Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức

Chương 228


Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 228


Hương thơm thoang thoảng trong không khí tựa như một thứ kích thích con người.

Lại thêm lời nói của Marry như chất xúc tác khiến cho bọn họ phát điên.

Nến thơm mà quý tộc cho bọn họ ngửi là một loại cực kỳ độc, nếu đứng trong mùi hương này lâu, hệ thần kinh sẽ tê liệt dẫn đến ảo giác lẫn tâm tình kích động hơn bao giờ hết.
Sở Ngạn nhắm mắt, dù đã có phòng bị trước nhưng vẫn không thể không ho sặc sụa bởi hương thơm càng lúc càng nồng.

Camael và Vival dù có tinh thần thép nhưng đối diện với mưu mô của bọn người quý tộc cũng chỉ là thứ tôm tép.

Camael mang lòng căm thù đối với quý tộc, nên rất nhanh đã mờ mờ ảo ảo thấy được bóng dáng của đám người đó, tâm tình kích động mà vung rìu lên muốn giết hết toàn bộ.
Vival thấy người thân của mình, họ nói rằng chỉ có tiêu diệt hết những người ở đây thì gia đình mới được đoàn tụ.


Nếu như vậy thì tốt biết bao…
Con người vốn dĩ ban đầu còn mưu cầu sự nhân tính nhưng bây giờ bọn họ chỉ có đánh có giết.

Năm mười người còn lại sao…!Bọn họ nhất định phải là một trong năm mươi người đó, nhất định phải là mình.
Sở Ngạn nhìn tình hình trước mắt cũng đoán được hỗn chiến sắp xảy ra rồi.

Con dao trong tay càng ngày càng nắm chặt hơn nữa, hình ảnh trước mắt dần cứ mơ mơ hồ hồ, một bóng hình cứ thế xuất hiện trước mắt hắn.

Vân Huyền nhẹ nhàng muốn nắm tay hắn, còn quỳ xuống, âm thanh chân thành tha thiết -“Đi cùng ta…”- Sở Ngạn đã lâu không thấy bóng dáng thật sự của y, lòng nhói lên muốn đưa tay chạm vào tay y, thật sự muốn cùng y rời đi.
[Sở Ngạn, tỉnh dậy mau] – Lucifer như muốn gào lên trong đầu Sở Ngạn.
Ngay tức khắc, thần trí mê muội cũng được thức tỉnh.

Sở Ngạn theo bản năng dùng dao rạch vào kẻ đang định giết mình một nhát, tiếng thét thất thanh vang lên.

Sở Ngạn nghiến răng một cái, thầm trách tại sao ý chí của hắn lại dễ dàng lay động như vậy…
[Sở Ngạn, ngươi nên nhớ, chỉ có tỉnh táo mới có thể giúp người gặp lại y] – Lucifer thật sự rất sợ hắn lại như vậy lần nữa, điểm yếu duy nhất cũng là chấp niệm trong lòng của hắn.
Sở Ngạn đánh vào thái dương của mình một chút, môi nhếch lên -“Yên tâm, ta chưa chết sớm như vậy đâu”- Hắn từ từ đứng dậy, nhắm mắt lại, lấy một hơi thật sâu rồi lại một dao giết chết thêm một kẻ nữa.
Sở Ngạn không rảnh rỗi để chơi đùa với từng người, hắn nhanh chóng cắt động mạch hoặc một dao đâm thẳng vào tim cùng cổ họng của kẻ đó.

Hắn tựa như hung thần với sát khí đầy mình được phái xuống để tiễn biệt lũ người dương gian, bất kỳ ai bước vào lãnh địa của hắn đều bị tiễn về cõi chết.

Ngay cả Michael cũng không dám tiến đến gần hắn, lão cảm thấy tâm tình của hắn không được tốt lắm, nhất định đi vào sẽ biến thành chỗ trút giận cho hắn thôi.

Dù thần trí của đám người kia không ổn định nhưng bản năng sinh tồn thì vẫn rất mạnh mẽ.

Đám người đó biết được tiến đến chỗ hắn thì chắc chắn sẽ chết nên dần dần lui về phía sau.

Đến khi trong phạm vi một dặm đổ về không một ai dám đi vào thì Sở Ngạn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một thanh âm nhai nhóp nhép đã nhanh chóng khiến hắn đề cao lại tính phòng bị.

Trong ánh lửa bập bùng mơ hồ, đứa nhóc đang bẻ đầu từng cái xác mà ăn lấy ăn để, bên cạnh là mẹ đứa nhóc đang vỗ đầu con trai đầy ân cần.
Đứa nhóc ban đầu sợ sệt đã biến mất, trong cơn mù mờ lý trí hai mắt của nó đỏ lên.

Trong miệng toàn máu tanh, đặc biệt là khi hai tay của nó vẫn cầm một quả tim sống còn hơi đập.

Mẹ của đứa nhóc khi thấy Sở Ngạn nhìn về phía này cũng nở nụ cười quái dị, tự tay dùng một con dao cùn rạch mặt, tự moi đồng tử của mình ra uy vào miệng con mình.

Tiếp theo lại tự tay rạch lòng ngực, lấy quả tim của mình vẫn còn các sợi dây thần kinh liên kết với nhau đặt lên tay con trai mình.


Trước khi nhắm mắt, nàng mấp máy môi -“Quái vật”- Hai từ này kết hợp với cảnh tượng đứa nhóc nhai sống tim của mẹ mình khiến cho Michael – một lão tinh quái lâu năm cũng không nhịn được buồn nôn.
Marry cũng phải kinh ngạc trước cảnh tượng này, nàng lặng lẽ nhìn sang Volk đang ung dung thưởng thức máu tanh hòa trong ly rượu vang.
– “Volk, đây là thứ mà người nói làm sẽ khiến ngày thanh trừng trở nên vui hơn sao?”- Nghi thức ăn tim cùng nhãn cầu của cha hoặc mẹ khi trưởng thành là nghi thức trưởng thành của quý tộc bọn họ.

Đứa nhóc này ban đầu ăn sống được nội tạng người khiến nàng đã nghi ngờ rồi nhưng chủ yếu chỉ nghĩ đây là sở thích của Volk thôi, thật không ngờ y đưa một đứa trẻ mang dòng máu quý tộc vào đấu trường.
– “Không thú vị sao?”- Volk không nhìn nàng, chỉ hỏi ngược lại.
– “…!Đương nhiên là thú vị rồi nhưng người làm vậy sẽ dấy lên phản đối đấy”- Dù gì cũng là đồng loại, chắc chắn sẽ không ít quý tộc không chấp nhận việc này. 
– “Đứa nhóc đó không mang dòng máu thuần, chính cha nó cũng đồng ý mang nó tiến vào đấu trường để diệt đi ô nhục của ông ta thì cớ gì đến lượt chúng ta lo”- 
~~~~~~~~~~
• Mãi vẫn không thấy đăng mà nó không lên ????????.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.