Xuyên Nhanh Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia

Chương 13: Chỉ Thuộc Về Chàng


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Ta Thực Sự Thích Nam Phụ Kia – Chương 13: Chỉ Thuộc Về Chàng


Sau khi thành hôn, A Lạc mới thật sự cảm nhận được cuộc sống của một người mù là như thế nào.

Thật ra trước đó, cảm thụ của nàng đối với một người mù như Văn Nhân Cẩn cũng không quá sâu sắc, thậm chí nếu không phải hắn nhiều lần nhắc tới, nàng có thể sẽ xem nhẹ chuyện hắn không nhìn thấy.

Bởi bất luận lúc nào, Văn Nhân Cẩn đều biểu hiện ra quá mức thong dong, hắn có thể đi lại, hoạt động giống như một người bình thường, không vì khiếm khuyết mà bất an bất lực, một đôi mắt thanh minh trong suốt, nhìn không ra nửa điểm không trọn vẹn nào.

Nhưng khi chân chính trở thành thê tử của hắn, tham dự vào cuộc sống hàng ngày của hắn, A Lạc mới phát hiện, hắn xác thực bất đồng với người thường, hắn nói cần người khác nhân nhượng cũng không phải là tự khiêm tốn.

Điều A Lạc phát giác ra đầu tiên, là quy luật gần như rập khuôn của mỗi người trong phủ.
Nàng phát hiện đồ vật Hầu phủ này đặt, luôn có vị trí cố định của nó.

Nàng uống một chén trà, tiện tay đặt chén ở chỗ nào đó, một lát sau sẽ bị hạ nhân thỏa đáng đặt lại bên cạnh ấm trà.

Nàng hái về mấy cành hoa từ trong hoa viên, cắm bình đặt ở đầu giường mình, kết quả quay đầu lại nhìn, bình hoa kia lại trở về bàn trà bên cửa sổ ban đầu.

Cảm thấy cửa sổ ánh sáng tốt, hứng khởi cầm một quyển sách, mang theo một cái nhuyễn tháp nghiêng người nằm trên đó xem, đọc sách mệt mỏi liền ném ở bên giường, ra ngoài tản bộ một chuyến trở về, không ngoài ý muốn có thể nhìn thấy quyển sách kia đã trở lại vị trí vốn có trên kệ, về phần nhuyễn tháp, cũng sớm đã trở về vị trí cũ.

Cương quyết duy trì trạng thái nguyên trạng như vậy, nếu như là người bình thường, tuyệt đối sẽ bị nói là mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

Nhưng nếu là đối với người mù, quy luật, hoàn cảnh không thay đổi mới khiến hắn có cảm giác an toàn.

A Lạc có thể hiểu được quy củ này của Hầu phủ, nhưng thành hôn cũng không chỉ đại biểu cho hai người ở cùng một chỗ, mà còn là sự dung hợp, va chạm của hai lối sống khác nhau.

Nàng uống trà sẽ không thu thập chén trà, nàng đọc sách cũng sẽ không cố ý đem nó trở về vị trí cũ, khi nàng có hứng thú, còn có thể thay đổi bài trí trong phòng như di chuyển một bức bình phong, ở nơi nào đó đặt một cái tháp quý phi thoải mái nằm.

Cho dù có hạ nhân cẩn thận đem những thứ bị nàng thay đổi khôi phục nguyên dạng từng cái một, nhưng đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc.

***
Trong Hầu phủ không có nữ chủ nhân nên cũng không có nhiều quy củ như vậy.


Ăn xong bữa sáng cùng trưởng bối duy nhất trong phủ Viễn Đình Hầu, A Lạc trở về thu xếp lại vật phẩm mình mang từ Tô gia đến, trong lúc đó nàng đã bị Khinh Diên nhắc nhở vô số lần yêu cầu cứng nhắc về quy định đặt đồ vật.

Mặc dù đã cố gắng phối hợp, nhưng cuối cùng căn phòng vẫn không thể tránh khỏi xảy ra một số thay đổi.

A Lạc mang theo quá nhiều quần áo, tủ quần áo của Văn Nhân Cẩn không bỏ xuống được, bất đắc dĩ phải thêm một cái tủ vào bên cạnh.

Nàng còn có đủ các loại trang sức nên lại phải chuyển đến một bàn trang điểm.

Càng đừng nói A Lạc mang theo không ít sách, chỉ riêng các loại cầm kỳ thư họa đã chứa đầy mấy cái rương.
“Mấy thứ này cứ đặt vào thư phòng đi.” A Lạc chỉ vào mấy bức tranh, nói.

Thư phòng ở ngay bên cạnh, A Lạc dẫn người mang đồ đạc vào sân, liền nghe thấy thanh âm một người đi ra từ trong phòng.

