Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Thế Giới Ngày Mai – Chương 3: Tiểu Thư Thời Mạt Thế 3
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Tới khu trung tâm thương mại giải cứu một cậu bé bị kẹt ở đó.
Phần thưởng: Thưởng 25 chỉ số ngầu.
]
[ Ký chủ, đề nghị cô nhận nhiệm vụ này nha.
]
“Không.” Khởi Dư thở dài: “Tới đó cứu cậu bé? Tới làm gì? Chết chùm với nhau à?”
[ …!] Tại sao trên đời này lại có người bi quan thế không biết!
[ Nếu cô làm tốt, sẽ được hệ thống ban tặng một mong muốn từ chính cô, với điều kiện có thể chấp nhận được.
]
“Sau khi ta hoàn thành nhiệm vụ thì thế nào?”
[ Hệ thống sẽ chờ cô chết đi để đưa cô tới thế giới khác tiếp tục nhiệm vụ.
]
“Vậy, ta muốn khi hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể lập tức rời đi, chết cũng được nhưng không thể làm ta cảm thấy đau.”
[ Được.
]
Khởi Dư hài lòng, sau khi hoàn thành giao dịch với hệ thống liền đẩy cửa ra ngoài.
Tài xế thấy cô đi, vội vàng nhắc nhở: “Khoan, Nhị tiểu thư, bên ngoài nguy hiểm, cô tốt nhất nên ở trong xe.”
“Cảm ơn, nhưng có lẽ tôi sẽ không trở lại nữa đâu.” Khởi Dư nâng chân đóng cửa xe lại, không nhanh không chậm tiến về nơi có cây cối.
***
“Hàn Lâm, tôi ước chừng nơi đó có khoảng gần ba trăm con.
Dù đội mình có nhiều dị năng giả mạnh thì cũng không thể đánh trực diện.” Cố Thư Di nhìn Ipad, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, bản đồ cùng mấy mũi tên đan chéo hiện ra: “Cách khả thi nhất là dương đông kích tây, có thể tách được bọn chúng bao nhiêu thì tách, nhưng tôi cho rằng vẫn là thu hút một nhóm nhỏ, cố gắng tận diệt từng nhóm một.”
“Ừ, tôi thấy đây cũng là cách làm tốt nhất rồi, cảm ơn em.” Hàn Lâm ôn nhu xoa đầu Cố Thư Di.
“Không việc gì, là trách nhiệm của tôi.”.
Mạc Phong ở bên cạnh huýt sáo: “Các vị đúng là trâu bò, trong tình huống này mà vẫn ngược cẩu được nha.”
Cố Thư Di mặt đỏ ửng, vội quay đầu tránh tầm mắt của Hàn Lâm.
Hàn Lâm: “…” Muốn tẩn tên phá đám này một trận.
“Đội trưởng, kia có phải là…” Tiểu Phong đột ngột lên tiếng, ngón tay chỉ đúng nóc nhà màu đỏ bên kia.
Mạc Phong, Hàn Lâm và Cố Thư Di theo hướng Tiểu Phong chỉ nhìn sang, thiếu nữ đứng trên nóc nhà màu đỏ, mái tóc dài đung đưa theo gió, mặt không biểu tình nhìn về phía trước, chỉ một lát cô lại nhảy sang một nóc nhà khác rồi dừng lại, cứ thế lặp đi lặp lại.
“…!Nhị tiểu thư?” Cố Thư Di không tin nổi nhìn chằm chằm Khởi Dư, giống như muốn xác nhận lại mình có nhận lầm người hay không.
Hàn Lâm không nói gì, chỉ nhíu mày, còn Mạc Phong bên cạnh lại cười đến rạng rỡ, ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào thân hình nhỏ nhắn trên kia.
Tần Nhị tiểu thư rất hay chạy loạn nha…
Bên kia, Khởi Dư hơi thở dài nhìn khu trung tâm thương mại ở xa, trong lòng không ngừng đếm xem mình còn cách nơi đó mấy trăm mét.
[ Ký chủ, sao cô không xuống dưới mà đi? ]
“Bên dưới nguy hiểm, đi trên này vẫn an toàn hơn.”
