Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 7: Tổng Tài Đại Nhân 7
Thời gian đã đủ, chuyện lớn đều đã làm, kịch hay cũng xem xong., Dạ Tịch không còn lí do tiếp tục nán lại, cô tự mình bắt xe về trước bỏ lại Đường gia chủ khắp nơi tìm nghịch nữ.
Trở về rồi liền đắp chăn ngủ thẳng, quần áo cũng lười thay.
Hôm nay bị hệ thống bày trò quá mệt mỏi, đến sức xoay người cô còn chẳng có.
Không qua bao lâu Dạ Tịch liền bị tiếng đập cửa như đòi mạng đánh thức.
Người sau lật người một cái, liền mang gối trùm kín đầu, sau đó bất động.
Bất quá người bên ngoài cũng rất kiên nhẫn, như không muốn sống mà điên cuồng đập cửa.
Giờ thì tốt rồi, còn kèm theo tiếng sư tử rống của Đường gia chủ:
– Đường Dạ Tịch, mày ra đây cho tao.
– Mày bây giờ đủ lông đủ cánh thì không coi ai ra gì đúng không?
– Đường gia sao lại nuôi một con sói mắt trắng như mày?
– Đường Dạ Tịch…
Có thôi đi không?
Dạ Tịch bực bội ngồi dậy, tóc dài hơi rối rũ xuống trên vai, so với bình thường càng thêm nhu thuận.
Đó là nếu biểu cảm cô không thâm trầm như muốn chém người.
Hệ thống âm thầm thắp cho Đường gia chủ một cây nến.
Tự mình tạo nghiệt, nó cũng không cứu nổi ông ta.
– Đường Dạ Tịch…
Kêu cái quỷ gì? Nóng lòng muốn đầu thai như thế?
Người sau lạnh lùng đứng dậy, đi qua bàn trang điểm còn thuận tay rút con dao gọt trái cây cắm trên bàn ra.
[ Kí chủ…]
Dạ Tịch ngại hệ thống phiền phức liền chặn nó.
Đang muốn giảng đạo lí- hệ thống:…
Bị chặn?
Sao lại bị chặn rồi?
Nó nhớ không có thao tác này cơ mà?
Cô làm sao làm được?
– Ồn ào cái gì?
Cửa phòng bị bạo lực kéo ra, Đường gia chủ tay theo quán tính đập xuống.
Dạ Tịch nhanh như chớp bắt lấy tay ông ta hất ra, mũi dao trong tay chỉ vào cổ Đường gia chủ.
Đường gia chủ vốn muốn gầm lên thì bị cảm giác lạnh lẽo làm cho sững lại, cúi đầu xuống đã thấy lưỡi dao chiết xạ ánh sáng chói mắt.
Đường gia chủ một bộ không thể tin ngẩng đầu nhìn Dạ Tịch.
Con gái ông ta sau một đêm như biến thành con người khác.
Không những sức chiến đấu tăng mạnh, tính cách còn cổ quái, kì lạ.
Sẽ không phải trúng tà đi.
Người kinh doanh sẽ càng tin vào quỷ thần, nhất là loại kinh doanh bất động sản như Đường gia.
– Mày…mày bỏ dao xuống.
– Đường gia chủ khí thế lập tức yếu xuống.
– Ông có chuyện gì? – Dạ Tịch không nghe ông ta nói, mũi dao như có như không ma sát tại yết hầu Đường gia chủ.
Tốt nhất là chuyện quan trọng, nếu không…
– Mày…cùng Cố gia chủ có quan hệ gì?
– Chỉ có thế?
Chỉ vì chuyện này mà phá giấc ngủ của ta? Ông ta chán sống rồi.
Khi hệ thống còn chưa kịp ú ớ gì Dạ Tịch đã thu dao lại.
Cô lại tự nhiên làm người tốt?
Sự thật chứng minh, nó nghĩ nhiều rồi.
Kí chủ nhà nó thu dao là để lôi ra cây gậy đến nó cũng không biết cô mang theo lúc nào, trong ánh nhìn cổ quái của ông ta, trở tay liền bổ xuống.
Đường gia chủ hai mắt lật một cái đã ngất xỉu, một câu kêu rên cũng không kịp nói.
Lằng nhà lằng nhằng.
Hành hung xong liền tùy tiện ném hung khí vào góc phòng còn bản thân lại khóa cửa trở lại giường.
