Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 14: Tổng Tài Đại Nhân 14


Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 14: Tổng Tài Đại Nhân 14


– Đúng là phản diện khó chết mà.
– Cảm ơn, tôi sẽ chết sau chị.
Vừa vào cửa đã buông lời cay độc.

Hừ, người phụ nữ độc ác.

Không thể trông mong nó tốt hơn à?
– Ôi, không giả vờ nữa à?
Dạ Tịch ném túi xách xuống bàn, cả người xụi lơ trên sofa, tự nhiên như nhà mình.
– Giả vờ với chị làm gì, lại không được tiền.

– Cố Mặc Vũ hừ lạnh, làm gì còn điệu bộ ngọt mềm như lúc trước.
– Đúng là vong ơn bội nghĩa, lợi dụng được tôi rồi liền ném bỏ nha.
Người sau gác cả hai chân lên bàn, tư thế khiếm nhã nhưng được nhan sắc xinh đẹp cùng một thân khí chất chống đỡ liền mang ý vị khác.
– Hừ, đi thăm bệnh mà đến tay không.

Chị không phải đi xem tôi chết chưa chứ?
Cố Mặc Vũ vẫn như cũ một mặt đen thui, xoi mói cô.
– Sao nhóc biết? – Cô gái làm bộ kinh ngạc tròn mắt nhìn nó.
– Chị thật sự bảo hộ tôi đấy à? Có chút kính nghiệp nào không hả?
– Tôi lại không phải vệ sĩ, hăng hái thế làm gì.

Mà nhóc cũng mới gãy chân mà thôi, còn chưa đứt cơ mà.
Dạ Tịch một bộ không quan tâm nhún vai.
Nhìn xem, cô đã nói nhóc con này giỏi làm trò mà.
Khi nãy cô nhận được tin nhắn từ trợ lí cá nhân của nhóc con này, nói nó bị ngã cầu thang từ tầng 2 xuống, hiện tại đã được đưa đi, tình hình không rõ.
Khi đó vừa vặn anh ta có việc phải đi trước nên cũng không rõ là có chuyện gì, chỉ có thể trước thông báo cho cô.
Còn tại sao trợ lí cá nhân lại liên lạc với cô trước? Đương nhiên là bị cô dùng tiền mua chuộc rồi.
Hừ, nếu cô không án lấy người ta trên sân thượng chung cư nhà anh ta bắt người ta chọn một lấy tiền, hai ném anh ta xuống thì hệ thống đã tin cô mua chuộc được rồi.
– Nếu hắn bán thân…à không, là mua chuộc dễ một chút thì ta ép hắn làm gì? Ta là người tốt có nội hàm.
[ Haha, cô còn mặt mũi nhận là người tốt có nội hàm? Cô biết mấy chữ này viết thế nào sao?] Hệ thống rất không nể mặt khinh bỉ.
– Cần mặt mũi làm gì, lại không ăn được.
Cô vô sỉ.

Cô trâu.
– Hừ, đồ vô tâm.

– Cố Mặc Vũ oán hận phồng má.
– Vậy xin mời bội ước với người vô tâm đi.
Dạ Tịch đứng dậy đến cạnh giường, ngón tay ác ý búng trán nhóc con một cái.


Lực đạo không mạnh nhưng cũng đủ cho người vừa chấn động não như nó ăn đau.
– Tôi mới không bội ước.

Tôi còn chưa đòi đủ lợi tức đâu.

– Nhóc con ôm trán, nhăn mày nhăn mặt trừng cô.
– Được rồi, nói nghe xem tình huống thế nào.

– Dạ Tịch không trêu chọc nhóc con nữa, ôm mặt từ trên cao nhìn xuống.
– Không biết, chính là bước xuống bậc thang liền trượt ngã, cũng không cảm thấy có ai đẩy.
– Chỉ như thế? Hay nháo quỷ rồi.

