Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức

Chương 202


Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 202


Nam nhân nghe tiếng đàn tì bà ngân vang, ánh cười trong mắt thấp thoáng được ẩn giấu sau lớp mặt nạ.

Sau khi tấu xong khúc thứ tư, y chỉ để lại một hồng bao lớn cùng miếng ngọc bội rồi rời đi -“Lần sau ta lại đến”-
Sở Ngạn nhìn theo bóng dáng nam nhân rời đi, tay không nhịn được vuốt ve bức tranh được cuộn tròn -“Nam nhân họa trong tranh, trăng họa dưới hồ huyền huyền ảo ảo hóa ra lại là người trong lòng”-
Nam nhân kia thế mà chi trả một số ngân lượng lớn, không cho phép ai được nghe hắn đánh đàn riêng nữa, số ngân lượng ấy còn đủ cho hắn không cần phải ra ngoài đánh đàn.

Nhưng nam nhân ấy chỉ đến vào những ngày giữa tháng, không đến thường xuyên.

Từ đây cũng có nhiều lời đồn thổi, nam nhân kia si mê hắn đến mức chỉ muốn đem hắn cất giữ cho riêng mình mà thôi.
Minh chủ võ lâm Yên Vũ khi nghe tin đó cũng rất phẫn nộ, sau khi đã nghe tiếng đàn của Sở Ngạn, gã ta đi khắp nơi cũng chẳng tìm được ai có thể đánh ra âm sắc tuyệt mĩ như thế, gã rất muốn nghe hắn đánh lần nữa.

Nhưng luật giang hồ đã định, huống chi Phồn Hoa lầu còn có sự chống lưng của cả hai thế lực: triều đình và giang hồ.


Ngoài sáng trong tối đều có người bảo hộ, thách kẻ nào dám gây hấn.
Sở Ngạn được nghỉ ngơi cũng thoải mái hẳn ra, hắn thường sẽ nhẹ nhàng bước qua những tầng mái ngói mà ngắm kinh thành về đêm.

Hôm nay là ngày đầu tháng, Sở Ngạn cũng theo thường lệ ngồi trên bệ cửa sổ ngắm trăng, ăn thịt, uống rượu.

Phiêu diêu cùng với trời đất, trút hết những sầu tư gánh nặng trong lòng.
– “Tiểu Ngạn, ta vào được chứ?”- Cô Bà đứng ngoài cửa khẽ vang vọng hỏi.

Đam Mỹ H Văn
– “Được”- Sở Ngạn trả lời một cái, rồi lại tiếp tục nhâm nhi rượu thịt.
Cô Bà nhíu mày khi thấy hắn ngồi trên cao, nhanh chóng chạy đến -“Cẩn thận chứ, sao lại ngồi trên cao như thế”-
Hắn không để ý lắm chỉ hỏi -“Cô Bà đến tìm ta có việc gì sao?”-
– “…!Con ở đây cũng lâu rồi, cầm lấy thứ này đi du ngoạn đi, còn Phồn Hoa lầu cứ để ta lo”- Cô Bà đặt một hồng bao lớn lên bàn, còn chuẩn bị cho hắn một nải túi với rất nhiều trang sức trân quý.

Còn có cả vòng cổ được khắc bởi ngọc quý của Tây Vực mà Cô Bà yêu thích nhất.
Sở Ngạn nhướn mày -“Phồn Hoa lầu sắp có họa gì đến sao?”-
– “…!Con không cần phải biết”- Cô Bà dừng một chút rồi rồi xoa đầu hắn -“Tiểu Ngạn, tuy ta không phải mẫu thân ruột của con nhưng hãy nhớ trong tim ta con mãi mãi cốt nhục của ta”- Bà không nỡ xa đứa con mà mình đã vất vả nuôi lớn nhưng nếu thương hắn, bà phải nhịn lại  cơn đau trong lòng mà nhanh chóng đem hắn rời khỏi đây.
Sở Ngạn im lặng theo lời của Cô Bà mà chuẩn bị đồ rời đi.

