Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại – Chương 157: Tiệc
Trong cung điện, mỗi người ôm một suy nghĩ, khi Di Giai uống đến cốc nước ngọt thứ 3 thì nhân vật chính của bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện.
“Đức vua Ros và ngài Nois đến.”
Mọi người lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Ngoại trừ các chủ nhà, tất cả đều khom người, một tay đặt lên ngực.
Di Giai cũng không ngoại lệ dù rằng cô rất muốn ngẩng lên xem đức vua của thế giới này hình dáng thế nào, nhưng quy củ phải nghiêm ngặt tuân theo, không được có chút lơ là.
“Được rồi.
Cảm ơn mọi người đã đến đây dự tiệc sinh nhật của em trai ta, Nois.”
“Cảm…!cảm ơn mọi người.” Có giọng nói hơi run rẩy cất lên sau đó.
Tất cả mọi người lúc này mới ngẩng đầu, Di Giai kinh ngạc nhìn hai người trên đài, đức vua còn rất trẻ, trông như mới chỉ hơn 30.
Vậy mà cô còn tưởng là một ông già lụ khụ cơ đấy.
Người đứng bên cạnh hẳn là Nois, em trai đức vua, dáng đứng trông có chút khúm núm hèn nhát, bù lại gương mặt tầm 20 tuổi kia rất ưa nhìn.
Di Giai biết người ở đây tuổi thọ dài, hình dáng không nói lên được tuổi tác của họ nhưng cô vẫn không kìm lòng được mà lấy tuổi của con người ra so sánh.
Tiếp theo là phần chính của bữa tiệc, vị trí của Di Giai có chút xa nhưng vẫn cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt hẳn lên, chiếc đèn khổng lồ trên trần nhà cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng đủ màu sắc, cô thấy Silver ngồi dậy, đi tới mời cô gái quý tộc bàn đối diện nhảy một điệu, những người khác cũng hào hứng bắt đầu, đặc biệt là những vị quý tộc thiếu gia trẻ tuổi, họ nhanh chóng tới vị trí của các tiểu thư rồi lịch thiệp khom lưng đưa tay mời.
Các quý cô trẻ nếu đồng ý nhảy cùng sẽ đặt tay lên, còn không thì sẽ rót một ly rượu kính chàng trai vừa mời họ.
Đây là cách tụi nhà giàu sinh hoạt à? Di Giai ngáp một cái, quy quy củ củ, mệt chết.
Cô tìm đến chỗ Cửu Âm, kéo kéo áo anh.
“?” Cửu Âm buông ly rượu, hơi nghiêng đầu.
Cửu Dương và Dạ Hạc ngồi cùng bàn cũng ngưng nói chuyện, nhìn về hướng này.
“Ta ra ngoài chút được không? Trong này ngột ngạt quá!” Cô thì thầm
“Không quen à?”
“Ừm!”
“Đừng đi quá xa.
Thấy tiếng nhạc dừng thì lập tức trở về.”
“Được!” Di Giai mừng rỡ, lập tức xoay người chuồn đi.
“Ai thế?” Dạ Hạc huých vai Cửu Âm một cái.
Chưa từng thấy cậu ta lại gần linh hồn đến vậy mà không tỏ ra khó chịu.
Cửu Âm không trả lời, khẽ nâng một ly rượu.
Dạ Hạc ngậm miệng, không cam lòng khoanh tay ra vẻ hờn dỗi, mắt lại nhìn về phía xa tìm kiếm nhưng bóng dáng kia đã không còn.
Đi lung tung thì sợ lạc, mà đi quá xa lại sợ không về kịp, Di Giai đành đi tới hồ cá lớn ban nãy đã đi qua khi thay đồ kia, ít nhất cũng nhớ đường để quay về, cũng không quá xa, hơn nữa cô rất thích cá!
Di Giai đi tới bờ hồ, trời đột nhiên rơi xuống mấy bông tuyết nhỏ, cô đưa tay đón lấy, lành lạnh.
Thời tiết ở đây thật kỳ lạ, không báo trước, cứ thế liền có tuyết rơi?
“Không hành lễ chào ta sao?”
Phía sau đột ngột có tiếng nói, Di Giai giật thót quay lại nhìn.