[ Cô không sợ zombie bất ngờ tập kích từ nơi nào đó mà cô không biết? ]
Khởi Dư giật mình: “Zombie biết bay?!” Chúng nó đều tu tiên cả rồi?
Hệ thống: [ …!] Trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì không vậy hả!
“Nhị, tiểu, thư.”
Bên tai chợt vang lên giọng nói khàn khàn quyến rũ của người đàn ông, Khởi Dư sợ hết hồn, quay đầu lại mới biết tên dọa cô tí thì trượt chân là Mạc Phong.
Khởi Dư không vui nhìn Mạc Phong: “Anh đừng đứng sau tôi như vậy.”
Tên ngốc này thiếu chút nữa hại bổn bảo bảo mắc bệnh tim!
“Không nghĩ lại dọa tới Nhị tiểu thư.” Mạc Phong nâng khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười: “Lỗi của Mạc Phong.”
Khởi Dư cảm thấy không khí quanh mình hơi lạnh, mà khí lạnh này đều từ người trước mặt tỏa ra, cô nghiêng đầu nhìn đường băng dài sau lưng Mạc Phong, hai mắt sáng lên.
“Mạc Phong.” Khởi Dư cười với hắn: “Anh có thể giúp tôi tạo đường băng từ đây tới khu trung tâm thương mại ở phía trước, có được không?”
“Hửm?” Mạc Phong nhướn mày.
Khởi Dư cho là hắn không chịu, đành nghiêm túc nói: “Tôi là Tần Nhị tiểu thư của căn cứ Thiên An, theo lý mà nói, lời tôi chính là mệnh lệnh, nhưng nếu anh không đồng ý, vậy thì chúng ta…”
[ Đánh một trận! ]
“…!Oẳn tù tì đi.”
Mạc Phong: “???”
Hệ thống: [ …!] Thế này thì chỉ số ngầu bao giờ mới thu thập được?
Nhìn Khởi Dư đã sẵn sàng giơ tay chơi oẳn tù tì, Mạc Phong chỉ thấy đau đầu: “Không cần, tôi giúp cô.”
Mạc Phong tiến lên ba bước rồi hạ chân phải xuống, mái ngói dưới chân hắn bắt đầu đóng băng rồi lan ra theo đường thẳng, rất nhanh, cây cầu nối bằng băng lạnh từ chỗ cô đứng tới trung tâm thương mại đã xuất hiện.
“Băng trơn, cẩn thận ngã.” Mạc Phong rút chân lại, quay đầu nhắc nhở cô.
“Cảm ơn.” Khởi Dư cảm kích gật đầu với hắn, thế này thì không cần phải nhảy nhà này qua nhà khác như con chuột túi rồi.
“Khoan đã, anh có thể giúp tôi làm thêm hai cái vành cong một trái một phải cạnh đường băng được không?”
Trong nháy mắt, đường băng đã hiện hai vành cong đúng như yêu cầu của cô.
Khởi Dư vui đến mức tí thì nhận Mạc Phong làm chị em kết nghĩa.
Khởi Dư đi sang bên cạnh nhảy xuống khe hở giữa các bức tường, một lúc sau liền nhảy lên, cô cầm cái chậu sắt đặt trước cây cầu băng, nhấc chân ngồi vào đó.
“Mạc Phong, lần sau nếu gặp lại, tôi sẽ trả ân tình này của anh.” Khởi Dư nhoẻn miệng cười, dùng tay đẩy một cái, chậu sắt lập tức trượt đi.
Mạc Phong: “…” Cô coi đó là cầu tuột mà trượt à?
Hệ thống: [ …!] Nó thực sự hết hi vọng với cô rồi.
“Mạc Phong.”
Mạc Phong quay người lại, không biết hai người Hàn Lâm và Cố Thư Di lên đây lúc nào.
Cố Thư Di nói gì đó bên tai Hàn Lâm, Hàn Lâm gật đầu rồi hỏi ý kiến Mạc Phong: “Chúng tôi có thể dùng đường băng này của cậu được không?”
