Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính

Chương 11: Tổng Tài Đại Nhân 11


Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Lại Muốn Đảo Chính – Chương 11: Tổng Tài Đại Nhân 11


– Tôi còn tưởng Đường tiểu thư không đến cơ.
Cố Dịch Lãng dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực, nụ cười trên môi giữ nguyên một đường cong tiêu chuẩn.

Nếu không phải hắn đang mặc áo bệnh nhân có khi còn tưởng hắn đang dự hội họp nữa kìa.
– Sao có thể không đến nhặt xác cho anh được.

– Dạ Tịch cười càng chói mắt hơn, bước vào bên trong, thuận tay đóng cửa.
Sao bổn hệ thống có cảm giác cô đóng cửa đánh chó?
– Ôi chao, tôi còn chờ Đường tiểu thư bao nuôi, làm sao nỡ chết.

– Cố Dịch Lãng bỏ qua khẩu khí kì quái của cô, gợi đòn nói.
Ha ha, mặt mũi thật lớn.

– Ta có thể đánh hắn tàn phế không? – Dạ Tịch thành tâm trưng cầu hệ thống.
[ Hắn đã tàn phế rồi.]
– Đánh sống không bằng chết thì sao?
Người sau vừa bẻ tay vừa thành thật hỏi.
[ Kí chủ, cô còn nhớ hắn là đối tượng nhiệm vụ của cô sao?] Hệ thống hoảng thành mấy nhóm vội vàng thức tỉnh lương tâm kí chủ nhà nó.
– Rất muốn đánh hắn thì làm sao đây?
[ Cô không thấy hắn đang bị thương sao? Cô nỡ đánh người bị thương sao?]
– Như thế cũng tính bị thương?
Hắn đến băng cá nhân còn chẳng cần dán nữa kìa, thương tật chỗ nào? Hỏng đầu chắc.
Hệ thống nghẹn lời trân trối, âm thầm thắp cho Cố Dịch Lãng ba nén nhang.

Tự làm tự chịu, boss hãy cố lên.
– Mới bị thương một chút đã gióng trống khua chiêng đòi nằm viện, Cố tổng tiêu tiền đến hoảng?
– Tôi mà không bị thương làm sao gọi được kim chủ đại nhân đây.

Tôi cũng rất khổ tâm đấy.

– Cố Dịch Lãng tỏ vẻ bi thương nhìn cô gái đứng bên cạnh giường.
Tin anh cái quỷ ấy!
Vốn Dạ Tịch đang yên ấm làm ổ ở Nhan gia thì mới sáng sớm đã bị trợ lí của tên biến thái này sống chết kéo cô đến bệnh viện, nói cái gì mà Cố tổng gặp tai nạn, nói cái gì mà hắn rất muốn gặp cô,…!nói đến trời đất tối tăm, nói như Cố Dịch Lãng đang hấp hối không bằng.
Nghĩ đến nhiệm vụ còn cần hoàn thành, Dạ Tịch mới ép nổi mưa bom bão đạn trong lòng mà đến đây.
Đến nơi thì hay rồi, hắn đúng là tai nạn nhưng chỉ bị trầy xước nhẹ, cái loại trẻ con ngã một cái cũng bị ấy.

Đàn ông thân cao tám thước, một chút vết thương nhỏ cũng làm quá lên, có đáng đánh không?
– Kim chủ đại nhân, có thể rót cho tôi một cốc nước sao? – Cố Dịch Lãng trêu tức hất mặt về phía bình nước ở trên bàn, vị trí mà hắn giơ tay cũng có thể cầm được ấy.
– Anh không có tay?

– Tôi là bệnh nhân mà.

– Hắn giơ bàn tay lên trước mặt Dạ Tịch lắc lắc.
Những ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng đặt dưới ánh nắng dường như trong suốt.
Dạ Tịch đè nén dục vọng đánh gãy tay hắn mà đi rót nước.
Nếu không phải vì cao ốc ta còn lâu mới chơi cùng biến thái.
Sau đó hắn còn không biết điều nháo đủ thứ chuyện, nào là muốn uống nước ấm, nào là muốn đi vệ sinh, nào là muốn thay quần áo, vân vân mây mây.
Dạ Tịch sẽ phục vụ hắn? Không, cô mời hộ lí cho hắn, hơn nữa còn là loại lực điền hung hãn ấy.
Cho mi náo.

