Đọc truyện Xuyên Nhanh “Tình” Thâm Một Tấc – Chương 109: Ca ca mặt than VS trúc mã hoa tâm (49)
Sở Việt buông nhiệt kế trong tay, nhìn trên mặt con gái một lần nữa có huyết sắc, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng rơi xuống. Ông yêu thương xoa xoa đầu cô, ôn thanh nói: “Bé con, trường học cha đãcho người xin nghỉ mấy ngày, mấy ngày này con cứ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Hạ Tình Tình nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ đến vừa rồi Phó Vân Hàn nói với cô, mấy ngày nay hắn sẽ ở nhà bồi cô, cô liền nhịn không được cong cong mắt, trong lòng vừa ấm lại vừa ngọt.
Sở Việt thay cô kéo góc chăn, chờ cô đi vào giấc ngủ mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Trong hầm ngầm, Sở Việt nhìn An Du quỳ rạp trên mặt đất, thần trí không rõ, nhắm hai mắt khôngngừng lầm bầm lầu bầu, thì có chút ngoài ý muốn.
“Chuyện thế nào?”
Phó Vân Hàn lạnh mặt, trong mắt đầy băng vụn: “không hỏi được gì, con trực tiếp cho người thôi miên.”
Sở Việt nghe vậy nhướng mày, đi qua, khom lưng ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, vừa nghe xong mộtchút thì mặt âm trầm đứng lên, giận quá mà cười nói: “thật to gan!”
Đêm qua, ông vốn định cẩn thận thẩm vấn kẻ dám can đảm thương tổn con gái ông, lại không ngờ người phụ nữ này chỉ khóc sướt mướt nói mình không cẩn thận, Sở Việt là dạng người gì, tâm đủ cứng, mắt đủ độc, sao dễ dàng lừa gạt? Ông không lập tức xử trí cô ta, chẳng qua là muốn biết rõ ràng trước, việc lần này rốt cuộc là chủ ý riêng của cô ta, hay là An gia cũng tham dự? Tuy nói ông cùng với An lão gia tử có vài phần giao tình, cũng biết tiểu bối An gia và Bé con quan hệ thực tốt, nhưng chuyện liên quan đến an nguy, ông không dám có một tia sơ sẩy.
Ông nhốt An Du ở nơi này, có rất nhiều thủ đoạn bức cô ta mở miệng nói thật, đồng thời tự mình cũng mau chóng đi điều tra rõ hướng đi mới nhất của An gia. Chẳng qua, nơi này có Phó Vân Hàn so với ông càng nóng vội.
Đối mặt với An Du khóc đến kệch cỡm còn không ngừng vứt mị nhãn với hắn, Phó Vân Hàn quả thực ghê tởm tới cực điểm. Phòng bếp còn đang nấu cháo bí đỏ Bé con thích uống, hắn càng không muốn lãng phí thời gian quý giá một chút cũng không muốn làm cay hai mắt mình, nên hắn trực tiếp đơn giản thô bạo gọi người thôi miên bức cô ta nói thật ra.
Nhưng cô ta nói ra, lại làm hắn hận không thể lập tức giết chết nữ nhân này! Chỉ bởi vì ghen ghét, liền muốn hại Bé con? Quả thực đáng cười! cô ta cũng không nhìn xem bản thân là cái dạng gì, sao xứng so với Bé con?!
Phó Vân Hàn nắm chặt hai đấm, hai mắt đỏ máu, toàn thân len lỏi hơi thở thô bạo. Mà Sở Việt bên cạnhhắn, càng vì cực lực áp chế tức giận mà ngực không ngừng phập phồng.
Đúng lúc này, quản gia vội vàng đi vào, nói nhỏ vài câu ở bên tai Sở Việt, sau khi nghe xong Sở Việt lạnh lùng cười: “Hừ, coi như bọn họ thức thời!”
