Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 18: Tổng Tài Đại Nhân 18
– A…
Cố Dịch Lãng chợt hét ra một tiếng, hai mắt mở trừng nhìn chằm chằm trần nhà, mấy giây sau mới dần dần có tiêu cự, ánh mắt sắc bén chuẩn xác nhìn thẳng Dạ Tịch.
– Cô là ai?
Âm thanh khô khốc, ác liệt làm gì có vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày.
– Muốn ám sát kim chủ của anh đấy à?
Nói chuyện thì nói chuyện, rút súng chỉ vào ta làm cái gì?
– Kim chủ? – Cố Dịch Lãng không hiểu thấu nhìn bóng đen trước mặt.
– Không thì thế nào? – Dạ Tịch phải âm thầm kìm chặt tay mới không trực tiếp động thủ đánh người.
Nể tình chiều nay mất công cứu hắn.
Hệ thống trong chốc lát cảm thấy kinh nghi.
Kí chủ hôm nay sao lương thiện thế? Nhưng đến khi nó nghe được suy nghĩ của cô liền chỉ muốn một chiêu đập chết cô.
Không cảm thấy hắn vừa nãy rất đáng thương sao? Cô không động lòng chút nào à?
Động lòng hay không thì nó không biết, nó chỉ biết kí chủ nhà nó sắp không kìm chế được nữa rồi.
– Đường tiểu thư?
Não bộ cuối cùng cũng hoạt động bình thường, Cố Dịch Lãng nhanh chóng trở lại dáng vẻ như tắm gió xuân, súng trong tay cũng không tiếng động thu lại.
Dù phòng vẫn như cũ không có ánh sáng nhưng hắn vẫn chuẩn xác nhìn thẳng mắt cô.
– Tôi không biết người bị bao nuôi còn có nghiệp vụ ám sát kim chủ đấy.
– Dạ Tịch bình đạm nói một câu.
Chớp đúng lúc lóe lên chiếu tới sườn mặt ánh sáng bén nhọn.
Nhưng Cố Dịch Lãng đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Cảm giác còn đáng sợ hơn khi ấy…
Trực giác nhạy bén cảm thấy nguy hiểm, may mà tố chất tâm lí của hắn không tệ, không đến mức bị cô áp chế hoàn toàn.
– Không phải tôi đây không nghĩ kim chủ đại nhân nhớ tôi đến thế sao?
Nhớ cái rắm! Còn không phải bị con chó điên Kim Quang kia bắt tới à? Người điên mới đêm hôm chạy xa ngàn dặm đến đây.
Đúng rồi đấy.
Nhan gia cùng Cố gia cách nhau đúng nửa thành phố, một bên ngoại thành thanh bình, một bên nội thành phồn hoa.
Bình thường thì không sao nhưng thời tiết như hôm nay thì rất sao đấy.
– Đúng là có chút nhớ tiền của anh.
– Ồ, nhớ tiền của tôi nhân tiện chiếm đoạt tôi sao? – Cố Dịch Lãng dù biết cô không nhìn thấy vẫn cười cực kì hòa nhã nhìn xuống bên chăn bị cưỡng ép kéo ra.
– Tôi đây còn không phải sợ anh bị ngạt chết sao? Muốn chết thì cũng phải di chúc cho tôi một phần tài sản chứ?
Người sau như không có chuyện gì thả chăn trong tay ra, người còn chưa kịp đứng dậy thì cửa phòng đã đột ngột bị mở ra.
Ánh đèn pin chuẩn xác chiếu tới giường, cũng soi rõ tư thế mờ ám của hai người.
Lúc nãy để mượn lực kéo người Dạ Tịch vốn quỳ một chân trên giường, người hơi cúi xuống, khoảng cách với Cố Dịch Lãng không gần không xa nhưng tuyệt đối không phải khoảng cách an toàn.
Mà từ góc độ người đi vào nhìn thấy thì lại giống như đang muốn hôn Cố Dịch Lãng nhất là bàn tay dừng giữa không khí chưa kịp thu lại kia.
Đây tuyệt đối là tràng cảnh cưỡng ép dân nữ chẳng qua dân nữ lại là vị Cố gia chủ tâm ngoan thủ lạt kia thôi.
Cô gái này thật to gan.
Người đi vào tầm tuổi trung niên, từ cách ăn mặc hẳn là quản gia Cố gia.
Nhất thời bị hoàn cảnh bên trong dọa đến chưa kịp nói ra câu nào thì Dạ Tịch đã một bộ cao thâm khó dò thu thế.
Cố Dịch Lãng cũng tự mình ngồi thẳng dậy nhìn về phía ông ta:
– Chú La, không cần gõ cửa sao?
Vẫn như cũ ôn hòa hữu lễ nhưng chú La lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Ông ta đúng là trong lúc cấp bách quên mất lễ tiết nhưng Cố gia chủ cũng không phải người để ý lễ tiết như thế, hôm nay làm sao lại bắt lỗi rồi?
