Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 231
Hắn nương vào phản lực của nước để đẩy thanh sắt trôi đi.
Bản thân chịu đựng những vết sước của thanh sắt cạ vào da khiến nó bật máu đến đáng sợ.
Khi một nửa thân người đã qua được song sắt, có một kẻ dùng chùy đã nhân cơ hội tấn công hắn từ phía sau.
Nhưng hàng gai chông chênh một lần liền ghim vào bụng của hắn.
Máu theo dòng nước hòa làm một, trước khi có thêm một đợt tấn công thứ hai, hắn đã kịp thời lọt vào bên trong.
Trước áp suất cực đại của dòng nước, Sở Ngạn cảm thấy không khí tích tụ trong phổi đã bị dùng hết rồi, máu không thể lưu thông dẫn đến cả tay chân đều cứng đờ, hai mắt không thể nhìn rõ khung cảnh phía trước nữa.
Áp lực của nước đè nén khiến tai hắn chỉ nghe được tiếng ù ù…!Chết tiệt!
Toàn thân dần bị hút hết sức lực, Sở Ngạn biết chỉ cần mình nhắm mắt lại.
Không chỉ có sự truy sát của gã bí ẩn kia mà còn phải đối diện với cái chết đang dần cận kề bên mình.
Hắn không lui lại được, cũng chẳng thể tiến về phía trước, tình cảnh này quả thật tiến thoái lưỡng nan.
Sở Ngạn nhắm mắt lại, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ còn một cách, toàn thân hắn dần hiện lên một màu đỏ nhàn nhạt.
Nếu như không bị dồn vào tình thế này hắn cũng sẽ không chọn cách giải phóng năng lượng của mình ra đâu.
Nó quá nguy hiểm…
[Ngươi nghĩ kỹ chưa đấy? Thiên đạo nhất định sẽ nói với lão thiên đế, việc ngươi phản bội hai người họ cũng sẽ bị vạch trần] – Lucifer không sợ hắn sẽ phá vỡ vị diện này vì dù gì Sở Ngạn cũng đã biết tiết chế lại bản thân mình nhưng điều mà nó sợ nhất chính là việc mà tai mắt của Nguyệt Lão sẽ điều tra ra tất cả.
Sở Ngạn không quan tâm lắm, với cái đầu của hai người họ thì vốn dĩ đã đoán ra được, không cần điều tra đâu.
Khi Sở Ngạn giải phóng gần xong tà thần của mình, một đôi tay đúng lúc ôm lấy hông hắn kéo vào trong lòng ngực.
Cái ấm áp nhẹ nhàng truyền đến, môi bị bao phủ bởi một hơi ấm, hơi ấm ấy còn mang đến không ít không khí cho hắn.
Giúp Sở Ngạn giữ được hơi thở cuối cùng khi trong phổi đã cạn kiệt không khí.
Volk thấy hắn vẫn nhắm chặt mắt, hướng về bóng đen đang lấp ló muốn tiến vào mà nhíu mày một cái.
Ngay lập tức dòng nước như nghe lệnh y mà thành một vòng xoáy lớn nhọn hoắc như đầu mũi khoan tấn công vào gã bí ẩn kia.
Volk vững vàng đưa hắn rời khỏi bể nước lớn bằng một con đường rẽ nhánh khác.
Đến khi lên đã thoát khỏi mặt nước, cả cơ thể Sở Ngạn gần như đã tím tái đi đôi phần.
Máu không ngừng tuôn ra, mắt đã sưng vì va chạm với nước quá lâu.
Tay chân đều sưng rộp lên đầy đáng thương, vết thương vẫn còn chảy máu không ngừng.
Y nâng vết thương ở chân của hắn lên, răng nanh cắm sâu vào da thịt khiến Sở Ngạn run rẩy mà cau mày đầy rẫy khó chịu nhưng rất nhanh một cảm giác ấm áp từ chân truyền đến.
Volk hút một ít máu đang chảy ra bên ngoài, rồi nhẹ nhàng liếm miệng vết thương cho hắn.
– “Ngươi…”- Sở Ngạn muốn nói gì đó nhưng Volk không để hắn kịp tiếp lời liền di chuyển đến vết thương ở bụng mà hút đi vết máu bị nhiễm trùng.
Mỗi lần răng nanh cắm da thịt đều khiến cho Sở Ngạn tê tái trong khoái cảm.
Dòng máu nóng dường như xông lên đại não làm Sở Ngạn phải thở dốc từng hơi đầy khó khăn.
– “Một lát nữa thôi”- Volk an ủi hắn, đem một ít máu vương ở khóe môi liếm sạch.
Rồi từ từ tiến đến tay và cuối cùng là phần môi bị xước một mảng da.
Vị công tước này dường như hoàn toàn nắm thế chủ động, đem hắn kéo vào sự cuồng nhiệt của nụ hôn ướt át.
Da thịt mát lạnh tựa sát vào nhau nhưng cũng không thể ngăn cách được hơi nóng cuồn cuộn tỏa ra từ sâu tận tâm can của cả hai.
– “Làm tốt lắm”- Volk dứt khỏi nụ hôn cùng hắn rồi nhẹ nhàng xoa mái tóc đang nhỏ giọt trên mặt đất -“Nghỉ ngơi đi”-
Y vừa dứt lời, lòng cảnh giác của Sở Ngạn dần buông lỏng, trước mắt hơi tối màu, cơn buồn ngủ cũng dần ập đến.
Hắn tựa vào ngực của y, chậm dần mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, đến khi chỉ còn hơi thở đều đều, toàn thân thả lỏng thì Volk mới lặng lẽ ôm hắn vào cánh tay rắn chắc của mình, định rời đi.
Ngay lúc này, từ dưới mặt nước hai thân hình một nhỏ một lớn cũng dần đi lên.
Đứa nhỏ vốn dĩ đã bị gãy hàm nay chỉ cần lắc lắc cái đầu một cái liền thu lại tất cả máu lại, ngửa đầu lên trời lập tức khôi phục lại dung nhan bị cá sấu nghiền nát.
Vival bên cạnh cũng nhanh chóng rửa hết sạch vết thương, khuôn mặt thanh tú cũng dần được lộ ra.
Trên cổ bọn họ đều có một huyết chú màu đỏ được phủ một lớp da giả.
Vival và đứa nhóc quỳ xuống trước mắt của Volk, giọng của Vival khàn khàn vang lên -“Công tước, nhiệm vụ của người giao đã hoàn thành”-
– “Kẻ đã tấn công Uriel dưới nước lúc nãy là ai?”- Y không quan tâm lắm đến kế hoạch trước kia nhưng kẻ tấn công hắn, y phải tra rõ cho bằng được.
~~~~~~~~~~~
• Nếu Châu chuyển chỗ viết, mọi người có muốn đọc truyện của Châu nữa không ????????.