Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 240: Đại Kết Cục 5
Lucifer không phải không chú ý đến bản thân đã hóa thành mèo.
Nó cũng biết Sở Ngạn đang dùng công đức cho việc gì nhưng vẫn nhắm mắt ngó lơ, nói một cách khác nó hiểu toàn bộ mọi việc.
Dù vậy nó vẫn ôm cá xem như không có việc gì.
Tất cả Lucifer đều nguyện ý, chưa từng nghĩ đến hai chữ hồi đáp hay xin lỗi từ một kẻ như Sở Ngạn.
Hoàng Hạc Hiên đang ôm lấy Lucifer có chút nín thinh giây lát: “Việc tội đồ trốn thoát là do ai?” – Nếu như y nhớ không nhầm ngày tội đồ thoát ra chỉ có Lucifer là kẻ đang canh giữ, quỷ ngục cũng bất chợt rơi vào hôn mê không rõ nguyên nhân.
Điều này y rất nghi ngờ nhưng chưa có bằng chứng xác thực kẻ nào là nội gián.
[…!Ta nghĩ ngươi không nên biết thì hơn.] – Lucifer chớp mắt, muốn nhảy khỏi tay của Hoàng Hạc Hiên nhưng cái thân ục ịch của nó quả thật không nhạy bằng đôi tay của y.
Cái đuôi của nó bị nắm lại, thịt mỡ run run lơ lửng giữa không trung.
[Ngươi thả ta ra đi, ta không liên quan gì hết…] – Lucifer khóc không ra nước mắt.
Nguyệt Lão đứng bên cạnh, hơi híp mắt về phía nó, cảnh cáo một cái khiến Lucifer bĩu môi.
Trong lòng nó chỉ có ngàn lần âm thầm cầu nguyện, giờ nó mới thấy tâm tư Sở Ngạn sâu xa đến mấy cũng chẳng bằng gã Nguyệt Lão cả ngày chỉ biết se duyên này.
Sở Ngạn nhìn vết thương ở lòng ngực Vân Huyền, không khỏi chua xót: “Ta đã dặn ngươi rồi mà…!Sao lại để bản thân bị thương.” – Tên ngốc này, bản thân y mà y cũng không lo, sao hắn có thể yên tâm làm theo lời của Hoàng Hạc Hiên mà chờ đợi chứ.
Phút giây như rơi vào khoảng không tĩnh lặng, Vân Huyền điên cuồng ôm lấy hắn, dường như sợ lại mất hắn một lần nữa: “Ta xin lỗi…!Xin lỗi đã để ngươi chịu khổ, xin lỗi…” – Nháy mắt khóe mi đỏ lên đầy thống khổ, vì y mà hắn chịu nhiều uất ức, vì y hắn phải tiến vào hỗn độn Minh giới chịu dằn vặt trăm năm.
Tưởng sự ra đi của mình là giải thoát cho Sở Ngạn nhưng không ngờ đẩy hắn vào thảm kịch khác không mong muốn.
“Thay vì nói lời xin lỗi với ta thì nên chuẩn bị tinh thần đi.
Ngươi không chống đỡ được khi gã chết thì tam giới cùng hàng ngàn vị diện sẽ chính thức sụp đổ đấy.” – Sở Ngạn không trách y, cũng chưa từng nghĩ mình rơi vào hỗn độn Minh giới là vì Vân Huyền.
Suy cho cùng, cũng vì Sở Ngạn hắn quá tùy hứng mới dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay.
Hắn không oán cũng chẳng trách, phần nhiều hơn là cảm thấy may mắn.
May mắn vì mình còn có thể gặp lại y một lần nữa.
“Vì ngươi ta có thể làm tất cả.” – Vân Huyền tuy căm ghét việc phải cai quản sự sống các thứ nhưng nếu Sở Ngạn muốn y sẽ không chối từ bất kì điều gì.
Bất luận là thứ gì, Sở Ngạn cũng không muốn dính vào rắc rối và phiền phức nhưng biết sao được khi hắn nợ cả Nguyệt Lão và Hoàng Hạc Hiên quá nhiều, rất khó một lần nhắm mắt làm ngơ để công sức hơn vạn năm qua của hai người kia sụp đổ.
“Ngươi muốn chống đối lại ta? Đừng quên mất đi ngươi ta còn có Nguyệt Lão và Hoàng Hạc Hiên.” – Hồng Hoang cuối cùng cũng tung ra con át chủ bài của mình.
Nếu như không thể khống chế hắn vậy thì lợi dụng hai kẻ còn lại, chết hết thì càng tốt, gã sẽ xây dựng nên một tam giới mới, không có những kẻ như hắn.
“Thì sao?” – Một lời nhẹ tênh khiến cho Hồng Hoang có phần kinh ngạc.
Hắn không sợ?
Trong ánh mắt của Sở Ngạn hiện lên ý tứ khinh miệt lại thêm phần giễu cợt: “Từ khi nào ngươi còn tiếng nói ở đây.” – Hoàng Hạc Hiên cùng Nguyệt Lão không phải là kẻ dễ dàng bị qua mặt, đặc biệt là khi họ đã chứng kiến từng giai đoạn khác nhau của Sở Ngạn.
Có bi thương, có vui, có buồn và thậm chí là tuyệt vọng từ bỏ, nếu sánh về độ hiểu thấu hắn thì bọn họ có khi còn hơn cả Lucifer.
