Xuyên Nhanh Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 152: Tg7 Đạo Sĩ Này Có Chút Không Đúng 2


Đọc truyện Xuyên Nhanh Tra Nam Tẩy Trắng – Chương 152: Tg7 Đạo Sĩ Này Có Chút Không Đúng 2


Nơi đây tựa như là trong một cánh rừng, bốn phía xung quanh rất yên ả, đôi khi lại truyền tới tiếng chim hót ngân vang, xen lẫn với tiếng nước chảy róc rách.
Hơi nghiêng mắt nhìn về nơi âm thanh phát ra, Kỉ Tình mới phát hiện, thì ra cách vị trí y đang ngồi khoảng trăm thước lại là một con suối nhỏ.
Trong lúc Kỉ Tình còn đang bận rộn đánh giá hoàn cảnh, lúc này, nhìn thấy y đột nhiên ngẩn người, Cố Thừa Trạch liền đã đem túi nước đặt xuống, vươn tay muốn sờ lên trán y, thấp giọng lẩm bẩm :“Bị sốt rồi sao?”
Đây cũng không phải ngờ vực vô căn cứ của Cố Thừa Trạch.

Bởi vì yêu đan bị lấy mất, nên hiện tại, Kỉ Tình đã không còn có thể thi triển bất kì thuật pháp gì nữa, cơ thể cũng trở nên yếu đuối như người bình thường.
Cố Thừa Trạch nói là áp giải y về Tập Thiên Quan, chi bằng nói là hộ vệ hộ tống y thì lại càng đúng hơn.
Vốn đang phân tâm, vừa mới ngoái đầu liền đã nhìn thấy bàn tay của đối phương phóng to trong tầm mắt mình, đầu óc không quá hoảng sợ, thế nhưng, thân thể của Kỉ Tình lại phản ứng vô cùng kịch liệt, trực tiếp nhảy cẫng lên, một cái tát đem bàn tay của hắn chụp bay.
“Ngươi muốn làm gì!” Cả người dán vào trên thân cây, Kỉ Tình liền cảnh giác nhìn Cố Thừa Trạch.


Bản năng cơ thể khiến y vô cùng chán ghét bị kẻ khác đụng vào, đặc biệt là con người, không kiềm nổi mà triệt để xù lông.
Khoan đã…lông?
Hai mắt chậm rãi mở to, cũng không quản được nhiều nữa, Kỉ Tình liền đã lập tức đứng dậy, chạy tới bên bờ suối.

Gấp không chờ được mà nghiêng người, soi người xuống mặt nước.
Giống với những vị diện trước, vị diện lần này, dung mạo của nguyên chủ và y cũng rất giống, hoặc có thể nói là giống nhau như đúc.
Thanh lãnh, cấm dục, bất cận nhân tình.

Trên người vẫn còn mặc một bộ hỷ phục đã rách rưới, dơ bẩn nhiều chỗ.

Tóc lại dùng bộ diêu tỉ mỉ vấn lại.

Bởi vì di chuyển, từng sợi vàng ngọc trên bộ diêu lại không khỏi lay động, khiến người cảnh đẹp ý vui.
Chỉ là, so sánh với tất cả, lúc này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy bản thân như bị ngũ lôi oanh đinh.

Một chút hi vọng vẫn còn đang ôm, trong nháy mắt liền đã băng diệt.
Vì cớ gì…trên đỉnh đầu của y, lại mọc ra hai cái lỗ tai lông xù xù màu đỏ đang dựng đứng lên, khẽ giật giật, lắc lư, cùng gương mặt lãnh tình của y tạo thành tiên minh đối lập, tựa như…tương phản manh?
Còn có, chín cái đuôi đỏ rực như lửa cũng đang dựng ngược, loạn chuyển ở sau lưng y lại là gì?
“Hệ thống, đây là cái quái gì?” Nhịp tim hơi ngưng lại, nhìn xem tạo hình của chính mình, Kỉ Tình chỉ có cảm giác nội tâm chịu đến bạo kích, choáng váng đầu óc.
Y chỉ nói chơi một chút mà thôi, nó thật sự định để y trải nghiệm tình yêu xuyên giống loài thật à?

