Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức

Chương 183


Đọc truyện Xuyên Nhanh Tích Trữ Công Đức – Chương 183


– “Bắn”- Dường như bọn họ vừa mới tỉnh ra trong mộng bức, theo thanh âm ra lệnh của nam nhân bên trong xe mà liên tục xả súng vào người đàn bà đang hóa điên.
Sở Ngạn thì từng bước lui về phía sau, dùng mảnh băng lúc nãy còn vương máu ghim nát đầu ký sinh trùng đang muốn bỏ trốn khỏi ký chủ.

Những thứ đã sinh sống được trong hệ Mặt Trời thì đều không hề tầm thường một chút nào cả, phải cẩn thận.
– “Sao cậu có thể biết được ai mới ký nhân?”- Ký nhân là một cái tên để gọi chung những kẻ đã bị ký sinh trùng thao túng.

Ký nhân giống hết như con người, hầu như không có điểm nào dị thường thậm chí những hành động, suy nghĩ càng không phân rõ đâu là người, đâu là ký nhân.

Chỉ đến khi bị ăn thịt mới biết được, thế nên con người hiện tại rất đề phòng lẫn nhau, lỡ như mất cảnh giác liền rơi vào miệng người đồng đội chẳng hay.
Sở Ngạn nghiêng đầu đánh giá người đàn ông trung niên trước mắt, sẵn tiện quét luôn những người còn lại.


Bọn họ đều mặc áo mùa Đông được đặc chế dày đặc, tay mang súng trường được cải tạo.

Những chiếc xe việt dã được nâng cấp để càn quét đường tuyết phía sau càng chứng tỏ đám người này không phải là dạng lữ khách như hắn rồi.

Sở Ngạn không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, đưa tay chỉ lên mắt mình -“Ký nhân đã bị ký sinh trùng đè lên bộ gen, làm biến đổi màu sắc của mắt, khiến màu nó đậm hơn so với mức bình thường, dễ thấy nhất là ở trẻ em”- Hắn tiếp tục di chuyển tay xuống chóp mũi -“Ký nhân không sợ lạnh nên hơi thở sẽ vững vàng hơn con người”-
Sở Ngạn rùng mình, ho ra từng ngụm máu, hơi thở trở nên nặng nề hơn, phổi của hắn rát quá, nếu như không được sưởi ấm thì e rằng cái mạng này chẳng kéo dài được bao lâu.
– “Cậu có muốn đầu quân cho chúng tôi không?”- Lần này là một nam nhân vẫn luôn ẩn mình trong xe từ từ bước ra.

Y đưa mắt nhìn cơ thể yếu ớt phía trước, trong đồng tử không một tia dao động, chỉ chờ đợi người kia đồng ý.
Sở Ngạn hít một ngụm khí lạnh, mím môi gật đầu, nếu không thuận thì có lẽ tên này sẽ để hắn chết ở đây mất.

Sau cái gật thì ngay lập tức một đôi tay đã bế hắn lên, đặt hắn vào trong ghế sau của xe, thuận tiện lấy chai nước ấm cho hắn giữ nhiệt khiến cho Sở Ngạn chẳng mấy chốc đã tràn đầy sinh khí trở lại.

Nếu như trước đây là hung thần hắn rất thích thời tiết như thế này, lạnh lạnh mát mẻ nhưng hiện tại cái cơ thể này không cho phép hắn hưởng thụ nha.
Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế phó lái, hai mắt hơi tò mò luôn nhìn về phía Sở Ngạn, cảm giác giống như muốn thử xem lời nói của hắn là thật không.

Vẫn chưa kịp để Sở Ngạn lên tiếng, nam nhân ngồi bên cạnh từ lúc nào đã giành lời -“Cậu ta nói thật, bên tổ nghiên cứu cũng vừa truyền tin đến về cách nhận dạng ký nhân”- Nhưng tổ nghiên cứu của căn cứ Phong Thần phải mất cả tháng mới tìm ra được điểm khác biệt, huống chi mắt đậm hơn không bao nhiêu, hơi thở dù bình thường cũng khó phân, thế mà thiếu niên này chỉ nhìn sơ qua liền xác định ai có thể là ký nhân, quả thật đáng ngờ.
Sau một lúc giới thiệu qua lại, Sở Ngạn cũng biết được nam nhân này có tên Lập Niên Thành – một trong những quân y cũng như nhà địa chất đã từng tham gia vào việc cứu viện ở nhiều nơi trên thế giới do chính phủ đưa ra.


