Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Tất Cả Các Nam Phụ Đều Là Của Ta H – Chương 19: Đại Tiểu Thư Hào Môn Bị Thoái Hôn 18
Cả buổi tối, Tô Vân Lạc được thân thể Ôn Nam Cẩn “an ủi”, hoàn toàn quên mất sợ hãi, đạt được vô số lần cao trào.Hơn năm giờ sáng, Tô Vân Lạc bị khát mà tỉnh.
Cô híp mắt, vươn tay sờ soạng, lại chỉ sờ đến lồng ngực ấm áp của người đàn ông.”Làm sao vậy?” Ôn Nam Cẩn bắt lấy tay Tô Vân Lạc, tiếng mũi rất nặng, hiển nhiên còn đang ngủ.”Ưm…!Muốn uống nước…” Giọng Tô Vân Lạc mềm nhũn.Người đàn ông đứng dậy và đi ra ngoài phòng.
Khi trở về, có một ly nước ấm cầm trên tay.
Ôn Nam Cẩn để cho cô nửa tựa vào trong ngực mình, miệng chén kề sát vào môi cô.”Bảo bối…!Há miệng…” Giọng nói ôn nhu không tưởng tượng nổi.Tô Vân Lạc từng ngụm từng ngụm uống xong nửa ly nước, sau đó ngáp một cái, cọ cọ vào trong ngực Ôn Nam Cẩn, nhắm mắt lại muốn ngủ.Ôn Nam Cẩn ôm cô nằm xuống, vỗ lưng cô dỗ dành cô ngủ, sau đó ôm chặt cô ngủ tiếp.Đợi đến khi Ôn Nam Cẩn mở mắt lần nữa, đã là hơn chín giờ sáng.
Kiều nhân trong ngực còn chưa tỉnh, Ôn Nam Cẩn tham luyến nhuyễn ngọc ôn hương này, lại nằm một hồi mới rón rén buông cô ra rời giường.Rửa mặt xong, Ôn Nam Cẩn đi thư phòng xử lý công vụ.
Vô thức, thời gian trôi qua hai giờ.
Mà lúc này trong phòng ngủ chính, Tô Vân Lạc cũng tỉnh.Tô Vân Lạc mở to mắt, bên cạnh trống trải.
Cô từ trên giường ngồi dậy, trên người thanh mát sảng khoái, ngoại trừ tứ chi vẫn có chút đau nhức, thì cũng không có khó chịu gì.Cô đi dép lê, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó rời khỏi phòng tìm Ôn Nam Cẩn.
Lúc đi ngang qua thư phòng, nhìn thấy Ôn Nam Cẩn đang ngồi sau bàn làm việc.Người đàn ông cúi đầu, trên tay cầm bút phê duyệt công văn.
Đều nói đàn ông nghiêm túc đẹp trai nhất, quả nhiên, Tô Vân Lạc nhìn Ôn Nam Cẩn nghiêm túc làm việc, cảm thấy một trận động tâm.Ôn Nam Cẩn tựa như có cảm giác ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Vân Lạc đang đứng ở cửa thư phòng.
Anh lộ ra nụ cười ôn hòa, “Đứng làm gì, mau lại đây…”Tô Vân Lạc ngoan ngoãn đi tới, người đàn ông dùng sức kéo cô gái ngồi trên đùi anh, môi mỏng hôn lên cánh môi cô, “Tối hôm qua ngủ ngon không?”Tô Vân Lạc nhớ tới tối hôm qua triền miên phiền phức, không khỏi có chút thẹn thùng.