Nhưng quay người hai cái vẫn là không chịu được cáu kỉnh mở cửa kéo Đường gia chủ mềm như cọng bún bỏ vào một căn phòng gần đó đóng cửa cẩn thận.
Làm xong mấy việc này cô mới yên tâm trở về đi ngủ.
Nhìn hành động của kí chủ nhà mình, hệ thống bày tỏ: tại hạ tuyệt không ngờ đến.
[ Khoan đã, cô sẽ không đánh chết ông ta chứ?]
Hệ thống vừa phát hiện ra không bị chặn nữa liền nhảy nhót.
– Đủ cho ông ta ngủ đến sáng.
[ Còn có…]
Lại bị chặn.
Nó mới nói có một câu.
Hệ thống tức giận đến offline.
———–
Tin nóng: Đời tư phức tạp của CEO EG, là cướp đoạt hay cạnh tranh công bằng?
Vạch trần thân phận cô gái khiến Lam thị sụp đổ.
Bê bối tình cảm, là đạo đức suy đồi hay chiến thuật marketing?
Nữ chính đúng là nữ chính, sau một đêm liền nổi tiếng rồi.
Tối hôm qua, sau khi Dạ Tịch rời đi, Bạch Linh San cùng Cung Duật Hành cứu được người không hiểu sao lại bị báo chí biết được.
Tin tức trong vòng tới rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có người đào ra mối quan hệ tay ba của nữ chính.
Chuyện tình tay ba cũng coi như xong, quan trọng là vị CEO mới nhận chức kia còn có một vị hôn thê từ nhỏ.
Hai bên gia đình còn chưa hủy hôn, nữ chính hiện tại chính là tiểu tam, rất nhanh trở thành tâm điểm chỉ trích.
Mèo lười trốn học: Con gái bây giờ thật giỏi, đã một chân đạp hai thuyền lại còn đạp thuyền có chủ.
Ta là thiên hạ: Không phải con gái nào cũng không biết xấu hổ thế đâu, bên trên đừng có vơ đũa cả nắm.
FA vô địch: Ôi, sao cực phẩm nhân gian cứ thích kiểu em gái trà xanh này nhỉ? Hay ta đây cũng đi trùng tu một thân xanh lá?
Người tốt ẩn danh: Vị hôn thê kia thật đáng thương.
Bản thân cũng là tiểu thư Tống gia xuất thân danh giá lại không bằng tiểu tam không có thân thế kia.
Thế giới đều là tra nam: Ta lại cảm thấy tên CEO kia cặn bã.
Bản thân còn chưa hủy hôn đã tiến tới với em gái khác.
Sao mọi người không nghĩ em gái cũng bị lừa nhỉ? Không thấy người ta còn có thiếu gia Lam thị yêu thích sao?
…
Nghị luận trên mạng muôn hình muôn vẻ nhưng chủ yếu vẫn là mắng chửi nữ chính là yêu tinh hại người, không chỉ phá hoại hạnh phúc của người khác còn phá luôn gia nghiệp Lam gia.
Nam chính đương nhiên cũng bị mắng chung là cặn bã nhân gian, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Nhưng giá trị nhan sắc của hắn quá cao, người mắng chửi hắn chỉ như muối bỏ bể.
Chuyện này tạo thành tai tiếng không tốt khiến giá cổ phiếu của EG trên sàn chứng khoán mặc dù không tuột dốc nhiều nhưng cán mốc thấp nhất trong vòng năm năm trở lại đây.
Tuy nhiên nếu không nhanh chóng áp chuyện này xuống sẽ tạo thành ảnh hưởng càng lớn.
Không nghĩ ngủ một giấc trời đất đã đảo lộn, nữ chính một đêm liền thành danh.
Thật khiến bao nhiêu minh tinh mười tám tuyến ghen tị.
Trò vui phải nhiều người chơi mới vui.
Hệ thống online trở lại đã thấy kí chủ nhà mình sắn tay áo…!mua hot search.
Luôn cho nữ chính thành trung tâm thế giới.
Ta đúng là tri kỉ của tác giả đại nhân mà.
Người ta cần cô tri kỉ như thế à? Cô ngồi yên làm cá muối, tác giả đã cảm ơn mười tám đời tổ tông nhà cô rồi.
