Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 217
Đỉnh Vân từ lâu đã liên kết cùng Thục Lê, muốn dành đất tạo phản.
Nhưng trước khi gặp Giang Tô, tên đế vương này quá minh mẫn, chỉ cần ông rục rịch liền ra lời cảnh cáo khiến ông một chút cũng không dám.
Huống chi sau lưng gã còn có Thục Y Dạ giúp đỡ, cũng may y đã chuyển ý sang nâng đỡ Thục Lê.
Nhưng tên họa yêu giáng thế này không thể giữ lại được, còn dám điều khiển cả con gái của ông.
Sở Ngạn bị bọn họ dùng bùa trói lại, vị hoàng hậu từng khóc lóc cầu xin hắn cũng nghiến răng muốn tiêu diệt hắn.
Thục Lê hô to đầy chắc chắn -“Yêu nghiệt này là kẻ đã khiến hoàng triều sụp đố, toàn dân lầm than, chỉ có giết nó mới khiến đất nước khôi phục như cũ”- Gã cũng đã hay tin Thục Y Dạ lợi dụng gã để khai chiến với Thục Hoành, khiến cho Thục Quốc suy vong.
Hiện tại mọi thứ đều đã hoang tàn, dù Thục Quốc có về tay gã thì các nước lân bang cũng sẽ lấy danh nâng đỡ gã lên ngôi để phân chia lãnh thổ.
Cuối cùng, gã cũng chẳng còn lại gì trong tay khi lên ngôi.
Nguy cơ cao còn có thể biến thành vua bù nhìn, không chút quyền lực nào cả.
Đáng chết…
Giữa cung đình uy nghiêm, xuất hiện một đám quan lại, dân thường, binh sĩ bị chiến tranh đánh đến trọng thương đều đưa ánh mắt đỏ ngầu hướng về tội đồ đã gây ra nỗi bi thương cho Thục Quốc.
Bọn chúng trói chặt Sở Ngạn lên cọc gỗ, một mòi lửa muốn thiêu cháy cả hắn cùng sự oán giận về việc vương triều sụp đổ.
Sở Ngạn ngửi thấy được oán linh đang gào khóc, nhận được tinh hoa của thiên địa.
Bản năng tu luyện trong người dần bộc phát, nhiệm vụ duy nhất đã hoàn thành, một bước đạt đến tu vi tối cao chỉ còn cách gang tay mà thôi.
Nhưng xui xẻo thay muốn lột xác lúc này thì cơ thể phải chịu đựng sự suy yếu mà hắn chưa từng trải quá.
– “Đốt cháy nó trước khi nó hồi phục yêu pháp”- Đỉnh Vân đứng trước tất cả mà ra lệnh khiến cho lòng hận thù một lòng dâng lên cao.
Bọn họ hô to giết chết hồ yêu, hô to phải diệt trừ kẻ đã là khuynh bại Thục Quốc.
Ngay khi ngọn lửa vừa bén đến tà áo, một bóng người lao đến muốn thét to muốn dừng lại cuộc hành hình đáng sợ này -“Không…!không…!thả con ta ra”-
Người đó không ai khác là Cô Bà – chủ nhân của Phồn Hoa lầu.
Nhưng ngay lúc này Cô Bà đã không còn dáng vẻ quý phái như thường, vạt áo bị rách tả tơi, tóc tai bù xù tựa như một bà mụ điên.
Chỉ có Cô Bà hiểu rằng mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, bà cố hết sức lao vào ngọn lửa hung tàn nhưng đến cùng vẫn không thể chống lại với sức nam nhi.
– “Hắn không còn là Dương Hạ Ngạn nữa, hắn là yêu hồ, là kẻ hại dân hại nước”- Có kẻ không nhịn được lên tiếng trước sự điên cuồng của Cô Bà.
Cô Bà khựng lại một chút, nước mắt rơi xuống -“Ta không phải thân sinh của hắn nhưng đã nuôi dưỡng hắn từ nhỏ, sao ta không biết nhi tử của ta là cái dạng gì chứ”- Trước sự buông lỏng của binh lính, bà bất chấp tất cả lao vào biển lửa, mặc cho cái nóng rực của cái chết đang thiêu đốt mà chạm vào gương mặt của Sở Ngạn -“Dương Hạ Ngạn vốn dĩ không tài hoa, không mang sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cũng không sắc sảo như con.
Ta biết hết nhưng cơ thể Tiểu Ngạn vốn yếu ớt, chuyện sinh tử là sớm muộn thôi, có con đến ta rất vui…!Ít nhất ta còn có thể được thấy con”- Đến phút cuối cùng khi ngọn lửa đã lan đến chân của Cô Bà, bà không để tâm nguy hiểm mà rút những khúc củi đang bốc cháy ra.
