Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 37: Vua Của Mạt Thế 1


Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 37: Vua Của Mạt Thế 1


Tin ngắn mạt thế: Mọi người đều biết Diêu Dạ Tịch một lời không hợp liền tâm sự thân mật với zombie.
———-
Vù… ù… ù…
Nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, trong lòng Dạ Tịch lại hết sức bình tĩnh, thậm chí cô còn có thời gian cảm thán thì ra bị đâm chết là cảm giác thế này à, cùng không đặc sắc lắm.
Vốn chuẩn bị tinh thần đón nhận một cú va chạm kinh thiên động địa nhưng trước mắt đột nhiên rơi vào một vùng trắng xóa, bên tai vang lên giọng nói máy móc của hệ thống thiểu năng.
[ Chào mừng kí chủ đến với không gian hệ thống.]
Lần nữa mở mắt ra cô đã ở một không gian mây trắng, cả một khu vực rộng lớn chỉ có một màu trắng toát, không có vật thể nào cũng không có màu sắc khác càng khiến cho không gian rộng ra vô tận.
Nếu ở trong này lâu đoán chừng sẽ có vấn đề tâm lí thôi.
Nhìn một chút xuống quần áo trên người, Dạ Tịch có loại cảm giác được thăm cố hương.

Cuối cùng cũng được ở trong nhân dạng của chính mình.

Còn tưởng con chó điên Kim Quang không có nghiệp vụ khôi phục này chứ.
Dạ Tịch thu hồi tầm mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trước mặt cô cũng đồng thời hiện lên một bảng số liệu trong suốt.
Vị diện hào môn, đánh giá cấp C.
Nhiệm vụ chính tuyến: Sống tốt, bảo vệ mẹ nguyên chủ.

Hoàn thành 90%.

Thưởng nhiệm vụ: 300 EXP.
Nhiệm vụ ẩn: Tấm lòng vàng kim.

Hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: 1000 EXP.
Nhiệm vụ phụ: Tham gia tiệc tối.

Hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: 100 EXP.
Nhiệm vụ phụ: Giải cứu hồng nhan.

Hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: 200 EXP.
Nhiệm vụ hạn giờ: Trừ gian diệt bạo.

Hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: 50 EXP ( đã trừ 50% do thất bại lần 1).
Nhiệm vụ hạn giờ: Đêm khuya tĩnh lặng.

Hoàn thành.

Thưởng nhiệm vụ: 150 EXP.
Nhiệm vụ liên quan đến mục tiêu ẩn xem ra sẽ được thưởng nhiều điểm kinh nghiệm hơn.
Sau khi hiện lên một loạt tổng kết nhiệm vụ thì số liệu của cô trên màn hình trong suốt cũng bắt đầu được đổi mới.
Họ tên: Dạ Tịch.
Kinh nghiệm: 1.800.
Giá trị nhân phẩm: -250.000.
Đạo cụ: Không.
Danh hiệu: Không.

[ Kí chủ thân ái, cô có vấn đề gì với đánh giá nhiệm vụ sao?] Kim Quang thấy mặt cô âm trầm nhìn số liệu đổi mới thì run run rẩy rẩy trưng cầu cô.
– Mi còn dám nói à? Ta đã làm gì rồi, sao giá trị nhân phẩm lại giảm hả? Ta sống tốt thế cơ mà?
[ Kí chủ, sau khi cô chết, Cố Mặc Vũ như biến thành con người khác, chỉ cần là người liên quan đến Cung Duật Hành nếu nó không giết thì cũng khiến những người đó sống dở chết dở, thậm chí cả nữ chính cũng không thoát khỏi một kiếp.

Cho nên…cho nên…đều tính cho cô.]
Cố Dịch Lãng thì có thể bình tĩnh còn Cố Mặc Vũ thì chẳng thể giữ lí trí như thế.
Dường như ma quỷ trong lòng nó đã thoát ra rồi.
– Ồ, vậy sao? – Yên lặng khoảng ba giây thì hệ thống nghe cô nói như thế.
Hệ thống: […]
Nó cứ nghĩ cô sẽ nghẹn ra lời chấn động nhân tâm hoặc ít nhất là câu nào đó người thường sẽ nói.

