Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 22: Tổng Tài Đại Nhân 22


Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 22: Tổng Tài Đại Nhân 22


Hi vọng bị dội một xô nước đá.
Người giữa lưng chừng vách đá bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng.
Nhan gia chủ lần này thực sự không còn khí lực mà điên cuồng nữa rồi.

Ông rất muốn nghe nhầm nhưng nhìn ánh mắt đồng cảm của bác sĩ chủ trị thì ông không lừa nổi mình.
Ông ấy không phải kiểu người thích lừa mình dối người.
Ông ấy biết không thể nữa rồi.
Nhan gia chủ ngã ngồi trên ghế, biểu tình đờ đẫn, đầu cúi thấp, cánh tay chống trán bất lực, trong mắt cảm xúc như mưa dền gió dữ đảo điên.
Dạ Tịch không nói một lời nào, bình thản đi vào phòng cấp cứu nơi nhưng y tá đang làm bước thu xếp cuối cùng chuẩn bị đi ra.
Ánh sáng ảm đạm hắt xuống, kéo bóng cô thành vệt đen dài đằng đẵng.

Không khí dường như cũng nhuốm mấy phần lạnh lẽo.
Người phụ nữ trung niên nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, mỗi nhịp thở phải cố gắng thật lâu.

Điện tâm đồ nhấp nhô không theo quy tắc gì, mỗi bước đều kéo dài không dứt, mấy lần như không muốn nảy lên nữa.
Giờ cô mới nhìn thấy ẩn trong mái đầu đen của mẹ Đường là những sợi tóc bạc như ngân tuyến.

Thật chói mắt.
Áo bệnh nhân trên người bà càng lộ rõ thân thể đơn bạc khiến người khác đau lòng.
Sự gầy yếu ấy lại chỉ làm bà càng trở nên ôn hòa, dịu dàng, khiến người ta đau lòng vì ưu thương nhàn nhạt trên người phụ nữ ấy.
Hai mắt bà nhắm nghiền, cả người như mất đi sinh khí.
Người y tá trung niên thấy cô gái xinh đẹp bước đi vững vàng đến bên giường bệnh nhẹ nhàng vén tóc người phụ nữ ra sau tai thì chỉ cảm thấy chua xót.

Thật sự nhịn không được mà tiến lên vỗ vai cô một chút:
– Cô gái đừng quá bi thương.

Mẹ cô sẽ luôn bên cạnh cô.
– Cảm ơn.
Mặc dù trong lòng cô cảm thán nhưng cũng không tính là bi thương, nếu có thì cũng là tình cảm còn sót lại của nguyên chủ.
Bởi vì hiện tại cô cảm thấy ngực thắt lại, cảm giác tuyệt vọng trong ngực không ngừng tràn ra, như muốn nuốt chửng lí trí cô.
Lại đến rồi.
– Cố lên, bà ấy luôn dõi theo cô.

– Người y tá không tiếp tục quấy rầy để cô có thời gian cuối cùng bên mẹ.
Hệ thống hiếm khi không lên tiếng phá rối, ngược lại còn mở một đoạn nhạc sầu thương muốn chết phụ họa cho không khí ưu thương.
– Mi bị điên à? Bật nhạc đưa tang ai đấy.
Sự hiểu chuyện của nó sao lại bị lí giải là bị điên? Nó cảm thấy rất hợp với hoàn cảnh mà! Không phải mẹ nguyên chủ sắp không xong sao? Không bật nhạc này thì mở vinahouse à?

[ Không phải mẹ nguyên chủ sắp không xong à?]
– Ai bảo mi như thế?
[ Không phải thế sao?] Hệ thống ngờ vực đo lường lại chỉ số sinh mệnh của mẹ Đường nhưng thực sự đo mấy lần đều sắp về 0 còn gì.
– Mi thì biết cái gì.

– Dạ Tịch vừa trả lời hệ thống vừa tháo ống thở khỏi miệng mẹ Đường.
[ Kí chủ, cô làm gì đấy.

Cô không có nhân tính cũng vừa phải thôi chứ.