Bạch y công tử mỉm cười hỏi: “Phòng phu nhân đều đã thu dọn xong?”
Văn Nhân Cẩn không nhìn thấy, ban đầu hắn nói muốn giúp A Lạc thu thập, nhưng bản thân A Lạc cũng chỉ sai khiến nha hoàn mà thôi, hắn ở lại cũng chỉ làm vướng bận, nên đem hắn đuổi tới thư phòng.

A Lạc đi qua, nói: “Trong phòng cơ bản đã tốt rồi, còn lại một ít thư họa cùng một vài đồ vật linh tinh, ta nghĩ đặt ở trong thư phòng sẽ tốt hơn, không biết có thể mượn thư phòng của phu quân dùng một chút hay không?”
Văn Nhân Cẩn nghiêng người mỉm cười: “Dĩ nhiên có thể.”
Rương đồ vật được chuyển vào phòng, A Lạc cũng đi vào theo.

Thư phòng của Văn Nhân Cẩn là một viện riêng biệt, trong viện trồng trúc xanh biếc, cách bài trí trong phòng cũng hết sức thanh u tao nhã.

Một chồng sách dựa vào tường bày đầy thư tịch, cửa sổ mở rất lớn, tất cả rèm trúc đều được vén lên, ánh sáng sáng rực tràn ngập cả gian phòng, trong không khí bao phủ mùi thơm nhàn nhạt.

Hương thơm nhẹ nhàng nhu hòa, vừa giống thảo mộc vừa như là tùng bách, là hương vị của giấy và mực quanh năm dung hợp với nhau.

A Lạc nhẹ nhàng hít mũi, cười nói: “Cuối cùng ta cũng biết, mùi hương trên người phu quân từ đâu tới rồi.”
Văn Nhân Cẩn thoáng sửng sốt, nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc: “Trên người ta….Có hương thơm sao?”
“Tất nhiên là có, chỉ là chàng sớm đã quen nên không phát hiện ra thôi.” A Lạc nói xong, đưa tay tìm tay hắn trong ống tay áo, rồi đưa lên chóp mũi mình ngửi một cái, “Quả nhiên không sai, ngày đó chàng xuống nước cứu ta, ta đã ngửi thấy mùi hương này.”
Văn Nhân Cẩn chớp chớp mắt, vành tai ửng đỏ, ôn nhu nói: “Chắc là ta dùng tay đọc sách, trên tay liền dính chút mùi thơm của thư hương.”
A Lạc vẫn nắm tay hắn không buông, bàn tay Văn Nhân Cẩn cân xứng lại xinh đẹp, ngón tay thon dài rõ ràng, làn da trắng nõn oánh nhuận tựa như lãnh ngọc, mỹ lệ như một món đồ thủ công mỹ nghệ, nàng đã sớm muốn sờ soạng một chút.


Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn từng tấc, giống như đang xoa xoa tiểu sủng vật.

Sủng vật này cũng rất nghe lời, nhu thuận an phận mặc cho nàng chơi đùa.
Có mấy nha hoàn, gã sai vặt nhìn thấy, không che giấu được sự kinh hãi trong mắt.

Thế tử đối đãi ôn hòa với người khác, nhưng kỳ thật trong lòng lại không hề dễ dàng thân cận, người bên cạnh hầu hạ bình thường đều không được đến gần thân thể hắn.

Nào ngờ hôm nay, lại có thể nhìn thấy hắn bị người ta nắm trong tay tùy ý chơi đùa, lại chỉ rũ mắt đỏ mặt, một tiếng cũng không lên tiếng?
Thế tử phi này, quá ghê gớm rồi.

Vừa chơi đùa với tay trượng phu, một bên A Lạc phân phó bọn nha hoàn, nàng muốn đặt Cầm ở bên cạnh bàn đọc sách, còn phải chuyển tới một bàn khác, đặt giấy, bút và nghiên mực mình quen dùng.

Nói một câu, nàng còn kéo Văn Nhân Cẩn đến chỗ đó, trưng cầu ý kiến hỏi: “Để ở đây được không?”
Tính tình phu quân rất tốt, lúc nào cũng ôn hòa đáp lại nàng: “Được.”
Dường như miệng hắn chính là ôn hòa thuần hậu, đến hai chữ không được cũng không nghe thấy.

***
Nhưng mà phần dung túng này rất nhanh đã phải trả giá, buổi sáng đồ đạc của A Lạc mới được bỏ vào, buổi chiều Văn Nhân Cẩn đứng trước giá sách, dừng lại một khoảng thời gian không ngắn.
Hắn đến tìm một cuốn sách, nhưng cuốn sách của A Lạc lại được chèn vào làm thay đổi thứ tự của những cuốn sách này, bây giờ hắn không thể tìm thấy nó.
Nguyên bản hắn đối với thư phòng này nắm rõ như lòng bàn tay, vị trí của mỗi một quyển sách, hắn đều có thể chuẩn xác nói ra.