Hoàng Hạc Hiên nhắm mắt, hừ lạnh một cái trước sự ngông cuồng của Sở Ngạn: “Tên này tật xấu khó bỏ.” – Vì sự kiêu ngạo này đã ăn không ít trái đắng, nhưng đến giờ vẫn chưa biết giảm bớt cái tính này.
“Cũng chẳng phải do ngươi chiều hắn quá sao? Ở đó mà cười.” – Hoàng Hạc Hiên nghe thấy tiếng cười âm trầm của Nguyệt Lão liền không nhịn được quở trách.
Nguyệt Lão bĩu môi đầy không phục: “Ngươi cũng nhắm mắt cho hắn tác quái rồi, còn nói ta làm gì.”
“Ngươi cãi?” – Y trừng mắt lập tức khiến Nguyệt Lão đang hùng hổ cũng phải im lặng.
Lucifer cảm thấy may mắn khi có kẻ vẫn trị được gã này, nếu không thì tam giới sẽ loạn mất.
Nhưng chung quy tình hình hiện tại vẫn là phải đối phó với Hồng Hoang trước, những việc sau từ từ sẽ giải quyết từng cái một.
“Đem gã quăng vô hỗn độn Minh giới là được, cần chi phải suy nghĩ nhiều.” – Hoàng Hạc Hiên bị Hồng Hoang sai khiến đã lâu, nay có cơ hội báo thù sao có thể không ra tay chứ.
Hồng Hoang trước sự bao vây của cả bốn người trong lòng hoảng hốt, lập tức trợn trắng mắt cảnh cáo: “Đừng quên giao ước của chúng ta.
Nếu các ngươi phản bội ta…” – Một thứ xiềng xích đã nhanh chóng quấn lấy cổ gã trước khi gã kịp nói thêm gì đó.
“Mở hỗn độn Minh giới ra.” – Sở Ngạn đã nhìn mặt gã này đủ lâu rồi.
Hắn không muốn nhìn thêm nữa, giải quyết được nhanh chừng nào hay chừng ấy.
“Không…!Ngươi không thể.” – Gã hét lên thật to, cố gắng vận dụng thần lực muốn dùng giao ước ràng buộc cả ba người nhưng rốt cuộc thứ nhận lại cũng chỉ là hư không.
Thật đáng chết…!
Nguyệt Lão nhận trách nhiệm mở đại môn hỗn độn, trước ánh mắt cầu cứu của Hồng Hoang, gã chỉ chậm rãi phớt lờ.
Bọn họ đã nhanh chóng nhận chủ nhân mới là Cửu Trùng Hỏa Thiên, xem như đầu quân về phía Vân Huyền.
Cũng động tay động chân vào công đức khiến gã không thể nào sử dụng nó hồi phục thần lực vốn có.
Ngay khi tam giới sụp đổ theo sự biến mất của Hồng Hoang, Vân Huyền đã kịp thời đem Cửu Trùng Hỏa Thiên tạo thành trụ mới để chống đỡ khiến nó không sụp đổ.
“Sở Ngạn, chúng ta cần nói chuyện.” – Tuy mọi việc đã kết thúc nhưng Hoàng Hạc Hiên vẫn không ngừng muốn truy cứu tại sao tội đồ thoát ra, rốt cuộc là kế hoạch của ai.
“Vân Huyền, chúng ta đi du ngoạn đi, Thiên giới nhàm chán lắm.” – Hắn dường như không nghe thấy lời kháng nghị của Thiên đế, chỉ quay sang Vân Huyền muốn kéo y rời đi.
[Sở Ngạn, cho ta đi với] – Bỗng nhiên cái thân ục ịch nhanh nhẹn bất thường, một lần liền nhảy khỏi tay của Hoàng Hạc Hiên bám lên vai Sở Ngạn, còn không biết sống chết lè lưỡi trêu chọc y.
“Đứng lại…!Chúng ta chưa nói hết.” – Y nhíu mày nhìn bóng hình ba người dần xa khuất.
Trong tiếng cười trầm thấp của Sở Ngạn, y nghe được một câu: “Thay vì hỏi ta ngươi nên hỏi người bên cạnh ngươi thì hơn.” – Nói rồi quay sang Nguyệt Lão khẽ nhướn mày – “Cảm ơn.”
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì hử?” – Y thật tức chết với hai kẻ này, hai người hợp tác với nhau sau lưng cái gì mà khiến tam giới hỗn độn thế này.
“Ngươi từng nói với ta không tin vào tình yêu từ khi Sở Ngạn bị trọng thương, nhưng hắn đã sống tốt thế này thì liệu ngươi có tin chưa?” – Nguyệt Lão không trả lời thẳng vào câu hỏi chỉ nhắc lại một chút chuyện cũ.
“Ngươi…”
•
“Lucifer, ngươi có muốn giúp Sở Ngạn không?”
[Đương nhiên]
Tất cả những việc này hằng hà đa số đều do một tay của gã sắp đặt, vừa kéo Sở Ngạn khỏi bóng tối vừa đem trái tim của Thiên đế mở ra.
Hao tâm tổn trí vì tam giới, hy vọng cũng sẽ có một mối tơ tình nơi Thiên giới uy nghiêm, vượt qua luật lệ, vượt qua thứ gọi là thần thánh không được động lòng phàm.
Có kẻ nguyện ý chờ đợi thì cũng có kẻ nguyện ý hi sinh, tình cảm một mức một còn trên tam giới này đã có một cặp thành đôi.
Vậy còn lại thì sao?
Hoàn Chính Văn..