Nhưng không thể phủ nhận rằng đêm qua cô đã ngủ rất ngon.Tô Vân Lạc đỏ mặt gật gật đầu.”Có đói không?” Người đàn ông hỏi lại.Cô gật đầu một cách trung thực.”Muốn ăn cái gì, anh làm cho em ăn…” Người đàn ông thân mật ôm cô.”Ừm…” Cô suy nghĩ trong chốc lát, “Em muốn ăn mì ống, được không?” Cô nghiêng đầu và hỏi anh.Bị bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu của nữ nhân mê người , Ôn Nam Cẩn sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt của cô, “Đương nhiên có thể, bây giờ anh đi làm cho em ăn…”Anh kéo cô lên, đi về phía phòng bếp.Ôn Nam Cẩn mở tủ lạnh ra, lấy ra mì ống, hành tây, cà chua, cà rốt, thịt bò, cần tây và các nguyên liệu khác, lấy thớt ra muốn thái rau.Tô Vân Lạc xung phong, “Để em thái rau đi…”Tuy rằng trù nghệ của mình so ra kém Ôn Nam Cẩn, nhưng mà thái rau thì vẫn biết.Ôn Nam Cẩn không cho cô làm, đỡ bả vai cô mở miệng, “Em ngoan ngoãn không cần làm gì hết, chỉ cần ngồi chờ đồ ăn là được rồi…”Tô Vân Lạc có chút bất đắc dĩ, “Anh sẽ làm em hư mất…””Chính là muốn em hư a, như vậy em không thể rời khỏi anh…” Ôn Nam Cẩn chớp chớp mắt.Tô Vân Lạc bị anh nói đỏ mặt: Người đàn ông này, nói chuyện tình cảm thật sự khiến người ta chống đỡ không nổi…Anh không cho mình động thủ, Tô Vân Lạc chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ.Trong phòng bếp rất nhanh truyền ra mùi thơm của mì spaghetti, tuyến nước bọt của Tô Vân Lạc bộc phát, không ngừng nuốt nước miếng: Đói quá đói quá, rốt cuộc khi nào mới có thể ăn?Đợi đến khi Ôn Nam Cẩn bưng hai đĩa mì từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy chính là ánh mắt nhỏ của Tô Vân Lạc, bên trong tràn ngập khát vọng đối với thức ăn.Ôn Nam Cẩn không khỏi bật cười: làm sao bây giờ, cảm giác cô càng ngày càng đáng yêu…Ôn Nam Cẩn đem mì nóng hổi đặt ở trước mặt cô, đưa cho cô một cái dĩa, “Đói quá rồi à, mau ăn đi…”Tô Vân Lạc dùng dĩa cuốn mì lên, “Ừm…!ngon quá…” Cô mơ hồ nói.Khi ăn không chú ý, khóe miệng cô dính nước sốt thịt.
Ôn Nam Cẩn cười đưa tay lau nước sốt bên miệng, “Ăn chậm một chút…”Anh vẻ mặt sủng nịch nhìn cô.Sau khi ăn xong Tô Vân Lạc muốn đi rửa chén bát, Ôn Nam Cẩn lại mở miệng ngăn cản cô, nói bị thương tay, còn đẩy cô đi vào phòng khách.
Tô Vân Lạc đứng ở phòng khách to như vậy, ừm…mình nên làm gì bây giờ?Suy nghĩ một chút, Tô Vân Lạc quyết định xem phim.Cô ngồi trước TV, cầm điều khiển từ xa ấn qua bấm lui, mắt tìm kiếm trên màn hình.
Ôn Nam Cẩn đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Tô Vân Lạc ngồi trước TV.
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm eo nhỏ nhắn của cô, “Đang tìm cái gì?”“Đang tìm phim xem…” Ánh mắt Tô Vân Lạc vẫn nhìn chằm chằm màn hình lớn.Quyết định xem phim nước ngoài.Tô Vân Lạc tựa vào trong ngực Ôn Nam Cẩn, trên tay cầm một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nhìn.
Bên ngoài lại mưa, nghe tiếng mưa, Tô Vân Lạc lại muốn ngủ.
Không còn cách nào khác, vừa đến ngày mưa Tô Vân Lạc liền rất muốn ngủ, cô không chịu nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.Nhận thấy người trong ngực rất yên tĩnh, Ôn Nam Cẩn cúi đầu, liền nhìn thấy đầu Tô Vân Lạc từng chút từng chút gục xuống, đã ngủ thiếp đi.Ôn Nam Cẩn ôm lấy cô, đi về phía phòng ngủ, hai người cùng nhau ngủ trưa.
Buổi chiều trong phòng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng mưa bên ngoài.
Quả nhiên, trời mưa vẫn thích hợp ngủ..