Cũng nhờ vậy mà kinh nghiệm chiến đấu cùng địa chất đều rất phong phú, y cũng là một trong những người thành lập nên căn cứ tạm thời Phong Thần.

Còn người đàn ông trung niên kia là Vương Vũ, trước đây là tiền bối trong quân y của Lập Niên Thành.
– “Cậu là nhà khoa học của phòng nghiên cứu quốc gia?”- Vương Vũ hơi cau mày hỏi, nghe nói những người trong đó đều là người tài, phải được chính phủ đưa về căn cứ rồi chứ?
Sở Ngạn hơi nhắm mắt, nhìn trận bão tuyết bên ngoài -“Tôi chỉ là thực tập sinh thôi.

Chúng tôi trong một tháng bị nhốt bên trong chính là nghiên cứu về thứ ký nhân theo yêu cầu của chính phủ, nhưng đáng tiếc ký sinh trùng quá mạnh đã đem các nhà khoa học khác đều trở thành ký nhân.

Tôi được thầy của mình chắn cho một mạng mới thoát ra được”- Chính phủ cũng thật tàn nhẫn, dù bọn họ đã cầu cứu từ lúc biết lồng kính cường lực không thể ngăn chặn được ký nhân nhưng vẫn là nhất quyết nhốt bọn họ bên trong…
– “Tôi cứu cậu một mạng, từ nay sống hay chết cậu cũng phải là người của Phong Thần”- Lập Niên Thành nhàn nhạt hướng về hắn, một lời này tựa như cảnh cáo cũng như nói cho hắn biết thân phận của mình hiện tại, hắn không còn là người của chính phủ nữa.
Sở Ngạn cũng không phải là quả hồng mềm, chỉ nhẹ nhàng đáp -“Vậy mong anh cũng đừng quên tôi đã cứu mạng cả tiểu đội của anh”- Hai người một chín một mười, không ai nhường ai.
Vương Vũ mím môi, tập trung tinh thần hướng về phía trước, tâm niệm đi niệm lại câu không nghe không thấy.

Theo như những năm ông đồng hành cùng Lập Niên Thành thì y cũng chẳng phải loại dễ tính để người khác uy hiếp mình đâu.

– “Cậu muốn đặt điều kiện với tôi?”- Lập Niên Thành không giận như cách Vương Vũ nghĩ, đơn giản nhướn mày hỏi.
Sở Ngạn lắc đầu, dùng những ngón tay đan vào bình giữ nhiệt, thả lỏng cơ thể ra ghế sau -“Tôi không đặt điều kiện với anh, cũng chẳng đòi hỏi gì khi gia nhập Phong Thần, tôi chỉ cần giữ mạng của mình nhưng chắc gì các anh đủ thực lực khiến tôi an tâm”- Nghi ngờ thực lực của Phong Thần là điều tối kỵ.
Đúng lúc này, một thứ lại ngang nhiên cản đường những chiếc xe của bọn họ.

Lập Niên Thành quay sang nhìn hắn, gõ gõ lên khẩu súng đặt bên cạnh -“Quan sát cho kỹ”- Một loạt tiếng nổ sung vang dội, ký nhân chặn đường đều gục xuống mặt đất.
Sở Ngạn nhân lúc trên xe không có ai, từ từ mở cửa ra lôi một cái xác bị bắn chết lại gần, dùng mảnh sành nhọn tiểu phẫu mở lớp da ở phần gáy cổ, lấy ký sinh trùng ngọ nguậy ra.

Một tay chặn đầu, một tay lại giữ chặt phần đuôi, liếc nhìn đám ký sinh trùng đang muốn thoát khỏi ký chủ, vội vàng nói lớn -“Giết chết ký sinh trùng trên gáy cổ của chúng”- Còn con này, hắn sẽ chơi đùa một lát.
~~~~~~~~~
• Mạt thế của Châu sẽ khác với những truyện khác một chút nha..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.