Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc! FULL – Chương 107: 109 The Joy Of Creation 2
[ Nhiệm vụ chính tuyến: Nguồn gốc sức mạnh của các Hunters Ghoul.
]
Ánh mắt Mộc Trà lạnh đi không ít, khẽ híp lại, không rõ tiêu cự nhìn về phía trước.
Lần này lại là nhiệm vụ quỷ quái gì? Cái này thì có liên quan gì tới nguyên chủ?
[ Hệ thống không có trách nhiệm giải thích bất kỳ điều gì với ký chủ.
]
Bởi vì ngươi là hệ thống dỏm.
[ …!] Bản hệ thống rõ ràng là hệ thống siêu cấp vũ trụ tiên tiến tối tân nhất của cả cái giải ngân tinh này, ký chủ đừng có mà kinh thường ta!
Còn không phải cái hệ thống dỏm nào vừa bị virus số 03 xâm nhập vào mém nữa bị ăn cắp dữ liệu?
[ …!] Bản hệ thống đã mã hoá lại rồi có được không hả? Ký chủ cứ phải chọc ngoáy vào nỗi đau của bản hệ thống là thế nào?
Chung quy cũng vì ngươi là hệ thống dỏm.
[ …!] Quay đi quay lại vẫn là cái này!
[ Vậy thì ký chủ tự xử đi! Bản hệ thống ” dỏm ” xin phép cáo lui! ]
Hệ thống chuẩn bị offline lại nghe được mệnh lệnh từ Mộc Trà.
” Mở khoá dục vọng số 01.
“
[ …!]
[ Phí dịch vụ mở khoá là 2 vạn Hoạ Trị, xác nhận mở khoá? ]
Xác nhận.
[ Xác nhận mở khoá ” Chiếm hữu: Dục vọng số 01 “…!Mở khoá thành công…!]
Trong không gian tĩnh lặng vang lên thanh âm điện nổ xoẹt nhẹ, thậm chí còn thấy cả tia điện nhỏ chạy trong không gian.
Đem ra một cái ghế bập bênh lớn, Mộc Trà thong dong ngồi xuống, ánh mắt híp lại đánh giá phía trước.
Từng tia lửa điện xoẹt ngang không khí, cuối cùng hội tụ thành một quả cầu lửa xanh, mà nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy quả cầu kia phát ra những tia lửa điện nhỏ, mà nhìn kỹ hơn nữa lại có thể nhìn thấy không khí đang cháy.
Chính xác! Là không khí đang bốc cháy thành những đốm lửa đỏ.
[ Chúc mừng ký chủ đã mở khoá thành công ” Chiếm hữu: Dục vọng số 01.
” ]
Mộc Trà chỉ tay vào quả cầu điện xanh đang dần lớn lên theo thời gian, ánh mắt nheo lại: ” Đây là gì? “
[ Trứng quạ.
]
” Trứng quạ? “
Mẹ kiếp, đừng bảo với lão nương là tốn 2 vạn hoạ trị lại được một con quạ đen nhé?
Hố nhau à?
[ Chúc ký chủ chơi vui vẻ.
] Hệ thống nói xong liền lập tức offline, nó chắc chắn rằng nếu còn online ký chủ sẽ xé nát cái hệ thống dỏm là nó mất.
Khoan đã!
Bản hệ thống là hàng xịn! Không phải hàng dỏm, ký chủ chắc chắn bị chứng cuồng vọng rồi!
Mộc Trà: …
Cuồng vọng cái hệ thống quèn nhà ngươi
[ …!] Bản hệ thống đã offline, không nhìn không nghe!
Ánh mắt Mộc Trà híp lại đánh giá quả cầu điện màu xanh trước mặt.
Quả cầu ngày càng lớn, sức chiếu sáng cũng mạnh mẽ hơn, chỉ có điều toàn không gian tựa như một hầm băng lớn, lạnh lẽo tràn ra khắp căn phòng, mà khí lạnh này lại thoát ra khỏi quả cầu kia.
Mộc Trà nhìn chằm chằm vào quả cầu không rời mắt, hơn ba mươi phút sau nó vẫn như vậy.
Cuối cùng cô quyết định mặc kệ nó.
Sắp xếp lại cốt truyện và tình tiết, Mộc Trà cảm thấy có chút không thích đáng.
Nếu như theo cách diễn giải kia thì nguyên chủ đáng lí không thể biến thành một Hunters Ghoul được, bởi cơ hồ Niếp Tiểu Vũ vốn sinh ra trong một gia đình êm ấm, tuy mẹ mất sớm nhưng ông Niếp đối xử với con gái phải nói là vô cùng tốt, hoàn toàn có thể coi là một người cha đội con gái lên trên đầu của mình.
Vậy thì vì sao Niếp Tiểu Vũ lại trở thành một Hunters Ghoul?
Thời gian hiện tại đã bước sang ngày thứ 23 kể từ khi có ca nghiễm bệnh đầu tiên, Niếp Tiểu Vũ vừa trở thành một Hunters Ghoul được ba ngày thì gặp phải sự truy đuổi của một nhóm Hunters khác, thứ mà bọn họ muốn cướp từ nguyên thân cũng không phải là tinh hạch hay gì đó, mà thứ kia chỉ đơn thuần là một lọ nước hoa nguyên chủ luôn mang theo bên người.
Lọ nước hoa?
Toàn thủ đô ngập trong dịch bệnh mà nguyên chủ vẫn mang theo bên người lọ nước hoa là vì cớ gì? Trong nội dung hoàn toàn chưa từng nhắc đến chuyện này.