Người ta còn chưa chết mà cô gấp gáp rút ống thở ra như thế, sợ bà ấy chết chậm quá à? Người ta dù sao cũng là mục tiêu nhiệm vụ cơ mà, cô không có cảm tình gì cũng không cần ác độc thế chứ!]
Hệ thống cảm thấy mình sắp bị bức điên, bật volume to nhất gào vào đầu kí chủ thần kinh nhà mình.
Nhưng Dạ Tịch lại làm như không nghe thấy cũng không nhìn điện tâm đồ đang thẳng dần, một mạch kéo chăn, rút ống truyền nước, tháo sạch sẽ đám dây trên người bà, để mẹ Đường nằm một mình yên tĩnh trên giường.
Cô nhìn cũng không nhìn bà ấy một cái, gấp không chờ được nhanh chóng cởi quần áo trên người bà ra.
Khi hệ thống chuẩn bị kéo ngược vì không nhìn nổi hành động biến thái của kí chủ thì thấy cô lấy ra một nắm bùa nhanh như chớp dán khắp người mẹ Đường.
Đúng rồi, chính là một nắm đấy.

Hơn nữa kí tự trên từng lá còn không lặp lại nữa cơ.

Thế mà cô xem cũng không thèm xem lá nào với lá nào, cứ thế dán loạn xạ một hồi.
Sao giống đi phong ấn cương thi thế này?
Sau đó điều kinh khủng hơn đã xảy ra, những lá bùa lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dung nhập vào da thịt mẹ Đường.

Trước khi biến mất hoàn toàn thì phát ra thứ ánh sáng chói mắt, sức sát thương của ánh sáng này rất lớn, trực tiếp chấn vỡ các cửa kính trong phòng.

May mà Dạ Tịch đứng xa những chỗ có thủy tinh nếu không đã bị đâm thành con nhím.
Mà khoan, cô muốn nghịch mệnh sao?
Lần này không chặn nó nữa à?
[ Kí chủ, dừng tay lại đi.

Chuyện nghịch thiên này sẽ chạm tới giới hạn của thế giới này, thiên đạo sẽ không để yên cho cô đâu.] Hệ thống bừng tỉnh đại ngộ đột ngột gào lên.
Mặc dù nó không hiểu tại sao cô vẫn sử dụng được đồ của Đạo gia nhưng nó không thể không ngăn cản.
Chuyện cô nghịch mệnh cho Nhan lão gia đã khiến thiên đạo để ý hiện tại cô lại muốn tiếp tục nghịch mệnh, chuyện phạm vào quyền năng của thiên đạo như vậy sao nó có thể để yên?
Thiên đạo là thế lực tối cao nhất của một thế giới, kiểm soát sự vận động của mọi sự vật trên thế giới để duy trì trật tự và cân bằng.
Không ai có thể chống lại thiên đạo.
Việc cho cô tá thi hoàn hồn vào một người của thế giới này cũng là để che mắt thiên đạo, nếu không một người “nhập cư” trái phép như cô sao có thể huênh hoang lâu như thế?
Cô không hiểu nhưng nó thì rõ ràng.
Việc hôm nay của cô không chỉ hại bản thân cô mà còn kéo theo cả nó nữa.

– Muộn rồi.
Dạ Tịch thản nhiên đáp lời.
Ánh sáng tắt rồi, khí sắc mẹ Đường đã không còn giống lúc trước.
Sinh khí lại tràn đầy.
Xong rồi.

Xong rồi.
Nó phải làm sao đây? Nó không hủy khế ước được!
Dạ Tịch bước thật chậm đến cạnh giường, động tác cẩn thận gắn lại các loại dây, mặc quần áo lại cho mẹ Đường, sau đó lại lắp lại ống thở sau đó mới đi ra ngoài.
Vừa nãy gây ra động tĩnh không nhỏ, đến khi mọi người đi tới thì chỉ thấy một phòng đầy thủy tinh vỡ vụn và Nhan gia chủ gục ở trước cửa phòng bệnh.
Điều khiến người ta kinh ngạc hơn nữa là bệnh nhân vốn sắp tắt thở lại lần nữa bình ổn nhịp thở, bộ dáng không khác gì lúc trước bà vẫn ở bệnh viện.

Tựa hồ các cuộc cấp cứu đêm nay chỉ là một giấc mơ.
Nếu không phải còn mảnh vụn không rõ nguyên do của các loại kính còn vương vãi trên đất có lẽ bọn họ nghĩ mình lao lực quá độ mà sinh ra ảo giác rồi.
Đây là chuyện gì xảy ra?
——–
Không có chuyện gì sao?
Thiên đạo không quản à?
Hay thiên đạo đi nghỉ phép rồi?
Thấy cô đi ra ngoài bệnh viện rồi vẫn không có chuyện gì xảy ra thì hệ thống không kìm được nghi hoặc.