Mi trâu thì mời náo tiếp.
Chơi với ta à? Khi tay làm kẻ thù vũ trụ mi còn không biết đang là hạt cát chốn nào cơ.
Cố Dịch Lãng vốn muốn trêu chọc cô nhưng tuyệt không nghĩ đến cô gái lúc nào cũng nói muốn tiền của hắn lại không có lương tâm như thế, ngược lại bản thân hắn bị dày vò đến thảm, không bệnh cũng thành bệnh.
Cô rõ ràng không thiếu tiền, còn đòi bao nuôi hắn nhưng luôn thể hiện cô dòm ngó tài sản của hắn.

Cố Dịch Lãng lần đầu tiên không mò ra một người muốn gì.

Lại thú vị hơn một chút rồi.
Thăm bệnh mà thôi, Dạ Tịch cũng không nán lại, mời hộ lí cho hắn xong thì vứt cho hắn một khoản tiền bồi dưỡng sức khỏe rồi đi.

Nhìn cũng nhìn rồi, mời người cũng mời xong, không đi thì làm gì? Ở lại cắm trại à?
Chưa thấy kim chủ nào vô lương tâm như cô.
——–
Bệnh viện này vừa vặn cũng là bệnh viện mẹ Đường nằm.

Đến cũng đã đến, dù sao cô cũng không có việc gì, ghé thăm một chút cũng tốt.
Thế nên Dạ Tịch quay ra mua cháo dinh dưỡng rồi mới đi tới phòng bệnh của mẹ Đường.
Người ta có câu hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, đây hẳn để nói mối lương duyên chặt không đứt, đốt không cháy của pháo hôi như cô với cặp chính đi.

Đi vệ sinh thôi cũng gặp được người ta đang ngược thân, ngược tâm nữa.
– Bạch Linh San, cô nói rõ ràng chuyện này cho tôi!
Cung Duật Hành đè chặt Bạch Linh San vào tường, khóa tay cô ta lên trên đầu, đầu hắn rũ xuống, không nhìn thấy biểu cảm.
– Tôi có chuyện gì muốn nói với anh? – Bạch Linh San gục đầu xuống, chán nản trả lời.
– Không có chuyện gì? Cô nói thật hay.

– Cung Duật Hành cười lạnh, một tay nắm cằm nữ chính ép cô ta đối diện với hắn.

– Cô một lòng muốn đi theo tên khốn Lam Trạch kia phải không?
– Cung Duật Hành, anh có tư cách gì chất vấn tôi? Tôi muốn phá liền phá, thì thế nào?

Không biết bị chọc phải chỗ nào, Bạch Linh San mỉa mai cười với Cung Duật Hành.
– Cô đừng tưởng tôi không dám làm gì cô.

Con của tôi cô không có quyền quyết định.- Cung Duật Hành gằn từng chữ cay độc.
– Con của anh? Đừng mau quên như thế chứ, ai là người nói tôi không có tư cách mang cốt nhục nhà họ Cung? Bây giờ lại nhận nó là con anh, anh không thấy nực cười?
Nước mắt đã dâng lên mi mắt nhưng lại bị Bạch Linh San quật cường ép xuống.
– Đừng kiếm cớ với tôi.

Cô nghĩ tôi không biết cô chỉ muốn cắt đứt mọi liên hệ với tôi để lần nữa chạy theo tiểu tình nhân của cô!
– Đúng đấy! Thì thế nào? Anh có thể làm gì tôi?
– Ha, nghĩ hay lắm.

– Cung Duật Hành cười lạnh, bàn tay nắm cằm nữ chính vô thức siết chặt- Cô có chết cũng phải chết trước mắt tôi.
Nói xong liền cúi xuống ngăn những lời khiến hắn đau lòng sắp bật ra.

Nước mắt chảy dài.
Nữ chính lúc đầu còn phản kháng, sau cùng cả người không còn sức lực liền thuận theo nam chính.

Hiện trường có chút mất khống chế, còn có xu hướng lau súng cướp cò.
Mẹ ơi, trâu bò quá.
Hành sự còn không thèm đóng cửa, bình luận kém.
Dạ-khán giả-Tịch vừa xoa ngực kìm nén kích động rút điện thoại ra.

Chính vào lúc này chợt cô thấy chân nặng, kèm theo một giọng nói ngọt ngào:
– Chị, chị làm gì ở đây? – Cố Mặc Vũ đu cả người trên chân Dạ Tịch, ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn cô.
Giọng nói của nhóc con cũng không nhỏ, đôi chính bên trong cũng nghe thấy.