Hậu viện của Phồn Hoa đã có sẵn một con ngựa đen, dây cương yên ngựa đều đầy đủ, đủ để thấy Cô Bà rất dụng tâm vào việc này.

Cô Bà xoa đầu hắn đầy dịu dàng -“Nhớ giữ sức khỏe, nếu không phải bất đắc dĩ tốt nhất đừng quay lại”-

Khi vó ngựa dần đi xa, Cô Bà mới nhìn Phồn Hoa lầu đang tấp nập trong lòng không khỏi bồn chồn.

Hy vọng hắn sẽ không gặp nguy hiểm.
Chân trước hắn vừa rời đi, chân sau lập tức có một đoàn người tiến vào.

Bọn họ mặc áo có thêu vân hoa kim sa, không nói không rằng đặt một lượng lớn, đối với Cô Bà lập tức lớn giọng -“Đệ nhất bảng vàng Dương Hạ Ngạn”-
Ai cũng cảnh giác đám người này, không dám nói gì nhưng Cô Bà lại rất khác biệt, bà chỉ đủng đỉnh cười -“Các vị đến chậm một bước rồi, đệ nhất bảng vàng đã rời đi rồi, dù hôm nay các vị có thiêu rụi cả Phồn Hoa cũng chẳng tìm thấy đâu”-
Cách đây vài ngày có người tìm đến muốn Sở Ngạn đánh đàn cho bọn họ, thái độ lại cực kỳ hung dữ nhưng cũng may có đám tiểu nhị ngăn lại.

Cô Bà không biết việc gì sẽ xảy ra nhưng linh cảm xấu luôn ập đến, bà chỉ đành đem toàn bộ những gì mình có đưa hắn rời khỏi đây.

Băng qua làn núi sông sâu, đến khi bóng dáng bị màn đêm nuốt chửng, Sở Ngạn mới dừng lại.

Ánh mắt đảo quanh nhìn cánh rừng bao bọc lấy mình, trắng sáng phủ lên người cùng ngựa, chỉ trong một chốc Sở Ngạn đã hiện rõ thân thế của mình.

Đồng tử đỏ lên, tam đuôi lúc ẩn lúc hiện, mái tóc phủ một ít sợi bạc khiến vẻ đẹp càng lúc càng yêu mị.

Sở Ngạn ngửa mình tránh thoát đi hàng loạt các vũ khí ám sát đang với đến mình.

Một cái phất tay của hắn liền khiến vũ khí về với chủ nhân của nó.
– “Ngươi…!ngươi là yêu hồ?”- Có kẻ truy sát không nhịn được thốt lên đầy sợ hãi.
Đáp lại lời gã truy sát chỉ có tiếng cười nhẹ thấp thoáng trong gió.

Sở Ngạn dẫn ngựa rời khỏi khu rừng với bước chân hiện lên máu tanh, đầu của năm kẻ truy sát bị tách khỏi thân thể treo lủng lẳng trên cây, thể hiện sự đáp trả thành ý đối với kẻ muốn gây sự với mình.
Hắn lấy ra ngọc bội mà nam nhân kia đã để lại, miệng không nhịn được nhoẻn lên một cái nhếch mép -“Đây là muốn kéo ta chết chung với người sao?”-
– “Ngươi nói vậy, khiến bổn vương đau lòng đấy”- Từ trên cây, không biết lúc nào mà nam nhân vận huyền y đã thanh lãnh ngồi ngắm nhìn hắn.
Sở Ngạn liếc mắt về phía y, ngọc bội trong tay siết chặt khiến nó bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt -“Vương gia, ngươi thích chơi đùa thì tốt nhất chơi đùa với người phàm, đừng động đến hồ yêu”-
– “Không, trong mắt ta, ngươi không chỉ là yêu hồ mà còn là vàng anh”- Nam nhân dừng một chút, tiến đến chỗ hắn, vuốt phần gò má tinh xảo mà cười -“Bổn vương chỉ đang thể hiện tấm lòng của kẻ muốn mang vàng anh khỏi lồng son mà thôi”-.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.