Bình thường trừng phạt phải đến rồi chứ?
Dạ Tịch lại không có thời gian giải đáp thắc mắc cho nó mà nhanh chóng bắt một chiếc xe đến ngoại thành.
Trời tối thế này còn muốn đi ngoại thành, tài xế không khỏi dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô.
[ Kí chủ…]
– Tốt nhất mi nên câm miệng lại.
Hiếm khi thấy cô nghiêm túc như thế, hệ thống cũng bị cô dọa mà thực sự không dám nói gì.
Chủ yếu là mặt kí chủ quá lạnh, lạnh còn hơn cả hầm băng.

Nó là hệ thống máy móc mà còn cảm thấy hơi lạnh phả ra nữa.

Bảo bảo sợ hãi.
Sau khi xuống xe Dạ Tịch không ngừng nghỉ lết cơ thể mệt mỏi rã rời lết đi trên con đường nhỏ dẫn vào một ngọn núi hoang.
Kí chủ không dưng đi vào đây là gì? Ở đây không có mục tiêu nhiệm vụ nào mà?
Oanh.
Sét đột ngột đánh xuống ngay vị trí Dạ Tịch vừa đặt chân.


Lửa lập tức bén vào lá khô cháy bùng lên.
Cô nghiến răng nhấc từng bước chân bị đè ép mà tiến sâu vào núi.

Sau lưng cô lửa cháy rừng rừng, ảnh lửa hồng bì nhiễm đỏ, nhìn như cô sinh ra từ diễm hỏa.
Như phượng hoàng niếp bàn.
Trùng sinh từ thiên hỏa.
Hệ thống lúc này làm gì có thời gian thưởng thức, nó khủng hoảng nhận ra mây đen đã che kín trăng sao từ lúc nào.

Thậm chí nó còn mơ hồ nhìn thấy những đám mây tích điện từ phía xa đang ầm ầm kéo đến đây.
Không phải thiên đạo nghỉ mát mà là dùng mạng 2G à?
Nói đến liền đến, báo trước một câu cũng không có.
Mây điện tụ cả trên đầu cô, bầu trời nặng nề như áp sát xuống cạnh cô, Kim Quang hình như còn thấy trong những tia điện đang lóe lên kia có những bàn tay đen sì vươn ra muốn kéo cô vào vô hạn hắc ám.
Dạ Tịch đã không còn sức cất bước nữa rồi, cô đứng lại, người tựa vào một gốc cây, bình tĩnh nhìn từng chùm mây vần vũ trên đầu.
Lửa đã liếm sạch sẽ cỏ lá xung quanh cô.
Cô gái thân mình đơn bạc đứng giữa vòng lửa đang từng bước thu hẹp.
Lưỡi lửa uốn lượn theo gió lạnh thành những hình thù yêu ma quỷ quái.
– Thiên đạo ấy à, vẫn là kẻ biết chơi.
[ Kí…í…]
Trước khi hoàn toàn mất liên lạc với kí chủ hệ thống đã nghe thấy cô nói một câu như thế.
Trong giọng nói còn kèm theo ý cười khinh miệt.
Hệ thống tự bảo vệ được kích hoạt, Kim Quang tạm thời không có cách nào kết nối lại với nguyên chủ.
Cô…hẳn sẽ không chết đi?
Sinh mệnh lực của cô vẫn tốt, giảm không nhiều.
Mới vị diện đầu tiên mà kí chủ nhà nó đã chơi lớn thế rồi, mấy vị diện sau cô định cày nát luôn sao?
Hệ thống an toàn rồi thì lại lo sợ nghĩ.
——————-
[ Kí chủ, cô không sao chứ?] Hệ thống xoắn xuýt mãi mới có can đảm hỏi kí chủ đang nằm vật như xác chết trên giường.
Cô thế mà không chết thật.
Tràng cảnh vừa rồi quá dọa người, nó đến giờ còn chưa bình tĩnh nổi đây.
– Mệt sắp chết.