Nhưng không, cô chỉ nói một câu không đầu không cuối như thế, cảm tình gì cũng không có.
Cô không phải nên xúc động rớt nước mắt hay ít nhất là không thể tin sao? Sao biểu hiện của cô lại bình thản thế?
Cô có phải con người không thể?
[ Cô không cảm động chút nào sao?]
– Cảm động ư? Mi bảo ta cảm động với NPC sao?
Ngón tay cái miết nhẹ đầu ngón tay áp út, Dạ Tịch chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mà trả lời nó.
Nhận được câu trả lời của cô, Kim Quang hoảng hốt không nói nên lời.
Nó cứ ngỡ là cô che giấu mà thôi.
Nhưng không phải.
Cô lí trí đến mức không còn là con người.
Là người làm gì có ai không chạnh lòng trước một Cố Mặc Vũ vì mình mà điên cuồng chứ?
Là người sao có thể phân định rõ ràng như vậy?
– Bàn chút chuyện nhân sinh sao?
Một thoáng im lặng qua đi, hệ thống lại nghe cô nói.
[ Kí chủ muốn nói gì?] Kim Quang vẫn giữ nguyên âm điệu không lên không xuống trả lời.
– Mi là người của tổ chức hắc ám nào?
[ Tôi không có tổ chức, cũng không làm chuyện xấu.

Tôi là hệ thống nghịch tập.]
– Vậy chính là làm chuyện xấu có tổ chức rồi.
[ Kí chủ, tôi không phải, cô đừng gắp lửa bỏ tay người.]
– Bao giờ thì ta có thể trở về?
Cảm thấy hiện thời chưa thể moi được thông tin của nó Dạ Tịch cảm thấy vẫn nên hỏi ngày trở về thì hơn.
Cô cũng không muốn chôn thân ở đây chơi với thiểu năng.
[ Khi nào điểm kinh nghiệm của kí chủ đột phá cấp bậc Thách Đấu thì có thể trở về.]
– Bậc Thách Đấu?
Dạ Tịch lần nữa nhìn vào màn hình phía trước, lúc này mới nhận ra ở góc phải màn hình có một dòng chữ bé xíu ghi mấy chữ: Cấp bậc: Đồng.
– Giữa Đồng và Thách Đấu có bao nhiêu cấp?
[ Có sáu cấp là Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, Ưu Tú và Cao Thủ.]
Cùng với lời nói của hệ thống, bảng số liệu trước mặt cũng thay đổi thành một dãy xếp hạng, hạng Đồng ở cuối cùng đã sáng lên, những hạng phía trên đều tối lại, bên dưới hạng Bạc hiển thị một cột kinh nghiệm: 1.800/150.000.
Vậy cũng có nghĩa là kinh nghiệm của cô phải đạt 150.000 mới lên được bậc Bạc đúng không?
– Những bậc cao hơn thì khoảng cách kinh nghiệm sẽ dài hơn?
Dạ Tịch có một dự cảm không lành.
Nếu đúng như thiết kế thông thường thì hẳn nên là như vậy.
Quả nhiên câu trả lời phía sau của Kim Quang đã xác thực điểm này.

Càng cấp bậc cao thì càng khó thăng cấp.
Cho nên cô phải chơi cùng nó đến bao giờ.
[ Kí chủ, cô có muốn tiến vào nhiệm vụ tiếp theo không?] Hệ thống thấy cô nghiền ngẫm nhìn chằm chằm màn hình trước mặt thì hơi lo ngại đề nghị.
Ánh mắt của cô dọa người quá.
Nó sẽ không nó là nó sợ đâu.

– Hỏi mi một vấn đề.

