Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại – Chương 163
Hể? Ta là ai nhỉ?
Di Giai chớp chớp mắt mấy cái, cảm thấy đầu đau đớn vô cùng.
Bản thân lại đang ngồi trên 1 ngôi mộ lớn giữa một bãi tha ma, còn trong suốt, phải chăng là người đã chết?
Nghĩ vậy, Di Giai cúi xuống nhìn bảng tên của ngôi mộ mình đang ngồi, nheo mắt đọc:”Mộ Ly, 17 tuổi…”
Cô ngẩn người, lại tròn mắt nghĩ ngợi:”Ngôi mộ này không phải quá mới, không lẽ bản thân chết quá lâu nên mất ký ức rồi?” Nghĩ xong liền vô cùng hài lòng đung đưa hai chân, xem ra não còn dùng được.
“Wa!!!”
Bất chợt một tiếng hô lớn phát ra từ phía sau, Di Giai giật nảy mình ngã xuống đất, tò mò núp sau bia mộ ló đầu ra, chỉ thấy 1 nam 1 nữ đang đi tới phía này, mà người nữ không ngừng chỉ về hướng cô một cách phấn khích.
“Ta thật sự vừa thấy 1 linh hồn chỗ kia, ngươi lẹ lên nha!”
Người nam nhân ngáp một cái, không hề vì sự nóng lòng của nữ nhân kia mà bước nhanh hơn:”Chắc không đó? Khu vực của tên Silver này lúc nào cũng dọn sạch các linh hồn rồi, ngươi thèm người đến hoa mắt rồi sao? Ta thấy khu mộ cuối cùng này cũng khỏi tìm đi, chúng ta qua khu vực của nhà khác còn có cơ may thấy được.”
Nữ nhân kia lại có vẻ uể oải nói:”Chỉ trách tòa nhà số 10 chúng ta xếp cuối, lúc nào cũng thiếu nhân lực mới phải đi nhặt chút canh cặn của các nhà khác như vậy! Không biết bao giờ mới được đổi đời đây…”
Cứ thế hai người đã bước đến chỗ Di Giai, cô tròn mắt nhìn họ, mà họ cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn cô.
“Trên đời lại có 2 người giống nhau đến vậy sao?” Nữ nhân đần người ra một lúc rồi trợn mắt giật tay áo nam nhân nọ.
Người nam nhân lại có vẻ bình tĩnh hơn một chút:”Cũng không có gì là không thể, người giống nhau rất nhiều.”
Nữ nhân nghe vậy thấy cũng có lý, xoa xoa cằm nhìn Di Giai như đánh giá một món hàng:”Linh hồn thực đậm, thực mạnh.
Ngươi tên gì?”
Bị hỏi đến, Di Giai giật mình lùi lại mấy bước, không hiểu sao cơ thể lại không thể bay lên để chạy trốn.
“Mộ Ly.” cô nghe thấy mình trả lời, vội vã tự bịt miệng, hết sức kinh ngạc.
“Mộ Ly, ngươi không cần hoảng hốt, bọn ta là Phán Quan âm giới, hỏi gì ngươi đều sẽ phải trả lời sự thật, ngươi chết bao lâu rồi? Tại sao còn chưa bị bắt đi?”
“Ta…!Ta không nhớ gì hết…” Di Giai hít một hơi sâu, mạnh dạn hỏi:”Các ngươi đến bắt ta đi đầu thai sao?”
Hai người đối diện liếc nhìn nhau một cái, nữ nhân bước lên nói:”Ngoại trừ đầu thai còn một con đường khác rất thú vị, trở thành những người như bọn ta, đi xuyên qua thời gian lẫn không gian, tự do hưởng thụ các thời đại, ngươi thấy sao?”
“Các người muốn dẫn ta cùng đi?” Di Giai mở to mắt, còn có chuyện tốt như vậy?
“Tất nhiên không có chuyện tốt như vậy.” Nam nhân kia cười nhẹ:”Ngươi xuyên qua thời gian không gian như vậy cũng là để làm việc, cống hiến cho chúng ta, đôi bên cùng có lợi.”
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
“Vậy ta đành phải giết ngươi, sự tồn tại của ngươi ở thế giới này là không đúng quy luật.” Nam nhân kia xoay xoay cây sáo trong tay, toàn thân tỏa ra khí chất thư sinh yếu ớt nhưng không hiểu sao Di Giai lại ngửi thấy mùi nguy hiểm từ hắn.