Dù trong lòng nghi hoặc nhưng thân là người có thể làm quản gia qua 2 đời gia chủ, chú La rất nhanh đi ra ngoài lần nữa gõ cửa.
Tiết tấu kia như đã được lập trình sẵn.
Dạ Tịch mượn ánh sáng bên ngoài tìm thấy sofa tự mình ngồi xuống.
– Vào đi.
– Cố Dịch Lãng chắp hai tay đặt trên chăn, một bộ đường hoàng không sai lệch một li.
– Gia chủ, hiện tại đường dây còn chưa sửa xong, tôi mang đèn đến cho ngài trước.
Chú La cẩn thận đi vào, đầu cúi thấp, không nhìn loạn cũng không truy vấn sự hiện diện của Dạ Tịch, hoàn thành nhiệm vụ báo cáo của mình.
– Tôi biết rồi, chú ra ngoài trước.
– Cố Dịch Lãng phất tay cho ông ta đi xuống.
Chú La đặt ngọn đèn cầm tay xuống bàn cạnh giường rồi đi ra ngoài.
Dư quang thoáng nhìn qua cô gái ngồi trên sofa.
Ánh sáng đèn không mạnh lắm chỉ chiếu tới một bên mặt cô gái nhưng vẫn khiến ông ta như cũ kinh diễm.
Kinh diễm không phải bởi nét đẹp của cô mà bởi ánh mắt đạm nhiên ấy.
Như ẩn tàng phong ba bão táp lại như đầm sâu không đáy, rõ ràng so với gia chủ càng nguy hiểm hơn nhiều.
Gia chủ sao lại quen biết một người kì lạ như thế.
Gương mặt kia dường như cũng có chút quen mắt.
Là gặp được ở đâu?
Chờ chú La đi rồi Cố Dịch Lãng mới nhìn Dạ Tịch đang lung lay vật trang trí nhỏ trên bàn.
– Chiều nay Đường tiểu thư đi nhanh quá tôi đây còn chưa kịp cảm ơn cô.
– Anh biết ai làm sao?
– Đường tiểu thư không phải để lại người cho tôi sao?
– Anh biết tôi không phải nói cái này.
– Dạ Tịch buông vật nhỏ trong tay xuống nhìn thẳng mắt Cố Dịch Lãng.
Chớp đúng lúc lóe lên, sấm theo đó cũng cấp tốc lên tiếng.
Lần này là âm thanh đinh tai nhức óc.
Không biết có phải Cố Dịch Lãng hoa mắt hay không dường như tại một khắc ấy hắn nhìn thấy sau lưng cô hắc ám trải rộng, nuốt chửng ánh sáng, là một thứ hắc ám trầm đặc.
Môi cô động đậy nói cái gì giữa tiếng sấm nhưng hắn nghe không được cũng nhìn không ra cô nói cái gì.
– Cố tổng nguyện ý sao?
Âm thanh tan rồi, hắn nghe thấy cô nói một câu như thế.
Nguyện ý cái gì?
Khi Cố Dịch Lãng còn trầm ngâm thì trước mặt đã thả xuống một tập tài liệu.
Hắn vô thức mở ra xem, mượn ánh sáng yếu của đèn trên bàn đọc qua một lượt.
Đây là một bản hợp đồng, nội dung đại khái là muốn một tòa cao ốc ở khu Hoàng Ngân, là đặc khu trọng điểm vạn kim khó cầu.
Đất ở Hoàng Ngân là đất thuộc sở hữu của chính phủ, tư nhân vốn không có khả năng chen một chân.
Nhưng mà vừa vặn mấy ngày trước hắn nghe phong thanh khu này định đấu giá một lô đất.
Bất quá đây là tin mật, không phải Cố gia có một vị làm trong chính giới cũng không biết sớm như thế.
Hắn mới nhận tin không lâu cô đã biết, còn muốn một mẻ nuốt trọn.
Không sợ ăn không tiêu sao?
– Đường tiểu thư thật táo bạo a.
– Xem hết bản hợp đồng Cố Dịch Lãng cười càng ôn mĩ.
Cô cũng không có cách nào.
Vốn muốn đưa tiền cho Cố biến thái xây cho cô một cao ốc ở khu xa xôi nào đấy nhưng con chó điên Kim Quang nháy mắt nhảy ra thêm loạn yêu cầu, bắt buộc phải là tiền của hắn, hắn tự nguyện, còn phải ở khu Hoàng Ngân mới chịu.
Hoàng Ngân là chỗ để mi xây nhà à? Muốn phá nát thế giới thì nói một câu, ta thành toàn cho.
Dạ Tịch một tay chống trán, bày ra tư thế soái ca u sầu tiêu chuẩn, thở dài:
– Tôi đây cũng không muốn táo bạo thế đâu nhưng cổ phần EG giá trị quá.
Đúng là hắn có nghe trợ lí nói một lần việc cô nhân lúc EG đang dính bê bối chưa kịp khắc phục mà thu mua cổ phần giá rẻ.
