Đọc truyện Xuyên Nhanh: Ta Là Dâm Đế – Chương 57: Tán gái liền trở về phái
Nghe được Các chủ Ninh Vũ thốt lên đan dược 10 thành dược lực, đám người xung quanh liền im bặt lại, trợn mắt ngoác mồm khó tin. Đan dược cấp 5 vốn đã vô cùng hiếm có thể tìm thấy Linh Vũ Quốc này, vậy mà lại xuất hiện trước mặt bọn người hắn, không những thế còn là cấp 5 đan dược hoàn mỹ có thể so sánh với một ít phổ thông cấp 6 đan dược!
Nếu như không phải bọn hắn trực tiếp tận mắt trứng kiến thì ai coa thể tin được? Nhưng hiện tại sự thật trước mặt bọn hắn không muốn tin cũng sẽ phải tin! Mà bọn hắn cũng nhìn về phía Trần Hạo vốn là khinh thường nhưng hiện tại lại thay đổi thành vô cùng kính sợ vì đan dược sư vốn là người mà bọn hắn không dám đụng vào, mà tên thiếu niên trước mắt này có thể còn là một vị luyện dược tông sư!
Trần Hạo vẫn một mặt lạnh lùng tỏ ra cao lạnh nhưng thực chật bản thân hắn nỏ mạnh đã hết đà, cơ thể linh khí cũng tiêu hao gần như không còn khiến cơ thể hắn hiện tại đi lại cũng vô cùng khó khăn. Hắn hơi quay sang nhìn Huy trước mặt mình truyền âm nói
” Tiểu sư phụ, ta hiện tại kiệt sức không thể đi rồi, nhờ ngươi đưa ta về nhà “
Nghe được giọng nói Trần Hạo truyền âm tới khiến Huy có chút bất ngờ, tên đệ tử cao ngạo này của hắn lại đi xin giúp đỡ thật lạ nha?. Nghĩ trong đầu Huy liền đi lại bên cạnh nhìn xuống Trần Hạo.
– ừm… Có vẻ vẫn ổn nhỉ? Được rồi, để ta đưa ngươi về!
Huy đưa tay mình ra kéo lấy Trần Hạo nhấc dậy tựa vào vai mình. Hắn vốn là định dùng hồi phục đan cho tiểu tử này phụg dụng, nhưng hiện tại nhìn tiểu tử này không có vấn đề gì hắn liền rút đan dược trở lại. Tính của Huy vốn là rất tích kiệm hiện tại có thể tích kiệm viên nào thì hay viên đó a…!
Trần Hạo một bên không biết chứ nếu không thật sự sẽ phun ra một ngụm máu! Tên sư phụ này của hắn vậy mà còn coi viên đan dược còn đặt trên cả bản thân mình, thật sự là quá ki bo đi!?
Huy khuân mặt vẫn nhàn nhã như thường quay sang bên cạnh Tiểu Ân đang ôm Tiểu Quỷ nói
– đi thôi, chúng ta trở về!
Nghe được Huy nói Tiểu Ân liền gật đầu chạy lại phía hắn, nhưng nàng bỗng nhiên nhận ra có gì đó không đúng… Trở về? Nàng trở về đâu bây giờ a?
Đúng lúc nhóm người Huy đang định đi ra ngoài cửa thì phía sau liền vang lên tiếng thanh thoát mà tràn đầy khẩn trương gọi bọn hắn
– Công tử xin hãy dừng bước! Công tử ngài có hay không muốn đem viên đan dược này cho hội đấu giá mở ra đấu giả đồ?
Huy hơi ngoảnh mặt nhìn Ninh Vũ tràn đầy hiếu kì hỏi lại
– Hội đấu giá? Viên đan dược này của bọn ta?
Ninh Vũ tay cầm viên đan dược lúc nãy Huy đưa cho mặt vô cùng kích động gật đầu nói
– đúng vậy thưa công tử! Chúng ta dược các là rất quen biết đấu giá hội bọn hắn! Viên đan dược này của các ngài là cấp 5 đan dược siêu hiếm tại Linh Vũ Quốc, đã thế còn là hoàn mỹ 10 thành dược lực đan dược có thể đấu giá với số tiền trên trời!
Nghe Ninh Vũ nói Trần Hạo một bên vẫn lạnh lùng một mặt không quan tâm, mà Huy thì tỏ ra hiếu kì lên tiếng hỏi nàng
– Giá trên trời? Có thể là bao nhiêu?
Nhìn Huy một mặt hiếu kì Ninh Vũ liền cười tươi lên tiếng
– Nếu khởi đầu giá cả có lẽ lẽ sẽ là 1 triệu kim phiếu!
– 1…1Triệu kim phiếu?
Nghe nàng nói Huy có chút choáng. Theo thế giới này phân chia thì 100lượng bạc sẽ bằng 1kim phiếu! Mà 1triệu kim phiếu sẽ bằng 100triệu lượng bạc! Đây là con số gì? Đây là giá trên trời a!!