Mọi chuyện càng đi càng xa, sức suy đoán của cộng đồng mạng cũng không tầm thường, rất nhanh đã vẽ ra bảy bảy bốn chín câu chuyện ân oán hào môn.
Đoàn đội của nam chính không phải không có khả năng nghiệp vụ, bản thân Cung gia cũng không phải không có năng lực mà chính là không cách nào xóa được hot search.
Hệ thống trợn trắng mắt nhìn kí chủ hack máy chủ mà âm thầm mặc niệm cho nữ chính.
Kí chủ nhà nó quá trâu bò, tác giả đại nhân cũng không chơi lại thao tác lẳng lơ của cô.
Trên mạng loạn đến tưng bừng, đủ loại công kích ác độc của những người tự xưng là sứ giả chính nghĩa mà tự cho bản thân quyền lực mắng chửi người khác.
Dạ Tịch cũng không phải rất muốn chơi, khóa bài viết trên hot search liền không nhìn nữa mà xuống nhà ăn sáng.
Đường tổng dường như bị hành động bưu hãn của Dạ Tịch dọa sợ, không tiếp tục tìm cô gây chuyện mà ngược lại đã ra ngoài từ sáng sớm.
Không bị làm phiền, Dạ Tịch có thể tâm bình khí hòa ăn cơm, nắng nhẹ rải lên người cô một vùng sáng nhu hòa, vô thức tỏa ra khí tức thanh khiết như tiên.
Đến thím Hà đứng ở cách đó không xa cũng nhìn không rời mắt hình ảnh tốt đẹp ấy.
Dường như tiểu thư nhà bà đã quay về.
————–
Biệt thự số 7, Thượng Uyển.
Cả căn nhà không chút ánh sáng, không khí âm trầm kiềm chế phủ xuống, ép người ta đến không thở nổi.
Trong phòng khách đồ vật bị ném loạn thất bát tao, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, bên trên còn có vết máu khô thâm đen.
Trên sofa còn nguyên vẹn duy nhất đầy mảnh vải nát, không nhìn ra hình dạng ban đầu.
Phòng ngủ chính tầng hai tối đen như mực, ánh sáng bên ngoài không len nổi qua rèm che tối màu.
Chỉ có ánh sáng xanh yếu ớt từ chiếc laptop đặt ở chân giường chiếu lên hình dáng mơ hồ của cô gái.
Cô gái mặc chiếc váy trắng, trên làn da trắng nõn đầy những vết xanh tím.
Cô ôm lấy hai chân, đầu gục vào đầu gối, tóc đen xõa tung, run run rẩy rẩy theo tiếng nức nở.
Trên màn hình máy tính là bài viết trên hot search sáng nay, bình luận đã hơn một triệu, đều là bình luận tiêu cực.
Cô gái này không ai khác là nữ chính Bạch Linh San đang phủ sóng khắp các diễn đàn.
Đêm hôm qua, cái cô ta nhận được không chỉ là đau khổ cực hạn thể xác mà còn là xé rách phần cảm tình duy nhất còn sót lại với Cung Duật Hành.
Người bị hại lại trở thành hung thủ.
Công kích trên mạng như từng nhát dao đâm nát tâm can Bạch Linh San.
Cô như búp bê vải mục nát, mặc người dẫm đạp, mặc người nguyền rủa.
Tại sao lại như thế?
Tại sao người chịu khổ luôn là phụ nữ?
Cạch.
Cửa phòng vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ, sau đó là tiếng bước chân quen thuộc.
Từng tiếng, từng tiếng như giẫm nát trái tim cô ta dưới chân.
Tiếng bước chân nghe qua vô số lần.
Lần nào cũng khiến cô ta run rẩy, sợ hãi.
Cung Duật Hành cúi người nhặt chiếc điện thoại vỡ mặt kính đặt lên bàn, một chút lửa giận cũng bị hình ảnh bi thương của cô gái dập tắt.
Hắn đến bên cạnh Bạch Linh San, nửa quỳ nửa ngồi, bàn tay vươn tới chạm vào vai cô.
Thân thể cô gái theo cái chạm của hắn mà run lên dữ dội, tiếng thút thít bị nén đến thấp nhất.
– Linh San, đừng lo, anh sẽ xử lí.
– Cung Duật Hành nhỏ bé nhíu mày đem máy tính gập xuống.
– Cung Duật Hành, buông tha cho tôi đi.
