Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ta Muốn Phá Cp Chính

Chương 23: Thiên Kim Hào Môn 22


Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ta Muốn Phá Cp Chính – Chương 23: Thiên Kim Hào Môn 22


Sau khi ăn uống và đi mua sắm 1 số đồ dùng cần thiết thì họ trở về nhà.


Căn nhà đủ cho 1 gia đình tầm 4-5 người ở.
Ngoài cổng lớn nhìn vào thì ta sẽ thấy 1 đường đi được lát đá trên 1 thảm cỏ nhân tạo.


Liếc mắt về phía bên tay trái là 1 hòn non bộ đồ sộ như là chân dung của cả 1 tiên cảnh trốn bồng lai thu nhỏ vậy.


Trên những tảng đá được mài dũa, trang trí tỷ mỉ.


Phía dưới là 1 hồ nước có nuôi cá.


Nhìn về phía bên phải thì là 1 bộ bàn trà ngoài trời với 4 chiếc ghế.


Ngôi nhà mang theo kiến trúc kiểu nhà vườn nhìn rất thoáng mát, đầu óc có cảm giác được thư giãn.


Cửa nhà được làm là cửa kính 1 chiều, bên ngoài không thể nhìn vào bên trong nhưng bên trong nhìn ra ngoài thì rất rõ.


Khi bước chân vào nhà chỉ cần 2 từ để hình dung thôi Xa Xỉ quả thật là vơ bừa 1 món cũng là những thứ đồ mà người ta tranh dành đết sứt đầu mẻ trán để lấy về.


Màu bên trong chủ đạo là màu trắng, đen nhìn rất sang trọng lại không làm cho người khác cảm giác cô đơn áp lực như căn biệt thự của Lăng Tử Thiên.


Căn nhà gồm có 2 tầng gồm 1 phòng khách, 1 phòng ăn và 1 phòng ngủ tầng 1, tầng 2 gồm 3 phòng ngủ và 1 phòng luyện tập thể chất với các loại máy chạy bộ, kéo tạ…và 1 số đồ dùng phục vụ cho boxing.


Phía dưới còn có 1 tầng hầm rượu.


Ở chỗ sân sau có bể bơi được lát đá thành 1 đường đi về phía chiếc xích đu để ở dưới dàn dây leo.


Chung quy sau khi nhìn qua thì hắn có thể thấy được cô đây là dựa theo sở thích của hắn mà tạo nên ngôi nhà này.


Mặc dù cô luôn nói là tùy tiện nhưng chỉ cần là những thứ hắn không muốn thì cô cũng sẽ không làm.


Lăng Tử Thiên đi đến bên cạnh Hạ Minh Khuê ôm cô vào lòng.


– Đồ trang trí trong căn nhà này đều là em sắp xếp sao?

– Đúng.
Anh không thích?


Ê! Không phải nha, đây là cô dựa theo miêu tả và sở thích của hắn mà trang trí và thiết kế lại căn nhà này.


Phải biết rằng cô tốn rất nhiều công sức đấy có được không?

– Không phải.
Anh rất thích!

– Anh thích là được.


Bây giờ mới là đầu giờ chiều nhưng chắc do chưa quen với việc thay đổi múi giờ với lại hôm nay dạo phố có chút mệt nên vừa nằm xuống giường là cô ngủ liền 1 mạch.


Anh vừa thay quần áo thấy cô đã ngủ thì nở một nụ cười mãn nguyện cũng trèo lên giường ôm cô ngủ.


Hạ Minh Khuê cảm nhận được hơi ấm quen thuộc cũng an tâm rúc vào ngực và ôm lại Lăng Tử Thiên.


Đối với 2 người mà nói đây là 1 thói quen đã trở thành 1 phản xạ tự nhiên của 2 người.


———– Sáng hôm sau —–

Hạ Minh Khuê và Lăng Tử Thiên bước xuống xe dưới ánh mắt tò mò của mọi người.


Đầu tiên nhìn là vì chiếc siêu xe trước mắt nhưng sau đó nhìn là vì gương mặt nghịch thiên của 2 người này, đúng chuẩn câu nói

Tiên đồng ngọc nữ

Hạ Minh Khuê bước xuống xe với dáng đi rất tiêu sái, gương mặt lạnh lùng, xa cách nắm tay 1 thiếu niên thật xinh đẹp, không phải là đẹp trai mà chính là cái kiểu xinh đẹp phi giới tính, thậm chí là còn đẹp hoen con gái rất nhiều.


Tiếng xì xào, bàn tán ngày 1 lớn hơn.


Bọn họ rất tò mò vì 2 người này là người phương Đông mà nếu có học ở đây với cái nhan sắc đấy thì bọn họ không thể nào không chú ý đến.


– Are they new students?

( Bọn họ là học sinh mới hay sao.)

– The male student is so beautiful.


( Bạn học sinh nam kia thật xinh đẹp.
)

– Why do I feel that the female student is so handsome? Was I mistaken !?


( Sao tôi cảm thấy nữ sinh kia rất soái nhỉ? Là tôi nhìn nhầm sao!? )

………..


Ầm

Trước mặt Hạ Minh Khuê là 1 nữ sinh trên quần áo dính đầy đồ ăn.


Cô gái kia có 1 gương mặt đúng chuẩn loli đôi mắt to tròn ngập nước, chỉ cần nhìn thôi cũng chọc người ta thương xót là tên mắt mù nào không biết thương hoa tiếc ngọc vậy.