– “Bà ta là kẻ tiếp tay cho hồ yêu, giết chết bà ta, giết chết bà ta…”- Theo lời nói, từng cung tên vun vút trong gió ghim vào lòng ngực của bà.
Cho đến phút cuối cùng, khi bà ngã xuống, máu rơi xuống lửa tạo nên những tiếng tí tách tí tách bà vẫn cố gắng đem khúc củi lấy ra.
Nước mắt nơi tấm lòng mẫu thân đã rơi, rơi vì thương con, rơi vì mình vô dụng không cứu được cho đến lúc nhắm mắt.
Sở Ngạn trong cơn đau khụy người xuống, cảm xúc của Dương Hạ Ngạn mãnh liệt đến mức lấn át cả quyền điều khiển cơ thể của hắn.
Chỉ trong một chốc, quá trình hóa thân thành cửu vĩ hồ đã đạt đến tận cùng.
Giọt lệ của hồ yêu cùng lúc rơi xuống, nhìn mẫu thân người đã nuôi mình khôn lớn khiến cho hắn không thể giữ nổi được bình tĩnh, đến cả Sở Ngạn cũng bị ảnh hưởng nặng nề, chỉ có thể mặc cho cơ thể này làm theo bản năng của mình.
Sát khí của yêu hồ tỏa ra tựa như làn sóng tràn đến, Sở Ngạn vô hồn từng bước đi ra bên ngoài, mỗi lần móng vuốt vung lên trong không khí lại đâm sâu vào cổ họng của những kẻ đã bắn tên. Hắn đem từng người moi sống tim gan, đem từng kẻ tàn nhẫn tin người mù quáng kia xuống địa phủ.
Nhưng nước mắt nơi khóe mắt hắn vẫn không khô được, trong tâm trí là hình ảnh Cô Bà mỉm cười nói lời xin lỗi với hắn…!Tình cảm của một người mẹ quá lớn, nó làm cho một yêu hồ hiền lành như Dương Hạ Ngạn cũng phải hóa điên.
Hắn từng chút một đào cả tròng mắt của Đỉnh Vân ra, đem mặt của hoàng hậu siết chặt đến biến dạng.
Mặc cho tiếng gào khóc van xin hắn tha mạng, nhưng Sở Ngạn lúc này đã trở nên vô hồn…!Hắn như một Giang Tô thứ hai, chỉ có biết tàn sát người mà thôi.
Thục Lê cuối cùng cũng không nhịn được sợ hãi trước độ tàn nhẫn của Sở Ngạn.
Gã vơ lấy thanh kiếm, muốn nhân lúc hắn đang giết chết hoàng hậu mà đâm tới.
Khi Sở Ngạn quay đầu muốn chống trả thì một thân ảnh đã ôm chặt hắn vào lòng.
Hơi ấm quen thuộc, đôi tay rộng lớn mang cho hắn đầy rẫy lòng tin đã kịp lúc ôm lấy hắn.
– “Tiểu hồ ly…!không sao rồi, có ta đây rồi, không sao”- Vết thương sau lưng, trên mặt, kể cánh tay cũng tràn ngập máu tanh nhưng Thục Y Dạ vẫn mỉm cười, vẫn an ủi người mà y yêu.
Thục Lê buông lỏng chuôi kiếm, hơi giật lùi về phía sau, lấp bấp -“Rõ ràng, rõ ràng ngươi đã bị vạn tiễn xuyên tâm rồi mà…”- Gã đã tận mắt thấy y chết chiến trường, thấy y chết dưới cái bẫy mà gã đã định sẵn, đã chôn mình dưới hàng trăm mũi tên.
Sao có thể…!sao có thể…
Yên Vũ từ đằng sau bước đến, ánh mắt không rõ ý vị nhìn về phía hai người.
Nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, một kiếm liền đem tên tráo trở này tiễn về âm trì địa ngục.
Xong việc bản thân phủ đầy máu tanh cũng bước ra khỏi mô chôn tử địa.
– “Ngươi…!ngươi đến rồi”- Sở Ngạn dần lấy lại được quyền điều khiển cơ thể, từ từ tựa vào lòng ngực của y.
Cơ thể của Thục Y Dạ vương chút máu nhưng y nào quan tâm, chỉ lặng lẽ xoa đầu của tiểu hồ ly -“Phải, ta đến rồi, không cần phải lo nữa”- Y vuốt ve dọc theo sống lưng dường như muốn trấn an hắn lại..