– Không biết qua bao lâu Kim Quang chợt nghe cô nghiêm túc nói.
Cô thường sẽ không nghiêm túc như thế nhưng khi nghiêm túc thì đều là vấn đề trí mạng.
Cho nên, Kim Quang nơm nớp lo sợ nói:
[ Kí chủ muốn hỏi gì?]
– Tại sao cảm xúc của nguyên chủ có thể ảnh hưởng đến ta?
Mất công sợ hãi nửa ngày cô lại hỏi một vấn đề cao siêu thoát tục như vậy.
[ Vấn đề này…có lẽ là do độ tương thích giữa hai người không cao?]
– Ồ, là vấn đề tương thích à?
[ Đúng vậy.

Chính là nguyên nhân này.] Thấy cô tỏ vẻ ngờ vực, hệ thống buộc phải cho một lời khẳng định.
Thế này hẳn đáng tin rồi chứ?
– Nếu thế thì lần sau nhớ tìm nguyên chủ tương thích cao một chút.
May quá, lừa gạt qua cửa rồi.

Dọa chết bản hệ thống.

Phải truyền tống cô đi ngay thôi!
Thế nên câu tiếp theo Dạ Tịch còn chưa kịp nói thì đã bị rơi vào một lỗ đen đột ngột xuất hiện dưới chân cô.
Đưa được ma quỷ đi rồi, thật tốt.

A, từ từ, nó còn lời chưa hỏi xong mà!
Cảm giác linh hồn bị nhào nặn, bóp nghẹt tuyệt không dễ chịu chút nào.
Thể nghiệm kém, phải khiếu nại thôi.
Dạ Tịch còn chưa kịp mở mắt hồi thần thì một mùi hôi thối đã đập vào mặt khiến cô suýt thì tắt thở.
Gào.
Theo sau mùi hôi thối là tiếng rống nguyên thủy như từ một loài dã thú.
Đến khi cô mở được đôi mắt chua xót ra thì lại bị buộc phải phải đối diện với một gương mặt bị hủy hoại gớm ghiếc, thậm chí cô còn nhìn thấy những sinh vật thường có trong một xác chết đang bò ra từ những vết thương trên mặt kẻ đó.
Zombie? Mạt thế?
Trong lúc những suy nghĩ ấy đang nảy số trong đầu cô thì kẻ ghê tởm ấy đã bổ nhào vào người cô.

Nó trông thật đói khát và điên cuồng.
Dạ Tịch phản xạ cực kì lăn một vòng tránh thoát rồi kìm nén cảm giác đau muốn nứt ra ở vai trái mà mau chóng chống người đứng dậy.
Vừa lên đã dọa người như thế.

Có cần chào hỏi nhiệt liệt như thế không? Dọa chết bản cô nương rồi.
Con chó điên Kim Quang kia tuyệt đối là cố ý!
[ Tôi không có, cô đừng đổ tội linh tinh.] Hệ thống lập tức lên tiếng thanh minh cho mình.

Có đánh chết nó cũng không thừa nhận.
Dạ Tịch chưa hiểu rõ tình huống nên không ham chiến, khiến con zombie kia vồ hụt liền bỏ chạy.
Thân thể này dường như rất lâu rồi chưa ăn gì, mới chạy được một chút mà đã nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp ngã.

Nếu không phải con zombie kia chạy chậm có khi cô đã bị nó túm rồi.
Bình luận kém.
Không còn sự lựa chọn nào khác, cô chỉ có thể chọn đại một cửa hàng đồ ăn nhanh để đi vào.


Trước hết cô rút lấy một con dao trên bàn chế biến trong bếp rồi đi một vòng cửa hàng.

Sau khi xác định trong cửa hàng không có ai và các cửa đều đã được đóng kín thì mới tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vết thương trên vai lại truyền tới cảm giác tê buốt khiến cô không thể bỏ qua.