Mộc Trà tìm xung quanh người vẫn chưa thấy thứ gì giống như một lọ nước hoa, cuối cùng tìm thấy trên dây chuyền được đeo trên cổ một mặt ngọc trạm vàng, bên trong có mặt dây chuyền là một khoảng trống không quá lớn, đựng một thứ đồ sánh lỏng màu tím, trong chất lỏng đó còn có thứ hạt óng ánh tựa như chu sa.
Mộc Trà dựt dây chuyền khỏi cổ, ánh mắt híp lại, nhìn vào mặt dây chuyền đang sóng sánh ánh kim bên kia, cuối cùng đem sợi dây cất vào trong không gian.
Loại nước hoa này hoàn không được nhắc đến bởi lẽ thời điểm Niếp Tiểu Vũ xuất hiện trong dòng thời gian của tiểu thuyết thì thứ đồ này đã bị người ta cướp đi.
Nơi Mộc Trà dừng chân là tầng thượng của một toà nhà lớn gần nơi ban nãy.
Nơi này có lẽ cách thủ đô khá xa bởi lẽ Niếp Tiểu Vũ đang trên đường đến căn cứ phía tây do ông Niếp đứng đầu.
Hiện tại có lẽ đã cách thủ đô vài trăm km.
Ánh mắt cô chậm rãi rũ xuống an thần, cả người ngả bên ghế bập bênh, không có ý tứ quan tâm đến quả cầu điện đang tích tụ bên kia.
Mộc Trà không ngủ.
Khoảng hơn 30 phút sau, từ phía giữa căn phòng tràn ra luồng khí lạnh, không khí dường như đóng băng lại, quả cầu xanh vốn bất động trong không trung khẽ chuyển động, nó lách mình khỏi nơi ban đầu.
Ánh sáng mạnh mẽ vụt ra khỏi quả cầu điện, chiếu sáng khắp căn phòng.
Mộc Trà chậm rãi nâng người dậy, cô bị thứ ánh sáng này chiếu đến đui con mắt rồi!
Chống cằm nhìn quả cầu điện bên kia, từ trong không gian xuất hiện thanh âm rạn nứt của đồ thủy tinh, cuối cùng từ vết nứt hiện lên vạch đen.
Rõ ràng ánh sáng mạnh mẽ như vậy, xong lại hoàn toàn không chiếu vào được khoảng tối trong quả cầu.
Thanh âm vỡ nứt gãy giòn trong không gian vết nứt càng ngày càng nhiều, chạy dọc theo độ cong của quả cầu cuối cùng dừng lại.
* Đoàng *
Quả cầu điện đột nhiên phát nổ, Mộc Trà phản ứng nhanh lập tức đạp đất đến một nơi an toàn.
Mộc Trà đáp đất, song làn gió mạnh mẽ từ vụ nổ như muốn hất cô ra sau, Mộc Trà trượt dài trên mặt nền, giày cao gót và bàn tay ma sát vào mặt nền dường như muốn tạo thành tia lửa: ” Mẹ nó, ngươi nổ có thể báo trước hay không? ”
Khói bụi mù mịt khắp căn phòng, Mộc Trà hơi ngước mắt lên, bụi bay tứ tung, gió lạnh phả vào sườn mặt mang theo uy áp.
Trong không gian thanh tĩnh có thể nghe thấy tiếng đập cánh rất nhỏ, cuối cùng bụi dường như tan biến, trả lại không gian thanh tịnh như lúc đầu.
Mộc Trà chậm rãi đứng dậy.
Dưới ánh trăng bạc treo trên sườn đồi có thể mơ hồ nhìn thấy một vật thể đang đập cánh.
Nó kêu lên một tiếng lớn như lời chào, sau đó vỗ cánh bay về phía Mộc Trà.
Ánh mắt Mộc Trà híp lại, nghi hoặc nhìn vật thể đang vỗ cánh vừa to bằng bàn tay trước mặt.
Quạ tinh à?
Rõ ràng nó không phải một con quạ bình thường.
Quạ bình thường mà có mắt phát sáng à?
” Quạ…!” Quạ kêu lên một tiếng, tựa như lời chào.
Mộc Trà vẫn nhìn chằm chằm và nó, sau đó hơi giơ cánh tay lên, quạ đen hiểu ý lập tức bay đến đậu lại trên ngón tay cô, sau đó hơi cúi đầu, cọ cọ vào cổ nó, tựa như làm nũng.
Đưa quạ đen vào gần người mình, ” Ngươi là dục vọng số 01 à? “
” Quạ…!”
” 2 vạn hoạ trị, ngươi làm được thứ gì? “
Quả đen nghiêng đầu nhìn Mộc Trà, dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
” Vẫn là thôi đi, cái hệ thống quèn này lại hố lão nương rồi.
”
Mộc Trà híp mắt nhìn nó, ánh mắt mang theo chút thích thú, một tay khẽ chạm vào đầu quạ đen, nó lập tức dụi đầu vào ngón tay cô làm nũng.
” Ngươi có tên chưa? “
” Quạ quạ…!” Quạ đen nhìn Mộc Trà, nó hơi lắc đầu.
Tiến đến bên ghế bập bênh lớn, Mộc Trà ngồi vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Quạ đen đậu lại bên thành ghế, chăm chú nhìn Mộc Trà tựa như muốn nghe cô đặt tên cho nó.
” Acacia, bất tử và sự phục sinh.
“.