Mạc Phong nhếch môi cười, nghiêng người đi, thể hiện sự đồng ý.
“Cảm ơn.”
Cố Thư Di vẫy tay, người phía dưới hiểu được lập tức theo hàng đi lên đây, trong một thoáng, tất cả đều đứng trên mái ngói đỏ, Cố Thư Di tập trung sắp xếp người thành từng nhóm, ai đi trước ai đi sau.
“Tôi đi trước, trung tâm thương mại gặp lại.” Mạc Phong cười cà phất cà phơ, một chân đạp lên cầu băng rồi trượt đi rất nhanh, ba người Tiểu Nhã, Tiểu Phong, Tiểu Hắc cũng nhanh chóng theo sau.
***
Tới nơi, Khởi Dư đặt chậu sắt sang một bên, chỗ cô đứng bây giờ là nơi cao nhất của trung tâm thương mại, tức là sân thượng, cô bước năm bước rồi dừng lại, mũi chân cách mép sân thượng 3cm.
Cô cúi xuống, phía dưới đều là lí nha lí nhít zombie bao quanh cửa chính, cô lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình thản: “Hệ thống, bổn bảo bảo muốn về nhà.”
[ Đừng nha, ký chủ không muốn thoát khỏi nơi tối tăm đó sao? Thế giới bên ngoài rất đẹp, không khí trong lành, con người cũng rất thân thiện.
]
“Thân thiện?!” Khởi Dư kinh hãi.
[ …!Ngoại trừ thế giới này.
]
Cô nhận mệnh, tính một bước nhảy thẳng xuống, nhưng chưa kịp nhảy bên hông liền căng thẳng, giây tiếp theo cả người cô bị kéo lại, sau lưng đập vào lồng ngực rắn chắc.
“Anh…” Khởi Dư ngạc nhiên nhìn cánh tay đang vòng qua eo mình rồi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Phong.
“Nhị tiểu thư vừa định làm gì vậy a?” Mạc Phong hơi cúi xuống, phả hơi bên tai cô: “Nhảy lầu tự tử?”
Khởi Dư: “…”
“Khụ…!tôi muốn vào trong.” Không phải tự tử!
“À, ra là vậy.” Mạc Phong hiểu ý buông Khởi Dư ra, lúc mới tới liền thấy cô đứng ở mép nhảy xuống, thời điểm hắn lấy lại tinh thần liền phát hiện mình đã ôm chặt cô từ lúc nào, cái bản năng này khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Cô chẳng có một tí quan hệ gì với hắn cả, hai người họ càng giống như bèo nước gặp nhau, tách ra sẽ không gặp lại nữa.
“Nhị tiểu thư nói muốn vào trong, vậy cô định làm thế nào?”
“Nhảy xuống.”
Mạc Phong: “…”
“Bên dưới đều là zombie, nhảy xuống chính là nộp mạng.” Mạc Phong hắng giọng phổ cập kiến thức cơ bản cho Khởi Dư.
Khởi Dư gật gật đầu, xem ra cách này không thể.
“Nhị tiểu thư.”
Giọng nói mềm mại không mặn không nhạt của người phụ nữ vang lên, cô quay người nhìn Cố Thư Di lãnh đạm cầm Ipad, phía sau cô ta là một đoàn người trong đội.
Khởi Dư sóng lưng căng thẳng, nam nữ chủ cùng đoàn đội dị năng giả hùng mạnh đều ở đây a, tất cả đều tới rồi, phải chạy!
Nghĩ như vậy, cô không chút do dự xoay người nhảy xuống.
Mọi người trố mắt, Tần Nhị tiểu thư phát bệnh rồi???
Mạc Phong cắn răng, cũng lao xuống theo Khởi Dư, ba người còn lại đành phải theo gót đội trưởng nhảy lầu.
Mọi người: “…” Cả đội đó đều có bệnh à??
Khởi Dư khó hiểu nhìn Mạc Phong trước mặt, tại sao hắn lại nhảy xuống?