Nhưng một khi trật tự ban đầu bị xáo trộn, hắn sẽ lại trở về bên trong một mảnh thế giới đen kịt kia, không thể tiếp tục định liệu kỹ càng mọi thứ như trước nữa.

A Lạc nhận ra điều gì đó, chậm rãi đến bên cạnh bạch y công tử có chút luống cuống đang dừng chân trước kệ sách: “Phu quân?”
Văn Nhân Cẩn hơi nghiêng đầu, đáy mắt lộ ra một tia ảm đạm, thần sắc vẫn bình tĩnh ôn nhu như trước.

A Lạc nghĩ, hắn nhất định không biết, cho dù hắn giấu tốt đến đâu, đôi mắt triệt để như lưu ly kia vẫn sẽ bại lộ cảm xúc của hắn, làm cả người hắn giống như một dòng suối trong suốt, liếc mắt một cái liền có thể nhìn đến tận cùng.


“Phu quân, chàng không tìm được đồ mình muốn?”
Văn Nhân Cẩn mím môi, thấp giọng nói: “Vốn là đặt ở chỗ này, nhưng vừa rồi ta không tìm được.”
A Lạc: “Nó gọi là gì?”
Văn Nhân Cẩn báo ra một cái tên, ngữ khí không khác biệt với lúc trước nhưng đáy lòng lại không tự giác thắt chặt.

Rốt cục, hắn vẫn lộ ra một mặt không chịu nổi như vậy trước mặt nàng, hắn không hoàn mỹ không tỳ vết như trong tưởng tượng của nàng, thậm chí ngay cả việc tìm một quyển sách nhỏ này cũng không làm được.
Nàng sẽ hối hận chứ? Hối hận vì đã chọn hắn.
Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ bé mềm mại dò vào trong tay áo hắn, giọng nói nhẹ nhàng êm ái của người thiếu nữ vang lên: “Phu quân, ta tìm thấy rồi, ở đây, chàng thử xem.”
Nàng nhẹ nhàng nắm tay hắn, lướt qua gáy của từng cuốn sách và cuối cùng dừng lại.

Đầu ngón tay Văn Nhân Cẩn vuốt ve quyển sách kia, cũng không lập tức lấy nó ra, hắn há miệng, giọng nói ôn nhuận lộ ra chút khàn khàn: “Phu nhân…..”
“Hả?” Nàng nghi hoặc đáp, tựa hồ không hề nhìn thấy, cảm thấy sự bất lực của hắn, cũng không nhìn thấy khuyết điểm của hắn, mà oán trách nói, “Sao chàng không gọi ta?”
Văn Nhân Cẩn:”…..!Cái gì?”
A Lạc nhìn vẻ mặt hắn bối rối, không biết sai ở đâu, vốn còn không tức giận, lúc này đột nhiên lại có chút giận dữ: “Chàng không tìm được sách, không biết gọi ta sao? Nếu ta không đến, chàng còn định đứng ở đây bao lâu nữa?”
Văn Nhân Cẩn hoàn toàn giật mình, biểu tình ngơ ngác, khóe mắt, đuôi lông mày còn sót lại sự sa sút chưa tiêu tán hết.

Không hiểu sao nhìn có chút đáng thương, giống như một chú chó lớn bị khiển trách, ôn thuần nghe lời.

A Lạc trừng mắt nhìn hắn, nhìn một chút liền mềm lòng, đưa tay vòng qua eo hắn, hai má dựa vào lồng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Chúng ta là phu thê, vốn nên phải nâng đỡ lẫn nhau cả đời này.

Lần sau, chàng thử dựa vào thê tử mình một chút, được chứ?”
“……!Được.” Một tiếng này, khô khốc mà khàn khàn.

Hắn đột nhiên giơ tay lên, lần đầu tiên ôm chặt lấy nàng, giống như ôm lấy trân bảo cả đời mình.

Thư phòng luôn luôn là một nơi vô cùng riêng tư, nơi này gần như cất giấu tất cả các thông tin cơ mật của chủ nhân.

