Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Vương Trở Lại – Chương 117
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Di Giai đáp:”Không thuộc nhóm nào cả.”
Dường như có người tin, cũng có người không tin, nhưng cô không quan tâm lắm.
Nếu họ tấn công cô trước thì chắn chắn cô sẽ phải đáp trả thôi.
Tuy là đến từ hai hướng nhưng tại đây không chỉ có hai nhóm.
Tất cả im lặng xem tình hình, đám người đều mong muốn nhóm khác cho người xông lên thử nghiệm trình độ đối thủ.
Nhưng rốt cuộc ai cũng suy nghĩ như nhau, không có bên nào bước lên trước.
Đột ngột…!
Ầm ầm….!! Kéc kécccc
Cắt đứt sự yên tĩnh là tiếng kêu, tiếng chân hỗn loạn của một bầy khỉ đang kéo đến, tất cả biến sắc.
Khỉ khổng lồ là loại quái vật sống theo bầy, chúng chẳng bao giờ đi riêng lẻ, hơn nữa còn có kích cỡ to lớn và sức mạnh kinh người nên rất ít ai gặp chúng mà còn sống trở về để review cách giết hay điểm yếu của chúng.
Một trong những loài chưa có thông tin cụ thể, cũng gần như khó đối phó nhất ở nơi này.
“Chết tiệt! Chúng chặn đường rồi!”
Đám khỉ từ hai hướng chạy đến đây, bây giờ toàn bộ bọn họ là nhân bánh mì.
Còn tranh cướp gì nữa? Tất cả mọi người vội vã dồn lại với nhau thành 1 đoàn.
Có tên chỉ huy phe nào đó cất tiếng:”Cùng là nhân loại, bây giờ chúng ta hợp tác diệt bọn này trước đã!”
“Được.” Mọi người vốn đã có ý này, chỉ chờ người lên tiếng nữa thôi, vội vàng đồng ý.
Di Giai bị kẹp trong đám đông, cô ngóc đầu ra nhìn, chỉ thấy lũ khỉ nâu đen lúc nhúc, mỗi con cao tầm 2m đang đổ tới đây, dẫn đầu lại là một con khỉ lông trắng.
Nó gào lên:”Kécccccc…”
Đám khỉ như nhận được lệnh tấn công, thoăn thoắt xông về phía đám người.
Tiếng la hét khắp nơi.
Sức lực của loài khỉ này đúng là như lời đồn, tay không xé đôi người, vô cùng hung hăng.
Có con nhảy lên xông vào giữa khiến đoàn người thoáng chốc náo loạn.
Bởi vì là nhóm người lạ, chưa từng hợp tác với nhau nên độ hiểu nhau gần như là không có, phe con người nhanh chóng thiệt mạng hơn nửa, thắng thua dường như đã rõ ràng.
Lại có thêm một con khỉ tung người nhảy tới giữa đám đông, nó mở to hai mắt tìm mục tiêu.
Đột nhiên, một cánh tay mảnh khảnh vươn lên từ giữa đám người nắm lấy cổ nó, răng rắc một tiếng bẻ gãy.
Di Giai thả cái xác khỉ xuống, cô vọt lên xông ra khỏi đám người đang lộn xộn, chạy thẳng về phía con khỉ lông trắng kia.
Mà con khỉ đầu đàn cũng sớm thấy cô, nó hét lên kêu gọi, một loạt khỉ quay đầu chạy về hướng này hòng cản cô lại.
Chỉ thấy cô rút ra một thanh kiếm, đi đến đâu các bộ phận của quái vật liền văng ra bay tung tóe đến đó, thẳng đến chỗ con khỉ trắng, nó vẫn còn đang kinh ngạc thì đã bị một lưỡi kiếm đè lên cổ:”Dừng tay.”
Di Giai không biết loài quái vật này có biết suy nghĩ hay không nhưng cô vẫn muốn thử.
Quả nhiên nó thoáng sững lại rồi hét lên một tiếng.
Các con khác đang điên cuồng tấn công vội vã dừng hết lại nhìn về con đầu đàn.
“Gru…” con đầu đàn tội nghiệp nhìn cô.
Nếu nó biết nói chỉ sợ cũng mạnh mẽ gọi lên hai tiếng Bà Nội rồi xin tha mạng.
Di Giai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại hỏi:”Ngươi có phục không?”
“Gru..u…” ánh mắt nó hiện lên sự bất mãn, nó cho rằng lần này bị bắt là vì quá khinh địch thôi.
Di Giai thấy thế liền hạ kiếm xuống.
Có người thấy vậy kinh hãi tột độ hét lên:”Cô điên rồi sao?”
Con khỉ trắng được tha, nó vội lùi lại mấy mét nhìn chằm chằm về hướng này, ánh mắt khó hiểu.
Di Giai giơ kiếm lên cao rồi cắm phập xuống đất, vặn tay răng rắc:”Đánh đi! Ai thắng làm vua!”
Bầy khỉ hiểu tiếng người nghe vậy lập tức khẹc khẹc hò reo, có con ngồi xuống tại chỗ bốc lên một nắm đá, chia cho con ngồi cạnh rồi nhét vào mồm nhai rôm rốp.
Đã lâu rồi bọn chúng không được xem kịch, cả ngày toàn giết chóc chán lắm rồi.
Đám con người thì biểu tình có chút vặn vẹo, rốt cuộc cô gái kia là ngu ngốc hay tự tin? Ai chẳng biết loài khỉ mạnh đến thế nào? Chưa kể dù cho thắng thật, đám khỉ tinh ranh này liệu có tuân thủ luật hay không? Nhìn số lượng này mà xem!
Cũng đừng quên quái vật khỉ có thể được coi là sinh vật có hình dáng tương đồng với con người nhất nhì trong thế giới này, cũng biết suy nghĩ và tư duy.
Đang băn khoăn rối rít, đột nhiên có một con khỉ tự nhiên như ruồi đến bá cổ họ, còn đưa cho họ một nắm đất đá, trông tư thế như mời họ nếm thử.
“???”
“Kẹc!” Ngon lắm!
“???????”
Quay lại phía Di Giai, cô yên lặng nhìn con đầu đàn, chỉ thấy nó đấm ngực một cái, giơ tay ra biểu thị.
“…Được.” cô hít sâu, cũng đưa tay biểu diễn như nó.
“Kẹc kẹc!!!” Đám khỉ khác lập tức hò reo nhảy cẫng lên, có con nhanh trí xé áo của một thanh niên gần đấy buộc lên trán, dáng vẻ vô cùng tin tưởng vào đội nhà.
Mấy con khỉ khác thấy vậy vội vã bắt chước theo.
Thoáng chốc đám người đã trần chuồng, khóc ra nước mắt trước gió lạnh…!
Quá giận! Bị giết thì thôi đi!
Trước khi chết, đến danh dự còn không giữ được!
Sự trong sạch của ta không ngờ cuối cùng lại rơi vào tay một bầy khỉ!
“Mẹ nó! Quá đáng! Là tên nào vừa lén bóp mông bổn thiếu gia?”
Tất cả thoáng im lìm như chết.
Rầm rầm rầmmmm…!
Mọi người vội nhìn qua, chỉ thấy con khỉ đầu đàn xông tới.