Mắt thấy mình cách lũ zombie ngày một gần, Khởi Dư không quan tâm Mạc Phong nữa, màu xanh từ đôi đồng tử của cô bắt đầu đậm dần, cây cối xung quanh cũng cự quậy thay đổi hình dạng, các cành biến nhọn dài ra, thân cây cây cao lên một cách kì lạ.
Đang tính tự mình tiếp đất, ai ngờ một ít zombie trước mắt đều bị đông thành băng, bản thân lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Chân vừa chạm đất, Mạc Phong nhanh chóng cầm tay Khởi Dư kéo vào trong, thoáng chốc hai người đã xuất hiện ở đại sảnh trung tâm thương mại, đại khái là thân ảnh của họ quá nhanh, mắt của zombie bên ngoài không theo kịp nên không nhận thấy có gì lạ.
“Cảm ơn.” Khởi Dư cong môi, trong lòng thầm nghĩ lại để người ta giúp rồi, nam nhân này đích thị là một người tốt!
“Hệ thống, đứa bé đó ở đâu?”
[ Tầng hai.
]
Khởi Dư bước nhanh về cầu thang máy đã ngừng hoạt động bên góc phải, Mạc Phong không nói không rằng đi đằng sau cô hệt như vệ sĩ.
Tầng hai, nơi các gian hàng về thực phẩm đều tề tụ tại đây, sàn nhà vẫn còn trắng, xung quanh sạch sẽ, các kệ hàng được bày bán đầy đủ, hiển nhiên chưa bị loài người “bóc lột”.
Càng tới gần, Khởi Dư càng nghe rõ được tiếng mắng chửi đầy chói tai của nữ sinh, cô cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc.
“Mày không đưa đừng trách tao! Đừng tưởng mày nhỏ tuổi mà tao không dám đánh mày!”
Giữa các khe hở kệ hàng, nữ sinh ngũ quan bẩn thỉu, biểu cảm giận dữ chỉ tay vào đứa bé ngồi dựa lưng vào kệ ôm khư khư khẩu súng lục quát tháo.
Chẳng trách sao cô lại thấy quen thuộc, giọng nói đầy nội lực này là của nữ sinh Ất, người đã mắng cô là “phế vật” lúc cô mới xuyên tới đây.
Thế giới này thật nhỏ, đi một vòng liền gặp lại.
Chỉ là cô có chút thắc mắc, bốn người cùng đi với cô ta đâu rồi?
“Cô…!” Nữ sinh Ất trợn mắt nhìn Khởi Dư, rồi nhìn nam nhân bên cạnh, ngẩn người.
Người đàn ông này đẹp trai hơn bất kì soái ca nào cô ta đã từng gặp qua, nếu không có mạt thế thì với gương mặt này, hắn có thể đánh bại các minh tinh thuộc phái nhan sắc trong làng Showbiz.
Nếu có thể ngủ một đêm…
Nữ sinh Ất thẹn thùng nhìn Mạc Phong, trong đầu không ngừng tìm cách làm quen với người đàn ông kia.
“Hệ thống, thế nào mới là tính cứu đứa bé kia?”
[ Mang nó đến nơi an toàn.
]
“Tức là đưa nó đến nơi không có zombie.
Ăn uống, ngủ nghỉ mặc nó?”
[ Chính xác.
]
Khởi Dư đi về phía mục tiêu rồi ngồi xổm xuống, cậu bé ôm chặt khẩu súng trong lòng, cảnh giác nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.
Cô cũng giống như cô ta, muốn đoạt đồ của cậu sao?
Khởi Dư giơ tay ra, nhẹ nhàng nói: “Cậu bé, muốn thoát khỏi đây không? Tôi đưa em đi.”
———-
*Góc nhỏ của truyện*
Mạc Phong: Băng trơn, cẩn thận ngã.
Khởi Dư cầm chậu, ngồi vào —- trượtttt.
Hệ thống: Ký chủ, cô không thể một chân trượt băng nhanh như gió giống các soái tỷ nhà bên sao? Có thể cộng hai chỉ số ngầu a!
Khởi Dư: Không thể, bổn bảo bảo sẽ ngã thành cái đầu heo!
Hệ thống:…