Không chút do dự Huy liền một mặt nghiêm túc nhìn nàng nói
– Đã Vũ cô nương đã giới thiệu ta chỗ đấu giá như vậy thì ta cũng không tiện chối từ, chỉ là khiến cô nương có chút nhọc công mà thôi!
Nghe Huy nói Trần Hạo liền trợn mắt nhìn hắn, mà Ninh Vũ thì một mặt tươi cười như hoa gật đầu, giọng nói mê mi tràn đầy vạn chủng mị hoặc nói
– ta không ngại đâu công tử~ thiếp thân được công tử ngươi tín nhiệm chính là vinh hạnh của ta~
Nàng vừa nói ánh mắt lại khẽ liếc qua Trần Hạo có chút sự thât vọng, nhưng nhanh chóng được dấu đi. Ninh Vũ đưa tay vào bên trong áo ngực khiến bộ ngực trắng nõn của nàng khẽ nẩy nhẹ khiến Huy hơi ghé mắt sang nhìn. Từ trong áo ngực mình, Ninh Vũ liền rút ra một tấm thiệp mời màu vàng đưa Huy kiều mị nói
– Công tử~ đây là thiệp mời tham gia đấu giá hội vé vào cửa~ công tử ngươi nhận lấy đi~
Đưa tay nhận lấy tấm phiếu trên tay mình, Huy có hơi hiếu kì đánh giá tấm thẻ. Theo cảm giác mát lạnh sờ vào có lẽ được làm từ vàng nguyên chất, bên trên được khảm một dòng chữ ” Lục Đồ ” được bao quanh bởi hình của hai con rồng đông phương khảm xung quanh.
Thấy Huy khuân mặt tỏ hứng thú Ninh Vũ liền mỉm cười nói
– Ba ngày sau Vũ Đồ Đấu Giá Hội sẽ được tổ chứ ở trong trung tâm kinh thành, nếu có thể công tử ngài hãy đến để góp vui!
Huy nhìn Ninh Vũ đang cười tươi nhìn mình, không biết vì sao hắn lại thấy nàng rất giống người kia…
” Haiz… ” Khẽ thở dài lắc đầu hắn liền không nghĩ nữa, một tay xoa đầu Tiểu Ân, một tay khoác lấy Trần Hạo hướng ra ngoài bước đi. Trước khi đi Huy liền nhớ ra điều gì khẽ quay đầu lại nhìn vào bộ ngực trắng nõn to tròn Ninh Vũ bị lộ ra nói
– Vũ cô nương hãy nghĩ kĩ về điều kiện ta nói nha! Nếu cảm thấy lạnh cứ đến tìm ta, ta không ngại giúp mỹ nhân như vũ vô nương ngươi sưởi ấm đâu~!
Nói xong Huy liền quay mặt hướng bên ngoài rời đi để lại Phía sau Ninh Vũ một mặt đỏ bừng tỏ ra đậm chất nữ nhân cảm giác, nàng nhìn phía Huy rời đi bờ môi nhỏ nhắn khẽ co nhẹ nói
– Phi…! Tiểu tử ngươi còn chưa đủ xứng đáng để sưởi ấm cho bổn lão lương ta…!
Ánh mắt Ninh Vũ hơi chuyển xuống nhìn tên chưởng quầy đang một mặt thất thần nằm dưới đất. Theo nàng thấy tất cả mọi chuyện rắc rối hôm nay xảy ra đều là do tên này tạo ra! Nàng thật sự không thể tha cho hắn nữa liền quát lớn
– Ngươi! Lát đến phòng nghị sự gặp ta!
Nói xong nàng liền quay người bỏ đi để lại tên trưởng quầy vẫn thẫn thờ một mình…
…
Ở ngoài đường một chỗ nào đó
– Cha! Cha!
Tiểu Quỷ một mặt hứng thú ngồi trên vai Huy bám lấy đầu của hắn cười nhe ra bộ răng nhỏ, nó tay cầm một trái táo gặm nhìn có vẻ như đang vô cùng vui vẻ.
Bên cạnh Huy, Tiểu Ân thì đang một mặt sùng bái vây quanh Trần Hạo nhíu nhít bâng bốc nói
– Hạo ca ngươi thật giỏi a! Ta thật ngờ đại ca ngươi là dược sư đó nha!
– sư phụ của hạo ca ngươi là ai vậy? Chắc hẳn hắn rất là giỏi ài!
– Hạo ca ngươi có thể nhận ta làm đồ đệ không? Ta hứa sẽ rất ngoan!~
“…” Trần Hạo một mặt lạnh lùng nhìn phía trước không để ý bên cạnh Tiểu Ân, nhưng trên trán hắn nổi lên từng mảng gân xanh là biết hắn không hề vui rồi…
Tiểu Ân như là không hiểu ý hắn liền bắt lấy tay Trần Hạo kéo lại nói
– Hạo ca ngươi nói gì đi chớ! Ta rất là ngưỡng mộ ngươi à!
Tiểu Ân vừa dứt lời liền nhìn thấy Trần Hạo xoay đầu lại nhìn nàng lạnh lùng nói
– Cút!