Phó Vân Hàn ánh mắt lóe lên, cúi đầu cung kính nói với Sở Việt: “Thúc thúc, chuyện này có thể giao cho con xử lý không?”
Sở Việt híp mắt nhìn hắn một lúc lâu, khóe miệng buông lỏng, lệ khí trong mắt giảm hơn nửa.
“Cũng được.”
Phó Vân Hàn đi ra khỏi hầm ngầm, cởi áo khoác dính đầy vết máu, nói với người sau lưng một câu “Thiêu hủy”, rồi mới chạy về phòng mình nghiêm túc tắm rửa một lần, thay đổi hoàn toàn quần áo mới, sau đó bưng cháo bí đỏ nấu kĩnhẹ giọng vào phòng ngủ của Hạ Tình Tình.
Người trên giường đang ngủ say, gương mặt phấn nộn, khóe miệng bởi vì mộng đẹp nhẹ nhàng cong lên.
Phó Vân Hàn nhìn trái tim cũng yên tĩnh, trong mắt nhu hòa và tình yêu tầng tầng lan tràn. hắn buông chén nhẹ nhàng nằm xuống bên người cô, cản thận khắc đặt một cái hôn lên trán cô, lẳng lặng nhìn côngủ, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười toàn là thỏa mãn.
Như vậy thật tốt, Bé con của anh.
anh chỉ nguyện em có thể vĩnh viễn hạnh phúc vui sướng mà tươi cười như hiện giờ.
Mọi hiểm ác, dơ bẩn, đều có anh tới chắn.
Hạ Tình Tình bị tiiếngsét đánh ngoài cửa sổ làm bừng tỉnh.
cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, Phó Vân Hàn ôm cô cũng vừa tỉnh lại.
“Ôi… Ca ca?” cô xoa xoa mắt, nhẹ giọng nỉ non, theo bản năng nhẹ nhàng cọ cọ ngực hắn.
“Tỉnh?” Phó Vân Hàn xoa bóp khuôn mặt cô, cúi đầu hôn một cái lênchóp mũi cô, thanh âm mới vừa tỉnh ngủ mang theo giọng mũi, khàn khàn lại gợi cảm, “Đói bụng chưa? Phòng bếp có cháo bí đỏ, anh đilấy lại đây được không?”
“Được.”
một lát Phó Vân Hàn bưng khay, lại lần nữa đi vào phòng.
“Ca ca, bên ngoài trời mưa sao?” Hạ Tình Tình nghe ngoài cửa sổ tiếng sấm liên tục, nhíu nhíu mày.
“Ừ, không biết sao đột nhiên mưa to.” hắn cầm lấy chén cháo, cẩn thận thổi thổi, ngồi xuống bên cạnh cô, “không sợ, có ca ca ở đây.”
cô cười gật gật đầu, ngửa lên hôn khóe miệng. hắn
Mọi thứ ngoài cửa sổ, không chút nào ảnh hưởng đến hai người trong phòng ôm ấp, đút đồ ăn cho nhau.
Đêm nay, có người ôn nhu tràn đầy, hạnh phúc bốn phía.
Có người lại trằn trọc, ác mộng liên tục.
Tần Cảnh Chi lại từ trong mộng bừng tỉnh lần nữa.
hắn đã lâu không thể ngủ ngon một giấc. Tựa như vừa rồi, hắn lại mơ thấy, cô lạnh mặt nói với hắn“Tần Cảnh Chi, em đã không thích anh”. Ngực đau đến chết lặng, hắn sờ sờ khóe mắt ướt át, chậm rãi ngồi dậy.
Ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tớimột tiếng sấm, hắn giật mình, lung tung đi dép lê xuống giường chạy đến bên cửa sổ, dùng sức xốc màn lên, mưa to làm trong mắt hắn tức khắc hiện lên kinh hoảng.
hắn sắc mặt trắng bệch, bất chấp chỉ khoác một bộ quần áo, vội xoay người chạy xuống dưới lầu.