Nữ nhân bên cạnh lúc này chợt nghĩ ra gì đó, ghé tai nam nhân nói nhỏ:”Vu Quân, chúng ta cứ bắt người trước, thế giới này bị lỗi, rất có thể có nhiệm vụ giả nhà số 3 đã được phái đến, nếu bắt gặp chúng ta thế này thì không hay lắm.”
Vu Quân nghe cũng cảm thấy có lý, liền lấy ra chiếc túi giắt bên eo, mở ra hướng về phía Di Giai, lập tức cô bị hút vào trong.
“Đi.” Vu Quân vung tay, cả hai dần mờ ảo rồi biến mất.
Di Giai lần nữa thấy ánh sáng thì đã vào một không gian hoàn toàn khác, mà khi thấy không gian này thì trong đầu cô chỉ hiện lên 2 chữ “Đổ Nát”.
“Đây là âm giới.
Ngươi muốn ở đây hay muốn lên tầng trên hưởng sung sướng?” Nữ nhân ban nãy hiện đang đứng trước mặt cô cất tiếng hỏi.
“Tầng trên!” Di Giai buột miệng, sau đó liền nhớ ra mình chỉ là linh hồn kém cỏi, Phán Quan hỏi gì phải đáp nấy.
“Được.
Thẻ của ngươi đây.
Về sau làm việc cẩn thận.” Nói rồi cô ấy đưa ra một tấm thẻ tím sẫm trước mặt Di Giai.
Di Giai giật mình bật thốt ra:”Đơn giản vậy sao?”
Nữ nhân nhíu mày khó hiểu:”Không thế thì thế nào?”
“Ta cứ nghĩ sẽ phức tạp hơn một chút.” Không hiểu sao bản thân cô lại có suy nghĩ như vậy, rằng vốn dĩ không phải chỉ thế này liền được nhận rồi.
“Bớt nói nhảm.
Muốn lên tầng trên thì phải ra lệnh cho thẻ.
Được rồi, ta đi đây.” Nói xong nữ nhân liền biến mất, dường như rất vội vã.
Di Giai có chút không tiếp nhận kịp mà cầm thẻ ngẩn người.
Lúc sau cô để ý thấy bản thân đã bị một nhóm các linh hồn bao vây thành vòng tròn.
“Đưa thẻ cho ta!” Một nam nhân cao to bước ra khỏi đám đông.
“Không được.
Cô phải đưa cho ta!” lại một người nhảy tới.
Kết quả đám đông mất bình tĩnh, lộn xộn mà xông tới.
Di Giai nào có từng trải qua mớ hỗn độn thế này, cô sợ xanh mặt không hiểu chuyện gì xảy ra, theo bản năng vội nắm chặt chiếc thẻ trên tay, ngồi thụp xuống.
Ngay trước khi đám đông tiếp cận, cổ áo Di Giai đột nhiên được nắm lấy, cô bị ném lên cao khỏi đám đông rồi rơi xuống đất.
Di Giai đau đến nhe răng, lăn dưới đất, vừa hé mắt ra liền thấy một đôi chân dài đứng trước mặt mình.
“Các ngươi gần này người to cao lực lưỡng bắt nạt một tiểu cô nương “ma mới” như vậy không thấy xấu hổ sao?”
“Ca Tinh! Ngươi đừng xem vào chuyện người khác! Ngươi còn không phải luôn mơ tưởng muốn lên bên trên hay sao? Còn ở đó giả nhân giả nghĩa.
Giao cô ta ra đây rồi tất cả mọi người cùng đi lên!”
Ca Tinh không nói mà nghiêng đầu nhìn Di Giai đang co thành một cục phía sau, vô cùng khó hiểu:”Sao ngươi còn chưa lên tầng trên?”
Di Giai giật mình, ngờ nghệch hỏi:”Tầng trên có gì khác sao?”
Ca Tinh ra vẻ ngẫm nghĩ một chút liền lắc đầu:”Không khác.”
Di Giai lập tức muốn khóc.
“Giao cô ta ra đây!” Phía đối diện vẫn không ngừng hò hét, dường như sắp hết kiên nhẫn muốn xông lên rồi.
Soạt Đột nhiên Ca Tinh xoay người đoạt lấy chiếc thẻ trên tay Di Giai, một tay ôm lấy cô, cúi xuống ra lệnh:
“Đi lên!”