A Lạc có khát khao thăm dò mãnh liệt đối với Văn Nhân Cẩn, thỉnh thoảng nàng lật xem một quyển sách, tình cờ nhìn bức tranh chữ treo trên tường, vẽ rất ít, chữ thì nhiều hơn một chút, phần đề chữ ký tên là: Tử Du.
Trong lòng A Lạc sinh ra một ý nghĩ, cất cao giọng hỏi: “Phu quân, Tử Du là tên tự của chàng sao?”
“Đúng vậy.”
A Lạc: “Cẩn du cẩn du, hoài cẩn ác du*?”
* Hoài cẩn ác du: cầm trong tay mỹ ngọc
Văn Nhân Cẩn gật đầu: “Đúng là xuất phát từ câu đó.”
A Lạc đi tới trước mặt hắn, tiến lại gần hỏi: “Vậy sau này ta gọi chàng là A Du có được không?”
Không đợi Văn Nhân Cẩn đáp lời, nàng lại tiếp tục nói: “Tuy rằng gọi phu quân cũng rất tốt, nhưng thê tử trên đời này đều gọi trượng phu mình như vậy, ta muốn một xưng hô chỉ thuộc về ta, được không?” Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu, “Chàng có thể gọi ta là A Lạc, đây cũng là xưng hô chỉ thuộc về duy nhất phu quân.”

Chỉ thuộc về…!Từ này, làm cho trong lòng Văn Nhân Cẩn bỗng dưng nóng lên, tựa như thật sự có thứ gì đó ở trong lòng hắn đánh xuống một dấu ấn dành riêng cho người nào đó.

Văn Nhân Cẩn trước sau như một, mỉm cười nói: “Được…!A Lạc.”
“Chỉ cần nàng muốn, bất cứ điều gì cũng có thể được.” Câu nói A Lạc cho hắn vào đêm động phòng, lúc này được hoàn trả lại không sai một chữ.

Đắm chìm trong ánh mắt nhu hòa khoan dung của hắn, A Lạc nhịn không được lại nghĩ, nữ chủ vứt bỏ một nam phụ tốt như vậy, ở cùng một chỗ với nam chủ theo chủ nghĩa đại nam tử kia, thật không phải đầu óc xảy ra vấn đề gì chứ?
A Lạc cảm thấy ở lại lâu với Văn Nhân Cẩn, mình nhất định sẽ càng ngày càng làm càn, ví dụ như giờ phút này, nàng thế nhưng lại hỏi Văn Nhân Cẩn: “A Du, sau bữa tối chúng ta đi du hồ được không? Ta thấy trong phủ có mặt hồ, nếu ở trên đó ngắm sao, hẳn là cực kỳ đẹp.”
Mặc dù cảnh đó mình không thể xem được, Văn Nhân Cẩn vẫn cười gật đầu: “Được.”
A Lạc lập tức cao hứng đi phân phó hạ nhân, thời điểm này đang là tháng bảy nóng bức, thời tiết nóng nực, du ngoạn trên hồ một phen vừa có thể tiêu khiển vừa giải nhiệt luôn.

Nếu không phải sợ làm sụp đổ thiết lập nhân vật, nàng còn muốn trực tiếp nhảy xuống bơi cơ đấy.

A Lạc rời đi, dường như cũng mang đi cả sự náo nhiệt của gian phòng.

Trong thư phòng lại trở về yên tĩnh của ngày xưa, rõ ràng vốn cảm thấy thư phòng thanh tĩnh bình yên là tốt, nhưng giờ khắc này Văn Nhân Cẩn lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác trống rỗng tịch mịch.

Hắn muốn tiếp tục đọc sách, nhưng lại thường xuyên kìm lòng không nổi mà xuất thần.

Vài lần ba lượt, Văn Nhân Cẩn rốt cục buông sách vở trong tay xuống, theo trí nhớ, chậm rãi đi tới trước bàn của A Lạc.

Hắn cẩn thận đặt tay lên, nhẹ nhàng tìm kiếm.

Một cái chắc là giá bút hoàng hoa lê, treo mấy cây bút lông sói lớn nhỏ khác nhau.

Một chỗ khác đặt nghiên mực Đoan Khê*, một khối mực nhẵn nhụi, bên cạnh còn bày một chậu hoa không biết tên to bằng bàn tay.

*nghiên mực Đoan Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
Trên mặt bàn đặt một tờ giấy tuyên thành, trên đó tựa hồ viết vài chữ.

Tỉ mỉ chạm vào, là thể chữ trâm hoa tiểu khải* gồm sáu chữ tinh xảo “Văn Nhân Cẩn”, “Tô Lạc Yên”, xếp dọc, hai người kề nhau, gắt gao dựa vào nhau, gắn bó không thể tách rời.

Ngón tay thon dài trắng nõn của công tử ôn nhuận như ngọc bỗng nhiên dừng lại ở đó, thật lâu chưa từng dời đi.

*Trâm hoa tiểu khải: Là bộ bút pháp viết chữ khải nét nhỏ, chuyên dùng cho nữ, nét chữ thanh mảnh, mỹ lệ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.