Lửa nóng vừa lên đã bị một xô nước đá dội xuống, không cần nói cũng biết có bao nhiêu ám ảnh tâm lí.
Cung Duật Hành sắc mặt khó coi, theo hướng giọng trẻ con nhìn sang.
Ở cửa nhà vệ sinh nửa đóng nửa mở, một thân ảnh cô gái đang đứng, trên chân cô còn có vật trang trí hình người, trọng điểm là trên tay cô ấy còn cầm điện thoại di động.
Đứa bé kia nhìn hơi quen mắt.
Dạ Tịch cảm thấy ánh mắt giết người từ chỗ nam chính nhìn sang cũng không hoảng không vội, giơ tay túm lấy nhóc con trên chân kéo ra.
Sao nó cứ như âm hồn bất tán thế, ta xem kịch thôi cũng phá đám nữa.
Nhìn xem bây giờ làm sao lừa gạt nam chính đây? Người ta muốn phân thây ta ra ngàn mảnh luôn rồi.

Thật sợ hãi a.
– Cô nhìn được bao nhiêu? – Khi Dạ Tịch còn chưa gỡ được vật trang trí khỏi chân đã thấy trên đầu tối tăm một mảnh, kèm theo là giọng nói âm trầm của Cung Duật Hành.

Người sau từ bỏ cùng vật nhỏ phân bua, ngẩng đầu đối mặt với đại địch.

Nam chính cao hơn mét tám, một người cao gần mét bảy như cô đương nhiên có chênh lệch không nhỏ.

Cô phải ngẩng đầu mới nhìn tới hắn mà hắn lại cúi xuống như xem con sâu cái kiến.
Hừ, khí thế không thể thua.
Cho nên trong cái nhìn giết người của nam chính, Dạ Tịch hơi lùi về phía sau, giải thoát cho cái cổ đáng thương của mình, cả người dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, bày ra tư thế lão đại tiêu chuẩn:
– Anh không muốn tôi thấy cái gì?
Cô còn dám hỏi lại?
– Thành thật một chút.

– Cung Duật Hành áp bức tiến đến gần Dạ Tịch, ý đồ muốn lấy điện thoại trong tay cô.
– Ôi, thanh thiên bạch nhật muốn sàm sỡ tôi sao? Tôi chỉ là người qua đường đi ngang qua thôi mà.
Bàn tay Cung Duật Hành cứng đờ giữa không trung, biểu cảm cổ quái nhìn chằm chằm cô gái.
Đi ngang qua? Cô đi đâu mà đòi đi ngang qua? Đây là nhà vệ sinh nam, phải đi qua nhà vệ sinh nữ có được không? Khu vệ sinh chỉ rộng từng đó, cô đi ngang qua kiểu gì?
Không đúng, ai thèm sàm sỡ cô?
– Cô biết tôi là ai sao?
Xem kìa, lời thoại kinh điển của đám phú nhị đại.

Diễn mà thôi, ai mà không biết.
– Vậy anh biết tôi là ai sao? Đừng trách tôi không nói trước…
– Đường Dạ Tịch, không nên trêu chọc tôi, Đường gia của cô không gánh nổi đâu.
Ôi, hắn biết ta thật kìa.
– Tôi sợ quá.
Nhìn nụ cười xinh đẹp trên mặt cô, Cung Duật Hành có một loại xúc động lao lên xé rách mặt cô, may mà tu dưỡng hắn còn tốt.
– Đúng là không biết trời cao đất dày là gì! – Cung Duật Hành giận quá hóa cười, nộ khí tích tụ từ này đến giờ có xu hướng bùng nổ.
Một Bạch Linh San làm hắn vừa hận vừa yêu coi như xong, hiện tại còn mọc ra một con nhóc chán sống trêu tức hắn, Đường gia tốt lắm.
– Đường tổng không dạy cô thì hôm nay tôi thay ông ta dạy cô cái gì nên làm, cái gì không.
– Ôi chao, Cung tổng muốn bắt nạt phụ nữ sao? Tôi chân yếu tay mềm mà anh cũng nỡ động thủ sao?
Dạ Tịch một bên tỏ vẻ sợ hãi đến cúi thấp đầu, một bên tại chỗ khuất dùng sức gỡ vật trang sức hình người trên chân ra.

Quá ảnh hưởng ta phát huy.
– Chị, muốn em cứu chị không? – Nhóc con như hồ ly cười tươi nhìn cô.
– Mi buông ra.

– Đại lão còn cần cứu à? Ta cần sao?
Không biết nó nghĩ cái gì còn thực sự bỏ tay ra.
Cuối cùng cũng thoát được Cố Mặc Vũ, người còn chưa kịp quay lại cảm giác nguy cơ đã ập đến.

Nam chính đánh phụ nữ thật kìa.