Chỉ thấy là một bà lão già nua áo tím đang nhìn cô chằm chằm, tấm thẻ tím trên tay bà lão đã giúp Di Giai biết được người trước mặt là ai.
Cô khom người hành lễ đúng quy củ, bà lão lại không nhìn cô mà chậm chạp đi qua, đứng lặng người nhìn xuống hồ một lát, rồi lại chậm rãi bước về phía cung điện.
Di Giai nhìn theo bóng bà, đây là chủ tòa nhà số 5, chủ nhà già nhất tính tới hiện tại với khả năng tạo ra bão tuyết, nhưng hiện giờ bà đã khá yếu rồi, cũng không kiểm soát được sức mạnh đó nữa.
Di Giai thấy tuyết đã ngưng, cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục dạo quanh hồ, đi một lúc thì bị một gốc cây lớn kỳ lạ chắn đường.
Trước mắt là một gốc cây bị chặt ngang, gốc đã to như vậy thì không biết cái cây này vốn dĩ đã lớn đến chừng nào? Lại gần mới thấy trên mặt cắt có khắc chữ, cô nheo mắt đọc:
“Sergi và Silver trong lúc say đã thi nhau chặt cây này! Kết quả: Hòa!”
Phía dưới thì lại là một nét chữ khác:”Đền bù thiệt hại 20.000.000.000 Đồng Bạch Kim.” Kèm con dấu hoàng gia.
Di Giai há hốc mồm.
Vị chủ nhà không có họ kia quả thật chất thôi rồi, nhưng không ngờ chủ nhà mình còn có một mặt trẻ trâu như thế! 2 người rủ nhau làm việc xấu rồi thì thôi đi, còn khắc tên ở đây cho người người đi qua đều thấy, quả thật vừa mất tiền vừa mất mặt!
Silver nhảy xong liền lấy cớ tách ra, đi đến chỗ kín mở ra thẻ đen:”Cửu Âm.”
Cửu Âm thấy thẻ đen rung động bèn xin phép đứng dậy, đi tới chỗ khác:”Ngài Silver?”
“Chuẩn bị đi.”
Nhạc tắt, Di Giai vòng trở về, buổi tiệc đang đến đoạn tặng quà kèm lời chúc, lúc này yêu cầu tất cả tập trung trong chính điện, cô đột nhiên hiểu ra tại sao vị chủ nhà số 2 kia năm nào cũng viện cớ không đến.
Quả thật là chán muốn chết!
Trong lúc nhìn bâng quơ, Di Giai chợt thấy có 1 người nữa đứng bên cạnh đức vua, dáng vẻ dường như là linh hồn, không kìm được tò mò giật áo người bên cạnh hỏi.
“À.
Là Mạc Lâm của nhà số 1.
Hắn quả thật là linh hồn.”
“Người của nhà số 1 sao lại ở bên cạnh đức vua như thế?”
“Làm sao ta biết!” Người nọ là người bên phía chủ nhà, bấy giờ mới thấy Di Giai áo nâu thì khinh bỉ ra mặt, xua tay một cái rồi tránh xa.
Di Giai không để ý lắm mà lại nhìn lên phía trên.
Đột nhiên thấy khu vực ấy sáng đến chói mắt, còn mình chỉ là người đi qua, đứng từ xa nhìn, rõ ràng là như thế, nhưng tại sao trong lòng lại có chút lạc lõng?
Các nhà đã tặng quà xong, nói thêm vài lời khách sáo thì bữa tiệc cũng đi tới hồi kết.
Mọi người tập trung ở giữa chính điện, lại một hồi quy củ để trở về.
Di Giai uể oải, một đêm thật nhàm chán! Từ lúc cô đi dạo về đã lạc mất nhóm Cửu Âm, chắc lát nữa sẽ tập hợp ở ngoài xe…!
Đùnggggggg
Đột ngột một tiếng nổ lớn vang lên, mọi người kinh hoàng, vẫn còn đang ngơ ngác thì một giọng nói hoảng hốt hét lên:”Trên đầu!”
Đã muộn.
Ba chiếc đèn chùm khổng lồ phía trên rơi xuống chỗ đứng của các chủ nhà!