– Người sau âm lãnh cười.
Đúng đắn không nổi một giây mà.
– Mới…mới không…!Xã hội khoa học, đừng có tuyên truyền mê tín dị đoan.
– Ai mà biết được nhóc chọc phải thứ gì.
– Chị…Chị đừng hù dọa tôi.
Trẻ con vẫn là trẻ con, dù có một số trường hợp đặc biệt nhưng vẫn không thoát khỏi những đặc điểm chung, ví dụ như sợ ma.
– Gặp ma giết ma, gặp thần thí thần, sợ gì chứ! – Chơi đủ liền không hứng thú nữa rồi.
Cái gì mà gặp ma giết ma, gặp thần thí thần, ai cho cô cái tự tin ấy?
– Tôi đi đây.
– Đi luôn đi.

– Nhóc con phẩy tay đuổi cô như đuổi tà.
Ngồi lại cũng không đến 10 phút đã muốn đi, cái này mà gọi là giữ chữ tín à? Không phải hứa bảo hộ nó an toàn sao? Mặc nó ở đây có tốt không? Nó từng bị hại ở bệnh viện này có được không?
Dạ Tịch lại không nghe thấy tiếng lòng của Cố Mặc Vũ, còn hết sức ung dung xách túi rời đi, quay lưng nhìn lại một cái cũng không có.
Chờ cô đi rồi cả người liền mất đi khí thế, ỉu xìu xuống.
Vẫn là bỏ mặc nó một mình, ai cũng không cần nó, mọi người đều không thích nó.
Cả người nho nhỏ co lại thành một đoàn, đầu cúi thấp xuống, cô quạnh, mệt mỏi.

Hai vai run run, đáng thương càng đáng thương.
– Ha ha, thứ không ai thương…
– Ha ha, đồ con gái…
– Mày nghĩ đây là nơi nào? Nhà tình thương à? Mau đi làm việc!
– Thứ không cha không mẹ như mày có quyền gì lên tiếng?
– A, dám phản kháng, mày chán sống rồi?

Không, không muốn.
– Làm cái gì? Định ám sát tôi à?

Đang lúc Cố Mặc Vũ cảm xúc bất ổn cầm bình hoa trên bàn bên cạnh định ném ra cửa thì nghe thấy một câu như thế.
Người vốn nên đi lại đang đứng ở cửa, trên tay còn cầm theo hộp giữ nhiệt.
Nhóc con đột ngột ngẩng đầu, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, hai mắt đỏ đọc không biết là do khóc hay tức giận.
– Mới đi lấy cháo mà nó đã muốn hạ sát ta rồi.

Sợ quá đi mất.
Tiểu nhân trong lòng Dạ Tịch vừa vỗ ngực vừa oán hệ thống.
[ Cô bỏ con dao trên tay xuống trước đi rồi hẵng sợ.] Thật không hiểu lúc nào cô cũng thủ sẵn dao gọt trái cây trong túi xách làm gì.
– Không phải để phòng thân à? Nhân vật chính ẩn thân như ta luôn nguy hiểm rình rập.

Nhìn xem có lúc nào không bị ám toán đâu.
[ Đã bảo cô là pháo hôi rồi mà.

Đừng nhóm ngó vai chính nữa.]
– Ta chính là vai chính, cần gì nhòm ngó.
# Kí chủ luôn ảo tưởng mình là vai chính phải chữa thế nào? Online chờ, rất gấp.
– Thế nào? Không cần người bảo hộ nữa à?
Dạ Tịch vừa cùng hệ thống thảo luận nhân sinh vừa đóng cửa đi vào, trên mặt vẫn giữ được vẻ thản nhiên.
– Chị…Không phải đi rồi sao?
Đến khi cô kéo bàn, đặt hộp giữ nhiệt lên xong Cố Mặc Vũ mới kịp phản ứng, âm thanh cứng ngắc hỏi cô.
– Đúng rồi, đi lấy cháo cho nhóc.

Nhưng mà không nghĩ còn có một màn kinh hỉ như này.