” Bốp ” bất ngờ không kịp phòng bị, Tiểu Ân liền bị Trần Hạo đá mạnh vào mông nhỏ của mình, cơ thể bay người về đằng sau rơi trúng đống rơm nhà nào đó liền bất động im lặng ở đó…
Huy nhìn thấy vậy khoé miệng hơi co giật nhìn Trần Hạo nói
– Này… Tiểu tử ngươi cũng không cần mạnh tay thế chứ, dù sao người ta cũng là tiểu cô nương hà?
Trần Hạo một bộ mặt lạnh lùng như cả thế giới này đéo liên quan đến bố mày lạnh lùng nói
– Ta không quan tâm!
” Hừ ” hừ lạnh một tiếng Trần Hạo liền nhanh chân bước đi phía trước. Huy thấy thế cũng chỉ đành thở dài bó tay mà thôi, hơi nhìn về phía đống rơm kia 1phút tưởng niệm rồi quay người đi theo Trần Hạo…
…
[ Linh Lung Phái ]
Nhìn ba chữ ở trên bảng hiệu treo trước cửa môn phái Huy liền cười nhẹ nói
– Ta về rồi đây!
Đứng bên cạnh Trần Hạo khoonh nói gì mà một mặt tức giận nhìn sang tiểu nữ tử bên cạnh đang nhìn đông nhìn tây ríu rít
– Đây là môn phái của hai vị đại ca sao?
– ừm, nhìn hơi nhỏ nhưng phong cảnh cũng đẹp ài!
– tiểu muội sẽ cố gắng sống ở đây theo hai vị đại ca các ngươi sớm này tu thành đạo!
“…” Nhìn Tiểu Ân một mặt ríu rít như là chim kêu Huy cũng có chút không chịu nổi, nhưng nàng ta cứ bám theo bọn hắn mãi, cắt đuôi cũng không cắt nổi đành phải mang cô theo cùng về luôn…
Huy mặc kệ không để ý nữa mà nhanh chân hướng cửa phái bước vào, hắn thật sự rất nhớ mấy cô vợ nhỏ của mình rồi
Ở hai bên cửa có hai nữ đệ tử đang coi thấy có nam nhân ngang nhiên bước vào, cả hai liền cùng rút kiếm ra chặn lại nói
– mau dừng lại!
Bị chặn kiếm Huy liền dừng lại nhìn hai nàng cười nhạt
– sao thế? Không nhận ra ta sao?
Nghe được tiếng nói quen thuộc, hai nữ đệ tử cùng nhìn kĩ khuân mặt nam nhân này rồi cùng kinh ngạc thốt lên
– Là! Đại sư huynh! Bọn ta vô ý quá xin sư huynh thứ lỗi
” Ừm ” Huy cũng không so đo với hai người mà liền dẫn theo Trần Hạo và Tiểu Ân đi vào theo, hai nữ đệ tử nhìn thấy Tiểu Ân có chút lạ mặt nhưng cũng không có lên tiếng mà lạnh nhạt đứng tại chỗ tiếp tục trông coi cửa.
Nhóm người Huy vừa bước vào bên trong môn phái liền nhanh chóng bước chân đi về phía khu nhà ở nơi mà Huy có cái biệt viện ở đó.
Trên đường vừa đi vừa ngắm xung quanh Tiểu Ân không ngừng trầm trồ khen ngợi không ngớt
– Oaa! Ở đây thật nhiều hoa đào, thật là đẹp nha!
– a!? Tại sao trong đây toàn nữ vậy? Không thấy qua đệ tử nam nào là sao?
– nơi này thật là thoả mái, ta rất thích ài!
“…” Huy và Trần Hạo vẫn một mặt lạnh nhạt đi phía trước mà không quan tâm Tiểu Ân đi ở phía sau nhảy nhót tưng bừng, nhìn xung quanh đám nữ đệ tử nhìn vào Tiểu Ân chằm chằm khiến bọn hắn cảm giác thật là quá xấu hổ a…
Đi được mộ đoạn thì Huy tai thính liền nghe được phía trước có tiếng đánh nhau, mà cảm ứng được số lượng còn rất đông, đã thế còn từ hướng biệt viện của hắn phát ra!
Hơi nhíu mày hắn liền nhanh chân đi về vìa trước, Trần Hạo cũng là nhanh chân đuổi theo sau
Đi được một đoạn cuối cùng cũng tới chỗ phẩt âm thanh, nhìn đám người đánh nhau phía trước khiến hắn liền triệt để im lặng…
– Đỡ lấy này yahh!!!
– kyaa!! Cú đá thần sầu!!
– ” Bùm”, ” Bùm “
Phía trước đang có rất nhiều người đang đánh nhau, chí ít cũng có 30 người, mà những người này chính là Lam Nhi, Anh Nhi và Tiểu Thiên chứ ai? Mà một đám đều khuân mặt giống nhau thì các nàng chỉ có thể là sử dụng ” Phân Thân Thuật ” rồi!
Tiểu Ân đuổi theo phía sau nhìn thấy cảnh này liền trợn mắt lên kinh ngạc hô
– Oaa! Thật nhiều người giống nhau ài! Nhìn Thật vui~
“…”