Dạ Tịch với một dự cảm không lành kéo áo xuống nhìn thì suy nghĩ lúc ấy của cô là: Lần sau gặp lại nhất định phải băm nát con chó điên Kim Quang.
Trên vai cô có một dấu răng đã thâm đen, xung quanh vết thương bị sưng lớn.

Vậy cũng có nghĩa là nguyên chủ đã bị zombie cắn chỉ là chưa biến thành zombie thôi.
Vừa lên đã bị cắn rồi, còn chơi gì nữa?
Nghỉ.
Ta tuyên bố nghỉ hưu.
– Hệ thống… Kim Quang… Này, hệ thống thiểu năng…
Đáp lại cô là sự im lặng như chết.
À, dám giả chết à?
– Con chó điên Kim Quang, mi muốn sống thì lập tức rên lên một tiếng cho ta.
Theo sau lời nói của cô là tiếng dao cắm vào bàn.
Muốn bao nhiêu thổ phỉ có bất nhiêu thổ phỉ.
Muốn bao nhiêu hung ác có bấy nhiêu hung ác.
Dọa chết nó rồi.
Sao trước đây không có ai nói với nó làm hệ thống còn có thể bị dọa giết?
[ Kí… kí chủ… Cô gọi tôi sao?]
Cảm thấy sát khí của kí chủ, vì để bảo vệ mạng nhỏ của mình, hệ thống chỉ có thể nịnh nọt trả lời.
Nhưng nó lại không nhận ra ngữ khí nịnh nọt trên chất giọng máy móc nghe rất kì quái.
– Không giả chết nữa?
[ Tôi… tôi không giả chết.

Là… là đường truyền không ổn định.]
May mắn, nghĩ ra được lí do.
– Ta hỏi mi, thế này là thế nào? – Dạ Tịch chọc vào vết thương trên vai chất vấn hệ thống.
[ Này… này… Kí chủ, hay là tôi cho cô thuốc giải nhé.] Nó không thể nói là nó truyền tống nhầm đúng không?
Có trời mới biết tại sao lúc đó nó có thể hoảng đến mức chọn nhầm kịch bản vị diện cấp S cho cô đã vậy còn truyền tống nhầm vào nhân vật sống không quá mấy trăm chữ trong kịch bản.
Trước đánh lạc hướng cô trước, còn chuyện sau này để sau này tính.
Dù sao cũng còn thời gian.
– Cho thuốc giải? Đừng nói với ta mi làm sai nên tạ lỗi nhé.
Dù chưa nhận được kịch bản nhưng nhìn thái độ của hệ thống thiểu năng cô vẫn đoán ra phần nào.
[ Cô có cần hay không? Tôi phải mạo hiểm làm trái quyền hạn đấy!] Để tránh cho kí chủ hỏi ra cái gì, hệ thống chọn cách giả vờ cáu kỉnh.
– Được rồi, đưa đây.
Dù sao có còn hơn không.

Cô không thể làm gì trong tình trạng hành động chậm chạp, đầu óc trì độn của một con zombie đúng không.
Cô muốn mà cơ thể này không làm được thì cũng vô ích.
[ Nhưng mà, thuốc này chỉ là thuốc sơ cấp thôi.

Nó chỉ làm chậm tốc độ hóa xác sống của cô thôi.] Chờ cô nuốt xuống viên con nhộng vừa xuất hiện trên bàn Kim Quang mới lấy hết can đảm nói một tràng rồi lập tức offline.
Không chạy nhanh còn ở đó làm gì? Muốn cô đánh chết sao?
Hệ thống khóc ngập nhà vệ sinh nghĩ cách tự cứu mạng nhỏ của mình.
Ai cứu nổi nó đây?
Dạ Tịch chưa nuốt trôi viên thuốc thì nghe thấy hệ thống nói thế, viên thuốc nghẹn lại, nhổ ra không được, nuốt vào không xong.
Khốn kiếp!
Con chó điên thích đào hố.
Nhưng mà con chó điên chạy mất rồi, cô không thể làm gì khác hơn là vừa nghỉ ngơi vừa tiếp nhận kịch bản được gửi tới trước khi hệ thống offline.
Vào một tuần trước kì nghỉ Tết nguyên đán năm 2020, đại dịch đột ngột bùng nổ tại nước T sau đó khắp nơi trên thế giới cũng lần lượt xuất hiện những ca bệnh đầu tiên.