– Vừa mở hộp giữ nhiệt ra vừa chỉ bình hoa vẫn còn trên tay nhóc con.
– Tôi…cho là chị đi luôn rồi.
Cố Mặc Vũ lần này không cáu kỉnh mà ngược lại cúi đầu lí nhí giải thích cho mình.
Trong tim có một dòng nước ấm chảy qua.
Cô không đi.
– Cho nên nhóc muốn ám toán tôi rồi?
Dạ Tịch làm xong việc của mình thì đứng thẳng người nhìn nhóc con đang cúi đầu ăn năn.
Có chút manh.
– Không…không có…!- Vừa nói vừa đem bình hoa để lại chỗ cũ, hai mắt nhòe đi trước hộp cháo trước mặt.

Cháo vẫn còn hơi nóng, mùi thơm quanh quẩn, còn là cháo gà nó thích.
Cũng không ai biết nó thích cháo gà, kể cả trợ lí cá nhân.
Nhóc con cầm thìa nhỏ bên cạnh múc cháo ăn.


Không biết hơi nóng phả ra hay cảm động mà nước mắt dâng lên trong mắt, ép thế nào cũng không xuống.
– Không sợ bỏng à? Bỏng rồi tôi cũng không gọi bác sĩ cho đâu? – Dạ Tịch từ trên cao nhìn xuống nhóc con xúc cháo không cần thổi.
Nóng như thế mà xúc thìa lớn như thế không bỏng à? Nhóc con không có thụ cảm đau?
– Bỏng chỗ nào? Chị đừng có rủa tôi! – Cố Mặc Vũ không ngẩng đầu lên trả lời.
Giọng nói hơi khàn.
– Tùy nhóc.

Tôi đi trước.

Lần này là đi luôn.

– Dạ Tịch thấy nhóc con có vẻ tâm tư bất ổn thì bỏ của chạy lấy người.
Không muốn dây dưa với trẻ con, quá phiền phức.
– Chị…cảm ơn… – Vào thời điểm cô chuẩn bị đi thì nghe thấy một câu như thế.
Dạ Tịch quay người lại, vốn muốn châm chọc nhóc con hai câu nhưng thấy giọt nước mắt trong suốt âm thầm rơi xuống thì đột nhiên cô quên mất mấy lời định nói.
Trên cửa sổ một giọt rồi lại một giọt nước rơi xuống tạo thành một đường dài.

Mưa, cứ như thế không báo trước rơi xuống.
Chị…cảm ơn…Chị…
Hình ảnh trong kí ức chồng chập làm một.
Là ai đang nói?
Hình như còn có tiếng gió.
Lạnh.
Mưa lạnh buốt như băng trút xuống.

Từng mảnh tăm tối như muốn nuốt chửng chút ánh sáng nhỏ bé.
Trong màn mưa dường như có ai đó đang đứng giữa bóng tối.
Là ai đây?
Đau.
Sao lại đau như thế?
– Chị…Chị…Sao thế? – Cố Mặc Vũ thấy cô không khí quanh cô không đúng thì lo lắng gọi cô.
– Không sao cả.

– Dạ Tịch dường như bừng tỉnh khỏi cái gì, sắc mặt không tốt vừa trả lời vừa mở cửa đi ra.
– Đường tiểu thư…
Trợ lí cá nhân của Cố Mặc Vũ vốn muốn nói chuyện với Dạ Tịch nhưng bắt gặp cô sắc mặt không tốt liền quên mất mình định nói gì.
Mà cô cũng không quản ý định của anh ta mà đi thẳng một đường, không khí xung quanh cô như cũng ám trầm đi một chút.
Người bình thường cũng nhìn ra không nên chọc cô.
Đấy là người bình thường, ngoài người bình thường vẫn có những người không bình thường lắm, ví dụ như mấy người trong xe lúc này.
Đây là đợt thứ mấy rồi? Có chịu thôi đi không?
Phải nói từ 1 tháng trước, sau khi cô thân mật giao tiếp với nam chính một lần ở nhà vệ sinh liền bị hắn ghi thù.
Hắn không động được vào Đường gia liền trực tiếp cho người bắt cóc muốn làm đủ trò.
Khi Dạ Tịch tâm tình tốt sẽ tránh mặt không tiếp, khi tâm tình không tốt lắm sẽ đại chiến…à không, đè mấy người ra đánh một trận rồi thả đi.
Hiện tại lại đến nữa.