Bạch Linh San hơi ngẩng đầu, nước mắt trong suốt lăn dài, như đóa lan tan tác trong gió sương.
Run rẩy, tàn tạ.
Chút thương tiếc, đau lòng trong lòng Cung Duật Hành bị câu nói kia của Bạch Linh San dội cho một chậu nước đá.
Lạnh lẽo thấu xương.
Cô…!vẫn muốn đi?
– Bạch Linh San, có chết tôi cũng không buông tha cô.
– Cung Duật Hành thô bạo nắm cằm Bạch Linh San, gằn từng chữ.
– Tại sao? Cung Duật Hành, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế?
Nước mắt không kìm được rơi như trân châu đứt gãy.
– Vì em chỉ có thể thuộc về tôi.
– Cung Duật Hành cúi người hôn nước mắt Bạch Linh San, hai tay bế bổng cô ta lên ném lên giường.
Bạch Linh San còn chưa kịp ngồi dậy thì hắn đã áp người lên.
Từng nụ hôn như mưa dền gió dữ dày đặc rơi xuống.
Mặc cho Bạch Linh San tuyệt vọng chống cự, đáp lại chỉ là càng thô bạo hơn.
Chỉ có thể thuộc về hắn?
Cô là sủng vật hay đồ chơi?
—————
Trong khi nam nữ chính giày vò nhau thì hung thủ đưa hot search lên đang vui vẻ cùng Cố tổng ăn cơm tối.
Khung cảnh sẽ rất vui vẻ nếu Cố Dịch Lãng không dùng ánh mắt biến thái quan sát cô.
Là loại ánh mắt động vật ăn thịt quan sát con mồi ấy.
Chuyện này phải quay lại thời điểm Dạ Tịch đang không có hình tượng làm ổ trên sofa thì nhận được tin nhắn từ dãy số lạ.
Người gửi là Cố Dịch Lãng, nội dung đại khái là muốn hẹn cô đi ăn một bữa cơm cảm tạ chuyện cô giúp đỡ Cố Mặc Vũ trước đó.
Vốn Dạ Tịch cũng không phải rất muốn đi nhưng nghĩ đến tòa cao ốc nào đó liền cắn răng đồng ý.
Cho nên hiện tại chính là tràng cảnh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai bắt đầu trước.
– Cố tổng nhìn tôi làm gì?
– Không nghĩ một cô gái như cô sức cũng rất lớn.
– Ồ, Cố tổng đang nói đến chuyện gì?
Con chó điên Cố nhị thiếu lại đi mách lẻo rồi?
Lần sau nhất định đánh hắn nhiều hơn hai cái cho chừa thói mách người lớn đi.
Bao nhiêu tuổi rồi còn đi gọi phụ huynh chứ!
– Em trai yêu quý của tôi hôm qua mới nhập viện, Đường tiểu thư không biết sao?
Hai chữ “yêu quý” kia kéo dài, càng nghe càng thấy sởn gai ốc.
Ta biết cái rắm.
– Cố nhị thiếu thì liên quan gì đến tôi?
Cũng không ai nhìn thấy, có chết cũng không nhận nợ.
– A, vậy em trai thân yêu nhìn nhầm sao? Vậy thật xin lỗi Đường tiểu thư.
Anh trai, xin lỗi làm ơn có thành ý chút đi.
Đừng tưởng anh đi lại khó khăn mà tôi không đánh anh.
Còn có hắn hẹn cô đến để ăn tối hay tán gẫu đây, không thể vừa ăn vừa nói sao?
Đứa trẻ đáng thương ta đây còn chưa ăn bữa trưa đâu, có thể thương người một chút không?
Còn không phải cô ngủ quên ăn cơm à?
Hệ thống thực khinh bỉ kí chủ nhà nó.
– Cố tổng, anh không cảm thấy nên gọi cái gì?
– Mời Đường tiểu thư.
Cố Dịch Lãng một tay chống cằm, một tay đẩy thực đơn về phía Dạ Tịch.
Trên mặt nụ cười vẫn giữ đúng biên độ cũ.
Ôn hòa, mê luyến.
Người nào không biết còn tưởng họ là một cặp tình nhân ấy chứ.
Đó là người khác, Dạ Tịch chỉ cảm thấy lạnh hết cả người.
Chơi với biến thái thật mệt tâm.