– Cô gái ủ rũ đáp lại hệ thống.
[ Kí chủ, vừa nãy cô lấy đâu ra lực lượng?] Thế giới này không có linh khí, hệ thống thực sự không lí giải nổi cô thoát khỏi thiên đạo kiểu gì.
Cô nhìn như không bị thương nặng lắm, chỉ bị bỏng nhẹ ở bàn tay.
– Mi không hiểu được đâu – Dạ Tịch một bộ cao thâm khó dò xoay người nằm ngửa nhìn trần nhà.
Hình như lần này chơi hơi quá tay rồi.
May mà có chuẩn bị trước.
Cô không nói sao biết bản hệ thống không hiểu? Làm gì có cái gì bản hệ thống không hiểu, không hiểu còn có thể học mà.

Dùng giọng điệu trẻ con không cần biết để đuổi nó đi là kiểu gì?
Dạ Tịch mệt không chịu được trực tiếp chặn hệ thống mười vạn câu hỏi vì sao mới được yên tĩnh một chút.
– Chị, chị ngủ chưa?
Khi cô chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì cửa phòng hé ra, cái đầu nhỏ của Cố Mặc Vũ ghé vào.

– Có việc gì?
– Tôi mang đồ ăn cho chị, không phải chị bảo đói sao?
– Vào đi.

– Dạ Tịch khó nén bực bội nhấc người ngồi dậy.
Quên không nói hiện tại cô đang ở tại nhà chính Cố gia.
Lúc đó sau khi đại chiến ba trăm hiệp với lực lượng thiên đạo cô gần như bị ép khô, nằm hồi phục giữa đống tro tàn.
Không biết qua bao lâu, khi trời tờ mờ sáng cô gõ cửa một nhà dân dậy sớm để mượn điện thoại thì thật bất ngờ người mở cửa là trợ lí mới của Cố Dịch Lãng.
Đúng là không hiểu được tên điên như hắn không ở Cố gia chăn ấm đệm êm đi đến nơi dã ngoại hoang vu này làm cái gì.
– Vì linh cảm được Đường tiểu thư ở đây nên đến đón cô đó.

Kim chủ đại nhân không xúc động sao?
Hắn đã trả lời như thế đấy.
Xúc động cái rắm ấy!
Nhưng cô lúc đó thực sự chẳng còn hơi sức nào mà châm chọc hắn nên mặc kệ hắn.
Dù sao cũng sắp chết đến nơi, quản gì biến thái hay không.
Chỉ là không nghĩ cô chỉ nói bâng quơ một câu đói mà nhóc con này thực sự đi lấy đồ ăn cho cô.

Đúng là không phí công ta yêu thương nó.
Cô có yêu thương nó sao? Không phải làm giao dịch ma quỷ sao?
Nhóc con được sự chấp thuận không thiện ý lắm của Dạ Tịch thì đẩy cửa đi vào.

Người nho nhỏ bưng một cái khay thật lớn, chỉ có một mình nó đi.
Đồ ăn mang mùi thơm dìu dịu khiến một người bận rộn cả đêm như cô cũng thấy đói.
Đều là chút thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa, nhóc con cũng rất dụng tâm đấy.
– Tên ngốc Cố nhị thiếu kia làm được việc không? – Cháo ấm vào bụng, khí lực cũng khôi phục một ít, Dạ Tịch bình đạm hỏi thăm.
– Tên đó ngốc chết được.
Câu hỏi dường như chọc trúng chỗ ngứa của Cố Mặc Vũ, nhóc con có chỗ liền xả một tràng phỉ nhổ tác phong làm việc chậm chạp của Cố nhị thiếu, chỉ thiếu điều bảo hắn phế vật thôi.
À, nếu không phải thỉnh thoảng nó còn nhìn ra ngoài cửa mấy cái thì cô cũng suýt tin nó khinh bỉ Cố nhị thiếu thật đấy.
– Nhóc cảm thấy hắn ngu thế à? – Dạ Tịch ý vị thâm trường hỏi lại.
– Tôi cảm thấy hắn tương đối đen.

– Nhóc con bày ra bộ dáng ông cụ non quan sát toàn cục nho nhỏ nhận định.
– Đen thế nào?
– Nói thế nào…Ừm, tám phần Cố Dịch Lãng.

– Cố Mặc Vũ xoa cằm làm ra một cái so sánh.
– Đánh giá cao hắn thế à? – Dạ Tịch cười nhạt nhìn nhóc con.
– Chị không cảm thấy thế à? – Nhóc con bị cô nhìn cũng có chút cảm thấy hoài nghi suy nghĩ của mình.
– Ta cảm thấy…
Ở một góc, ánh sáng đỏ lóe lên một cái rồi tắt ngấm dường như chưa từng tồn tại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.