Không cảm thấy phiền sao?

Vừa vặn đang cần giải tỏa, đến, chiến đi.
Cho nên, trong khi hệ thống run run rẩy rẩy thắp cho đám người mấy cây nến thì kí chủ ma quỷ nhà nó đã rút con dao gọt trái cây tùy thân ra lao vào chiến trường.
Chờ đám bảo tiêu của cô chạy đến nơi thì đã xong.
Họ đến chỉ để thu dọn chiến trường.
Thấy đám bảo tiêu của cô quen mặt sao? Thật trùng hợp, họ chính đám người xã hội được Cố nhị thiếu thuê đấy!
Thao tác lẳng lơ của kí chủ sắp vượt qua hiểu biết của loài người rồi!
Mặc dù đã thu dọn cho cô mấy lần, tâm lí cũng vững lắm rồi nhưng khi chân chính nhìn thấy thảm trạng của đám người hôm nay, người xã hội vẫn cảm thấy mình không đủ xã hội.
Bọn họ đánh giá quá thấp cô!
Người cùng cô chào hỏi thân mật không có thảm nhất chỉ có thảm hơn.
Mồ hôi lạnh không hẹn mà cùng chảy ròng ròng.
May mắn hôm đó cô chỉ bẻ khớp tay mà không đánh đến nửa sống nửa chết.
Nhìn những người anh em xa lạ này xem, có người nào còn thở mạnh nổi không?
Thật đáng sợ.
May mắn bọn họ sớm ngày giác ngộ cách mạng mà theo cô.
Kì thực Dạ Tịch cũng không nói nhận bọn họ làm bảo tiêu nhưng chính là họ làm được việc mà cô lại lười tìm mối khác nên có việc liền liên lạc mà thôi.
Bảo tiêu thì nhiều nhưng người làm việc sạch sẽ lại giác ngộ cao như bọn họ thì không nhiều lắm.
Tâm trạng lại vui vẻ, yêu đời rồi.
Nam chính hình như rất rảnh, hắn còn có thời gian không đi nghĩ cách ngược luyến với nữ chính đi còn đặc biệt quan tâm cô thế làm gì?
Nhận quà nhiều lần thế mà không đáp lại hình như không phải phép lắm.
—————-
[ Kí chủ, cô còn tốt chứ?] Hệ thống cảm thấy cô không đáng sợ như trước mới dè dặt lên tiếng.
– Ta có thể làm sao?
Dạ Tịch vừa nhìn móng tay mới sơn vừa trả lời nó.

Ngữ điệu thản nhiên như ngày thường.
[ Chuyện ở bệnh viện…]
– Mi không có thông tin?
[ Thông tin gì?] Ngữ điệu thì ngây thơ mà âm thanh thì cứng ngắc, nghe thế nào cũng thấy kì dị.
– A, muốn biết sao? Không nói cho mi.- Người sau rất thiếu đánh trêu đùa.
[ Hừ, ai muốn biết.

Tôi mới không tò mò.]
Hệ thống trực tiếp offline.

Cũng không phải tức đến offline mà đi xem lại tư liệu.

Kí chủ luôn có hành động kì quái, phải luôn chuẩn bị tâm lí, tránh để cô dọa chết khiếp.
Làm hệ thống của cô thật khổ mà.
Ngó sang nhà hàng xóm một chút.

Đúng là không nhìn không thương tâm, cùng là hệ thống sao khác biệt thế.

Nhà hàng xóm có một kí chủ ngốc manh, ngọt ngào kìa, hâm mộ quá.
Dạ Tịch cũng không biết hệ thống thương tâm tự ôm lấy mình, cô còn đang bận tìm quà tặng phù hợp cho nam chính.
Ôi chao, vì cặp chính mà lo nát tâm a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.