Nhưng chỗ cổ phần lẻ tẻ ấy tính ra cũng không tới 1%, hắn đương nhiên hứng thú với cổ phần EG hơn nhưng không phải mẩu bánh nhỏ như thế đâu.
Dù sao vẫn có những người có mắt nhìn, cảm thấy EG chưa chính thức lên tiếng là còn nghẹn đại chiêu, không có khả năng cứ như vậy không dậy nổi.
Dù sao CEO của EG cũng không phải kẻ ngốc mà bê bối cũng chưa đi vào ngõ cụt.
– Đường tiểu thư muốn tôi lấy mấy chục tỉ đổi lấy 0.95% trong tay cô? – Cố Dịch Lãng đặt bản hợp đồng sang một bên, có chút vi diệu nhìn cô.
Hắn không tin cô chỉ bỏ ra cái giá này.
Khu đất ở Hoàng Ngân kia hắn không phải không cần đâu.
– 50% cổ phần EG thì thế nào?
– Đường tiểu thư nằm mơ tương đối nhanh.
Trong tay Cung Duật Hành có 41% cổ phần, là cổ đông lớn nhất, theo sau nghe nói là một vị đại lão sớm lui về sau, có việc cũng là người ủy quyền thực hiện, đến vị nắm giữ 20% này là ai cao tầng EG cũng không biết.
38% còn lại thuộc về các cổ đông khác.
Cho nên nói dù cô có bằng một cách thần kì nào đó thu mua xong 38% thì cũng không nhiều hơn Cung Duật Hành chứ đừng nói đến 50%
– Không thử làm sao biết được.
Cô gái ngược lại càng không biết trời cao đất dày, bộ dáng còn rất tự tin.
Cô không rõ rủi ro của chuyện này rất lớn hay cô đã nắm chắc trong tay?
– Đường tiểu thư dựa vào cái gì lại cảm thấy tôi sẽ giao dịch với cô? – Cố Dịch Lãng bị cô khơi lên hứng thú, vô thức bày ra bộ dáng bày mưu tính kế không thường thấy.
– Dựa vào tôi biết 20% kia trong tay ai.
Hơn nữa hình như Cố tổng cũng quen biết đấy.
– Đường tiểu thư, đồ ăn có thể ăn bậy nhưng lời thì không nên nói bậy đâu.
Không biết một lời chọc trúng chỗ nào mà biểu tình của Cố Dịch Lãng nháy mắt âm trầm xuống.
Dạ Tịch thầm cảm thán trong lòng tốc độ lật mặt của đại boss, so với lật sách còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
– Có nói bừa hay không trong lòng Cố tổng còn không rõ ràng hay sao?
– Đường Dạ Tịch, cô có biết mình đang làm gì không?
Cố Dịch Lãng chưa bao giờ gọi thẳng tên cô, giờ cũng gọi ra rồi càng chứng tỏ hắn coi trọng việc này, thậm chí có thể bỏ ra cái giá lớn.
– Xây cao ốc.
Không khí trầm trọng bị câu nói của cô làm cho ngưng đọng.
Cố Dịch Lãng có chút dở khóc dở cười không biết nên nói cái gì.
Sự tự tin của cô quá mức cho phép rồi.
Mà điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là bản thân thế nhưng có chút muốn đặt bút kí xuống.
Ừ, là rất muốn.
Hắn không nói tiếp, ngón tay như có như không gõ lên bìa tài liệu.
Tại thời điểm Dạ Tịch tưởng như sắp ngủ mất thì đại boss cuối cùng cũng đặt bút kí xuống.
Vẫn là không bỏ được vị kia nha.
– Đường tiểu thư, tôi còn một điều kiện.- Khi Dạ Tịch tiếp nhận hợp đồng thì bị hắn giữ lại.
Kí cũng kí rồi còn bàn điều kiện à? Có phải hơi muộn không?
– Điều kiện gì?
Được rồi, thân là pháo hôi có lễ tiết vẫn nên nghe một chút điều kiện của đại boss đi, dù sao chưa chắc cô đã làm.
– Tôi muốn người sống.
– Thành giao.
Vốn tưởng hắn ra công phu sư tử ngoạm không ngờ chỉ muốn người, một người mà thôi, cho hắn cũng được.
Thấy cô sảng khoái đồng ý như thế Cố Dịch Lãng không khỏi nhìn nhiều hơn hai lần.
Phải biết người như cô sẽ không để bản thân chịu thiệt, việc hắn yêu cầu không phải quá đáng nhưng khó làm.
Cô không biết tên điên kia khó chơi thế nào hay cô vốn không để hắn vào mắt?
Không rõ vì sao Cố Dịch Lãng nghiêng về phỏng đoán sau.
Không vì cái gì cả, chỉ vì hắn cảm thấy như vậy.
Trực giác hắn trước giờ luôn chuẩn xác, tỉ như việc hắn nhận định cô là người thú vị.
Sự thật chứng minh, cô thú vị chết người, khiến hắn…không muốn buông tay.