Virut tưởng sẽ được khống chế nhưng ngược lại càng ngày càng lan rộng, sự lây lan đã vượt tầm kiểm soát của con người.
Người nhiễm bệnh sẽ bị hoại tử ở một bộ phận nào đó đến chết.

Những xác chết không kịp hỏa tảng đều tự động sống dậy tấn công con người.

Thậm chí có những xác chết đã bị chôn dưới ba thước đất vẫn có thể đội mồ sống dậy.

Người ta gọi chung các xác sống này là zombie.
Những zombie của thế giới này cũng rất đặc biệt, chúng cũng chỉ như những loài sinh vật thông thường, cũng cần ăn và nghỉ ngơi, cũng sẽ chết khi bị tấn công vào những vị trí chí mạng như tim hay não bộ.
Chúng chỉ vượt trội hơn con người ở sức bền và sức sát thương cùng với một tuổi thọ kéo dài.
Bối cảnh của câu chuyện xảy ra tại nước N, nữ chính của bộ truyện là một sinh viên đại học, là hoa khôi học cùng lớp với nguyên chủ.

Nguyên chủ tên là Diêu Dạ Tịch, là một thành viên gần như vô hình trong lớp.
Mạt thế xảy ra, nguyên chủ cùng một số người quen biết tập trung lại cùng nhau đi đến căn cứ mà quân đội quản lí ở thủ đô.
Trên đường đi thì gặp được nữ chính đang chật vật chém giết zombie.

Nữ chính bộ truyện này cũng tương đối đặc biệt, cô ta là người xuyên không từ tương lai về nên nắm giữ rất nhiều kĩ năng sinh tồn trong mạt thế.
Sau khi có nữ chính dẫn dắt, mọi người một đường thu lượm vật tư, có đôi khi là giết zombie để tiếp tục hành trình.
Nguyên chủ vốn là một cô gái nhút nhát, đối diện với biến hóa nghiêng trời lệch đất không khiếp sợ phát khóc đã rất may mắn rồi.

Nhưng đứng bên cạnh một nữ chính vừa xinh đẹp vừa độc lập thì nguyên chủ liền tỏ ra lép vế thậm chí là vướng chân vướng tay người khác.
Trong một đội ngũ chỉ có hai cô gái, nguyên chủ như thế quả thật khiến người ta chướng mắt, cho nên khi cô ấy muốn trở về nhà ở thành phố bên cạnh đón em trai và cha mẹ theo cùng đã bị bọn họ cực lực phản đổi.
Trùng hợp là khi ấy nữ chính với bàn tay vàng đã đưa mọi người đến chỗ một đoàn xe quân đội đón những người còn sống sót.

Lựa chọn giữa sống sót và đi cùng một người vô dụng như nguyên chủ đương nhiên họ sẽ chọn sống sót.
Nguyên chủ không có ý kiến gì tự mình tách đoàn trở về tìm gia đình.
Chuyện sẽ không có gì nếu nữ chính không âm thầm đi theo và nhốt cô ấy trong một căn nhà đầy zombie.

Nguyên chủ may mắn thoát chết nhưng lại không thoát được một kiếp bị cắn.
Hiện tại còn quá sớm, dị năng còn chưa xuất hiện, người bị cắn chỉ có thể trở thành zombie.
Có thể là con zombie cắn trúng cô ấy mới biến đổi không lâu nên sau hai ngày cô ấy mới bị biến đổi hoàn toàn.