Hắn thế này, nữ chính có biết không?
Cô không gợi đòn phá rối hắn sẽ đánh cô chắc? Còn ở đó bày đặt oan ức, oan Thị Mầu chắc!
Cả người dồn lực của Cung Duật Hành tại khoảnh khắc cô gái quay lại thì cứng đờ, tay giơ lên không biết nên tiến tiếp hay bỏ xuống.
Trên cổ cảm giác âm hàn từng đợt kích thích đại não, lưỡi dao sắc bén chiết xạ ánh sáng xanh đâm vào mắt.


Không biết cô lấy dao từ chỗ nào nhưng hiện tại nó đang gác lên cổ hắn, chỉ cần cô dùng lực một chút sẽ cứa vào động mạch cổ hắn.
Ai không biết chứ hệ thống thì thấy con dao này rất quen mắt.

Đây không phải dao gọt trái cây cô mang ra dọa người à? Cô cầm đi lúc nào? Ra đường có ai cầm theo hung khí như cô không?
– Cung tổng, anh nên hạ tay xuống thì hơn, nhỡ đâu tôi sợ quá run tay thì không tốt lắm đâu.
– Cô muốn làm gì? – Thân là nam chính, lá gan tuyệt đối không nhỏ.

Bị đe dọa vẫn rất thong dong.

Huống hồ hắn ta có tự tin khống chế tốt cục diện.
– Không muốn làm gì.
Không muốn làm gì? Thế cô đặt dao lên cổ tôi làm gì? Phát rồ à?
– Chị…
– Mi tránh ra xa một chút, nếu không ta đánh cả mi.

– Dạ Tịch bị làm phiền, dữ dằn với nhóc con.
Không biết là bị dọa hay có suy nghĩ khác mà Cố Mặc Vũ thực sự lùi ra xa quan sát bên này.
– Đường Dạ Tịch, cô có biết bản thân đang làm gì không? Đừng càng đi càng xa, bây giờ cô bỏ dao xuống, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Cung Duật Hành vẫn thừa bình tĩnh để đàm phán với cô.
Một lời nghe như khuyên nhủ đầy vị tha.
Ừ, sẽ rất vị tha nếu tay hắn không âm thầm muốn động thủ hơn nữa còn nhắm bộ phận yếu hại của cô mà ra đòn.
Chậc, cũng trâu bò đấy.
Không phải ta còn chưa kịp quay phim chụp ảnh sao? Ác độc thế làm gì.
– Cung tổng ra tay ác độc thế, chết người thì làm sao bây giờ? – Dạ Tịch vừa nhẹ giọng tâm sự cùng Cung Duật Hành vừa chụp bàn tay hắn.
Cung Duật Hành vốn không để hành động của cô vào mắt, cho đến khi cảm giác đau rát kích thích đại não, suy nghĩ còn chưa kịp xoay chuyển đầu gối đã nhận một cái đạp của cô.

Cảm giác đau như nứt xương khiến hắn không nhịn được mà phát ra tiếng kêu rên.
– Ôi, sao lại hành đại lễ thế, tôi sợ hãi nha.
Người sau vừa lui lại một bước, vừa trêu tức nam chính đang quỳ rạp dưới đất.
– Duật Hành, anh không sao chứ?
Nữ chính cuối cùng cũng ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ là bi thương còn chưa kịp bày ra đã thấy nam chính chật vật trước mặt một cô gái.

Gương mặt cô gái này có chút quen mắt.
Cung Duật Hành không muốn gây động tĩnh lớn kéo người khác đến xem trò nên từ đầu đã luôn hạ thấp thanh tuyến, động thủ cũng muốn tốc chiến tốc thắng, đáng tiếc, cuối cùng vẫn để nữ chính nhìn thấy.
– Cung tổng yên tâm, tôi nhất định tặng anh quà gặp mặt thỏa đáng.

– Dạ Tịch thấy nữ chính xuất hiện ngược lại không động thủ nữa, đầu hơi cúi xuống nói với hắn.
Bạch Linh San vốn còn lo lắng chạy tới thì bị hành động của Dạ Tịch khiến cho khựng lại, khoảng cách của hai người không phải là khoảng cách an toàn.
Trừ cô ta trước giờ chưa có ai có thể đứng cách hắn khoảng cách gần như vậy.
– Đừng nhìn tôi như thế, vật nhỏ nhà anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ.
Nụ cười rực rỡ vẫn treo trên mặt, Dạ Tịch đứng thẳng người, ung dung rời đi.
Lúc đi qua nữ chính thấy sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng né tránh cô, không muốn cùng cô tiếp xúc.
Đánh được nhân vật chính Dạ Tịch đương nhiên rất cao hứng, trong miệng còn ngâm nga tiết tấu không rõ ràng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.