Cô gái đang khóc hình như là vừa bị hất đồ ăn vào quần áo, lo chạy đi nên mới không nhìn đường mà bị ngã.


Cô rất lười lo chuyện bao đồng nhưng tâm hồn thưởng thức và thương xót cái đẹp thì ai cũng có đặc biệt đây lại còn là 1 tiểu nhân nhi xinh đẹp như vậy.


Nước nắt mĩ nhân nha nhìn thật đau lòng.


Hạ Minh Khuê đưa tay ra trước mặt cô gái.


– Are you okay?

( Cậu không sao chứ? )

Cô bé kia ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn vào chủ nhân của bàn tay trắng nõn, xinh đẹp với những khớp xương tinh tế kia.


Trên người cô phát ra 1 khí thế kiêu ngạo, cao quý, một thân khí chất của vương giả hơn nữa cô còn rất xinh đẹp kết hợp với sự lạnh nhạt trên cô đúng là nữ thần cao lãnh.


Cô gái đưa bàn tay của mình nắm lấy đôi tay trước mặt kia dựa sức đứng dậy.


– Thanks.


( Cảm ơn.
)

Từ trong đám người thù thầm thì có vẻ là cô gái này đang theo đuổi 1 anh chàng, nhưng anh chàng này lại là hotboy trong khoa thế là cô bé này rất hay bị bắt nạt.


Đồ ăn trên quần áo cũng chỉ là mở đầu 1 ngày mà thôi.

Đúng thật là tiểu nhân nhi đáng thương!

Tiểu Bạch ở trong lòng thầm chửi Hạ Minh Khuê đúng thật là tra nữ.


Đây là cái thể loại gì nha?

Làm ơn đi chỉ làm đúng nhiệm vụ của mình thôi có được không?

– Tiểu tỷ tỷ ah! Người đừng có đi lừa gạt con gái nhà lành nha gây họa khắp nơi nữa.
Tập trung làm nhiệm vụ thôi chỉ cần 1 chút nữa thôi là xong rồi chúng ta đổi thế giới?

– Ta là đang làm anh hùng cứu mĩ nhân mà!

Châm ngôn của ta đơn giản lắm:

Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!

– Nothing.
I take you to the infirmary.


( Không có gì.
Mình đưa bạn xuống phòng y tế.
)

– No need to go to the infirmary.
Its okay if I change into clean clothes, you must be a new student or may I take you to the principals room to receive the class?

( Không cần xuống phòng y tế đâu.
Mình đi thay quần áo sạch là được rồi, hình như bạn là học sinh mới mình đưa bạn đến phòng hiệu trưởng nhận lớp? )

Hạ Minh Khuê bẩm sinh là 1 đứa mù đường nhưng vì cái hình tượng của mình đương nhiên là cô sẽ không đi hỏi đường, hơn nữa lại được đi cùng người đẹp tất nhiên sẽ không bỏ qua.


– So bothering you!

( vậy làm phiền bạn rồi! )

– Nothing!

( Không có gì! )

Cô bé vừa bị bắt nạt này tên là Edna, là con của 1 gia đình trung lưu nhận được học bổng vào trường này học nên mọi người đều không thích cô bé.


Ở trường thường bị bạn học bắt nạt, xa lánh.


Đây vốn dĩ là xã hội của đồng tiền.


Người nào nhiều tiền người đó có tiếng nói!

Lăng Tử Thiên bị ăn bơ từ nãy đến giờ bây giờ đang rất hậm hực.


Anh nắm chặt lấy tay cô, khuôn mặt đúng kiểu cô vợ nhỏ đang dỗi lão công của mình.


Đây là lại làm sao nha!?


Lúc nãy vẫn ổn mà.


Cô nhìn chằm chằm anh không biết là anh đang muốn chơi trò gì?

– Làm sao vậy?

– Không được phép nhìn và quan tâm người khác như thế!

Nhất định là phải giáo dục lại tư tưởng cho cô vợ nhỏ nhà mình.


Anh thì thủ thân như ngọc vậy mà cô lại không ngừng kéo đào hoa về, đã thế không chỉ là khác giới tính mà cô còn kéo về cả người cùng giới nữa.


Đây là muốn làm sao ah?

Có thể vô lý hơn nữa không?

Hôn cũng không được hôn lung tung, phải có sự cho phép, bây giờ đến quyền kết bạn của cô cũng muốn hạn chế ah!

Anh đây là cậy sủng được kiêu đi?

– Trả lời em 2 câu hỏi thì em sẽ trả lời anh?

– Được.


– Cơ thể anh là của em?

– Đúng!

– Chỉ cần em muốn là có thể hôn?

– Ừm.


– Em sẽ chỉ chú ý đến 1 mình anh, sẽ chỉ quan tâm đến một mình anh!

– Lão bà, học xong lấy bằng chúng ta làm đám cưới luôn được không?

– Được.


Đây là câu mà anh muốn nghe nhất, anh sợ rất sợ sẽ có người mang cô đi khỏi anh.


Anh muốn tìm 1 cảm giác an toàn như kiểu rằng buộc hôn nhân.


Anh muốn có thể nhanh chóng mang người con gái này về chung 1 nhà với mình.


Nếu cô mà không đồng ý lời hắn nói cho dù có phải trói cô để kết hôn thì anh cũng làm.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.