Tuy nhiên quá trình nhìn bản thân dần biến chất mà không thể làm gì còn tuyệt vọng hơn trực tiếp biến đổi.
Mà càng tuyệt vọng hơn chính là nguyên chủ không hề bị mất đi ý thức.
Cô phải chịu đựng sự giày vò khủng khiếp nhất cuộc đời này khi nhìn bản thân từ một người thấy máu là sợ chết khiếp đến mức phải ăn xác một người để tránh cho bản thân kiệt sức mà chết.
Thậm chí khi mùi vị tanh tưởi ấy đã trở nên quen thuộc đến chết lặng cô ấy vẫn không chống đỡ được mà nôn khan.
Cô ấy ghê tởm chính mình, một con quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ nhưng cô ấy lại không dám chết.
Người thân còn chưa tìm thấy, cô ấy không thể chết!
Nếu không phải có chấp niệm ấy chống đỡ có lẽ cô ấy đã phát điên rồi.
Trong thời gian ấy nguyên chủ tiếp tục lang thang tìm em trai và bố mẹ.
Cô ấy tìm thấy bố mẹ đầu tiên nhưng họ chỉ còn là một cái xác bị ăn nham nhở.

Nếu không phải sợi dây chuyền do chính tay cô ấy khắc tặng hai người vẫn đeo trên cổ họ thì có lẽ nguyên chủ đã có hi vọng rằng cô ấy nhìn nhầm.
Nguyên chủ ôm chút hi vọng cuối cùng để tiếp túc tồn tại, tiếp tục gặm nhấm những đau đớn mà cả đời này cô không thể quên đi đến cùng trời cuối đất, đến khi có thể tìm thấy em trai cô ấy.
Dù là còn sống hay đã chết.
Cuối cùng, sự kiên trì của kẻ điên cuồng cũng có kết quả.
Tại một lần lê lết từng bước trên con đường nắng gắt, nguyên chủ đã nhìn thấy người cô hằng mong ước.

Em trai cô dù tiều tụy, đen đúa nhưng ít nhất nó vẫn còn sống.
Nguyên chủ vui vẻ ngắm nhìn nó từ phía xa cho đến khi nhìn thấy nữ chính từ phía sau nó đi ra.

Hai người hành động rất thân mật, nhìn như tình nhân lại không phải tình nhân.
Nguyên chủ sao có thể chịu đựng được việc em trai cô cùng kẻ khiến cuộc đời cô đi vào ngõ cụt như hiện tại vui vẻ bên nhau.

Cho nên cô ấy đã không thể khống chế được rống lên một tiếng thảm thiết rồi lao vào hai người.
Vốn cô chỉ muốn cào một đường lên mặt nữ chính khiến cô ta cút khỏi em trai mình nhưng không ngờ cô còn chưa đến gần cô ta thì đã nhận một viên đạn từ khẩu súng trên tay em trai mình vào tim.
Giây phút ấy thời gian như ngưng lại một đời.
Người cô ấy yêu thương nhất lại vì người cô ấy căm hận nhất mà giết cô ấy.
Động tĩnh không nhỏ đã gọi tới một bầy zombie gần đó kéo đến.

Nữ chính tự biết bản thân không đấu lại đám đông này nên chỉ bắn tượng trưng mấy cái rồi quay đầu bỏ chạy.
Chỉ đáng thương em trai nguyên chủ vì bảo hộ cho nữ chính mà bị cắn sau đó lại bị cô ta bỏ lại.
Trong khoảnh khắc hấp hối cuối cùng nguyên chủ còn tận mắt nhìn thấy em trai bị bầy zombie bao trùm.
Cuộc đời nguyên chủ tưởng như dài dằng dặc những đau thương nhưng trong chính văn cô ấy chỉ được xây dựng hời hợt qua vài câu ngắn ngủi, lần sau xuất hiện cũng chỉ làm nền cho nữ chính mà thôi.
Cả cuộc đời cô ấy cũng không quá hai trăm chữ.
Thật trớ trêu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.