàn toàn đi về hướng ngược lại với đường đến Tập Thiên Quan.
Chỉ là, ngàn vạn không ngờ được rằng, hành động của bọn họ vẫn là bị phát hiện ra được.
Lúc này, ở giữa quan ải, bốn vị đạo nhân tuổi hơn trung tuần, tiên phong đạo cốt liền đang chặn lại ở giữa đường đi của bọn họ.
Trên thân mỗi người đều ẩn chứa một cỗ khí tức cường hoành, uy nghiêm, vạn pháp bất xâm.
Chỉ là, thời khắc này, nhìn xem Cố Thừa Trạch không chỉ cưỡi chung một con ngựa với Kỉ Tình, mà còn thân mật đem y ôm vào trong lòng, sắc mặt bọn họ liền có phần không dễ nhìn cho lắm, hai mắt trừng như sắp nứt ra, tức giận đến râu tóc dựng đứng.
“Thừa Trạch! Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Chúng ta nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm qua, đây là thứ ngươi dùng để trả ơn cho chúng ta sao?!!”
Không giống với sư đệ có chút nóng tính của mình, Thanh Hư đạo trưởng – cũng tức là chưởng môn của Tập Thiên Quan lại tỉnh táo hơn rất nhiều, nói năng cũng bình thản, rõ ràng.
“Thừa Trạch, sư bá biết ngươi ngây thơ, lương thiện, tuổi đời lại nhỏ, khẳng định là bị yêu nghiệt này mê hoặc tâm trí, nên mới lỡ sa ngã.
Chỉ cần ngươi biết đường hối cải, bù đắp lại sai lầm, sư bá liền sẽ bỏ qua chuyện này, tha thứ cho ngươi.”
Những gì Thanh Hư đạo trưởng nói, liền làm Cố Thừa Trạch rơi vào trầm mặc, tựa như đang thận trọng suy ngẫm.
Ở phía đối diện, bốn vị đạo nhân lúc này đều đã đồng loạt im lặng, cũng không hề lên tiếng hối thúc.
Cho đến tận khi Cố Thừa Trạch chậm rãi ngẩng đầu, dùng nhãn thần nghiêm nghị mà sáng tỏ, tràn ngập kiên định nhìn về phía bọn họ, âm thanh vang dội hữu lực nói ra :“Điệt nhi bất hiếu.”
“Nhưng mong chư vị sư thúc sư bá không cần chiết sát y.
Y căn bản chưa từng mê hoặc ta, từ đầu tới cuối, đều là ta đang mê hoặc y.”.