Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại – Chương 149: Đội Ngũ Bê Quà Của Chủ Hệ Thống
Khung cảnh từ từ sụp đổ, Hệ thống bắt đầu đếm ngược để truyền tống nhiệm vụ giả rời đi, Di Giai bước chân trở về khu biệt thự, vừa ra khỏi cánh rừng đã thấy Lâm Bình đứng sẵn chờ cô.
Anh tươi cười:”Mã bao nhiêu?”
“55555.” Di Giai giữ đúng lời hứa nói cho anh ta.
Lâm Bình lấy ra thẻ đen gửi yêu cầu kết nối tới, cô cũng chấp nhận.
Anh ngửa đầu lên trời nhìn quang cảnh đang dần biến mất, rồi lại quay sang nhìn Di Giai:”Cũng đơn giản mà nhỉ?”
“Haha…” cô từ chối bình luận, nói đúng ra anh ta có phải làm gì đâu! Cô nhớ lại bản thân đêm nào cũng thức khuya giết người, sáng ra lại phải che che giấu giấu, chưa kể sau khi bị bắn nát sọ, vào vai trò mới thì đi đào hố mệt gần chết.
Rốt cuộc cô vất vả như vậy là vì cái gì?!!
Hệ thống đếm ngược về 0, Di Giai được truyền tống trở lại bên trong tấm gương, không gian vốn dĩ đen xì chợt biến ảo không ngừng, thoáng cái cô đã thấy mình đang đứng giữa một trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại?!
Không gian này là một nơi hoàn toàn khác với tầng 1, toàn bộ tầng 2 là một khu trung tâm thương mại, có khu giải trí, khu mua sắm, khu giao dịch, khu hẹn hò cũng có luôn!
“Thế nào? Chủ hệ thống làm không tồi chứ?” Thẻ đen đắc ý.
“Được đấy!” Di Giai bật ra ngón cái:”Ta nghe nói đồ trên này đều rất tốt, khu mua sắm chỗ nào vậy?”
Thẻ đen hướng dẫn cô đi tới cầu thang máy, ấn chọn tầng để đi lên.
“Cửa hàng ở khu mua sắm đều là do chủ hệ thống mở, khu giao dịch mới là của nhiệm vụ giả.
Đồ chủ hệ thống bán mắc hơn đấy nhé.” Thẻ đen có lòng nhắc nhở.
Di Giai tặc lưỡi:”Ngươi quên ta giờ là kẻ có tiền sao?”
Thẻ đen im lặng, nó thật muốn ký chủ của nó trở về nghèo túng như xưa, khi ấy làm việc chăm chỉ, chi tiêu tiết kiệm bao nhiêu, giờ lại lười biếng tiêu xài hoang phí bấy nhiêu, càng ngày càng sa đọa!
Cửa thang máy mở ra, trước mặt Di Giai là một khoảng sân lớn, người qua lại cũng rất nhiều, đi theo hướng của mọi người sẽ thấy khu vực bán hàng trải dài tít tắp.
Khu vực bán hàng gồm những cửa hàng bằng kính trong suốt nối liền với nhau, Di Giai không định mua gì mà chỉ muốn kham khảo giá cả ở đây, cô tùy tiện rẽ vào cửa hàng ngoài cùng, cũng là gần cô nhất.
Bên trong không có người bán hàng mà chỉ có một máy quẹt thẻ tự động, cũng đúng thôi, ai dám ăn cắp đồ trong cửa hàng của chủ hệ thống chứ?
Nơi cô vào là một gian hàng bán đồ chơi, vốn dĩ vật dụng này không có tác dụng gì lớn vậy mà lại rất đông người mua, có cả các cặp đôi chăm chú chọn lựa vài món đồ đáng yêu, cô thầm hỏi thẻ đen:”Không biết khi mở mấy cửa hàng này chủ hệ thống nghĩ gì vậy?” Là để phát cẩu lương sao?
“Mô hình này là do chủ hệ thống chúng ta cùng với…!bạn thân của ngài ấy thiết kế ra, người bạn kia nằng nặc đòi mở mấy cửa hàng kiểu này.” Thẻ đen vội bênh vực cho chủ hệ thống của nó.
“Ồ…” mắt cô liếc qua mấy món hàng, chợt thật sự bị thu hút bởi độ tinh xảo và xinh đẹp của chúng.
Một con bươm bướm bằng thủy tinh mà cũng có thể khắc được chi tiết tỉ mỉ đến thế sao?
“Chủ hệ thống mấy năm trước đều ở trong phòng khắc mấy món đồ này để tĩnh tâm, vì quá nhiều nên ngài ấy liền đem bán, khách hàng phần lớn là các cặp đôi.”
Di Giai cầm một cá thủy tinh lên, nó gần như trong suốt, bên trong còn có thứ gì đó lấp lánh:”Cái này…”
“Ngươi có vẻ thích cá nhỉ?” Thẻ đen nhớ trước kia Di Giai từng cho Mị Ảnh con cá béo mà cô mua.
“Ừ.” Cô ngắm nghía một lúc thấy vô cùng hài lòng, quyết định mang ra thanh toán.
Có tất cả 20 máy quẹt quẻ để mọi người không phải chen lấn, cô đặt món đồ lên chỗ kiểm định rồi nhét thẻ vào máy quẹt, sau khi hệ thống quét qua món hàng, tài khoản của cô bị trừ theo giá tiền của nó.
“7.000?” Không ngờ món đồ này lại không quá đắt như cô tưởng tượng.
“Di Giai, chủ hệ thống gọi ngươi đi bê quà.” Nói rồi nó cũng lập tức truyền tống cô trở về.
Trong không gian hệ thống, một bộ quần áo lạ được gấp gọn đặt trên bàn.
“Cái gì đây?” Di Giai sờ sờ, chất vải mềm mịn.
“Mặc xong rồi ta đưa ngươi lên tầng 5.”
Bộ quần áo kết hợp hai sắc đỏ đen, tà áo trước sau được xẻ ra làm đôi dài đến đầu gối, cổ áo cao, tay áo dài, cuối cùng thêm một cái thắt lưng to bản.
Sau khi mặc xong, cô còn thấy trên bàn để một chiếc mặt nạ màu trắng thiết kế đơn giản, chỉ lộ hai hốc mắt cong cong.
Thẻ đen giải thích:”Luật lệ trong các buổi tiệc lớn là ngoài người được mời đến tham gia, những người đi theo đều phải mang mặt nạ.
Mặt nạ này là dành riêng cho tiệc sinh nhật, thể hiện sự vui vẻ.”
Di Giai trầm mặc:”Ta thấy nó giống đang cà khịa hơn.”
“…” cô nương, cái này do chính tay cô thiết kế! Tự vả có mặt đau không?
Có điều nó không thể nói ra…!
Thẻ đen khổ tâm.
Di Giai cầm lấy mặt nạ để thẻ đen truyền tống mình lên tầng 5, khu vực phòng khách.
Ở đây ngoài cô ra còn 3 người khác cũng mặc bộ đồ đen đỏ đang đứng, thấy cô xuất hiện thì đồng loạt quay ra nhìn.
“Tiểu mỹ nhân, ta nói chúng ta sẽ còn gặp nhau lại mà.” Lưu Tích Quân khoanh tay tủm tỉm nói.
Cửu Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô rồi lại cụp mắt.
Bên cạnh anh là Cửu Âm.
Đội ngũ bê quà này…!dường như cô là cùi bắp nhất!