[ Ký chủ, ngươi cũng không phải không biết nguyên chủ là hồ yêu.

Nếu lấy thời kỳ toàn thịnh của nguyên chủ, biến hóa hoàn toàn thành hình người cũng không phải vấn đề lớn gì.

Nhưng hiện tại, yêu đan đã bị lấy mất rồi…]
[ Thân thể nguyên chủ không thể lưu lại trong hình dáng đó được nữa, lại không đến mức biến trở về nguyên hình, nên cuối cùng, liền ở trong bộ dạng nửa người nửa yêu như thế này.]
[ Chỉ là, ký chủ đừng lo, tạo hình của ngươi vô cùng xinh đẹp, còn mang theo một loại phong tình…]
“Cút!” Lỗ tai rũ xuống, Kỉ Tình liền mím môi, ở trong lòng thấp giọng mắng một tiếng, không cho hệ thống có cơ hội nói thêm một chút chuyện loạn thất bát tao gì đó nữa.
Có trời mới biết, tâm tính của y lúc này đã nổ tung như thế nào.

Trên người bỗng dưng nhiều ra vài thứ kỳ kỳ quái quái không nói, còn vô cùng phá hủy hình tượng…
Lúc này, ở phía sau, sau khi bị Kỉ Tình hất văng tay, nhìn xem mu bàn tay đỏ chót của mình, Cố Thừa Trạch bất giác lại nhớ tới lúc còn nhỏ, mỗi khi chính mình muốn vuốt mèo, thì đều sẽ bị mèo cào vào tay như vậy.
Rõ ràng đau muốn chết, nhưng tâm lại ngứa ngáy khó nhịn…

“Tiểu hồ ly, ngươi đang nhìn gì vậy?”
“Liên quan gì tới ngươi?” Vốn đang bực bội không vui, có người tự mình đưa tới cho bản thân làm túi trút giận, Kỉ Tình ngay tức khắc liền trừng hắn, nổi giận đùng đùng :“Còn có, ngươi gọi ai là tiểu hồ ly?!!”
Đúng là càng ngày càng thiếu đánh, không có tôn ti trật tự gì hết.
Cái gì gọi là ngang nhiên thiên vị? Đây liền là.
Có thể nói, ngoại trừ Độc Cô Duy Ngã chưa từng hứng chịu qua, thì bất kể mục tiêu công lược là ai, đều sẽ bị Kỉ Tình không chút lưu tình đỗi trở về.
“Ở đây ngoại trừ ngươi ra còn có con hồ ly nào khác nữa sao?” Chỉ là, đối với thái độ không mấy hữu hảo của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch cũng không hề tức giận, có lẽ là do tính khí rất tốt.
Đương nhiên, nếu ánh mắt luôn hữu ý vô tình rơi vào trên chín cái đuôi mềm mại, bồng bềnh như bông của y có thể dời đi, thì hắn có lẽ sẽ trông đáng tin cậy hơn rất nhiều.
“Ngươi không được làm bậy!” Cảnh giác đem chín cái đuôi ôm vào lòng, Kỉ Tình liền dùng một loại ánh mắt cao cao tại thượng, tựa như đang nói : nhân loại hạ đẳng, thu hồi tâm tư của ngươi đi, mà nhìn xem Cố Thừa Trạch.
Chỉ có điều, Kỉ Tình lại không biết, bộ dạng đề phòng đến lỗ tai đều dựng ngược của mình là có bao nhiêu đáng yêu.
Không muốn vạch trần, tránh cho con hồ ly nào đó xù lông, Cố Thừa Trạch cũng chỉ cười khẽ, liền đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt :“Không có gì.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.