Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 77: Tướng Quân Biên Quan 32 - Ngọc Bội Thật Giả


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược – Chương 77: Tướng Quân Biên Quan 32 – Ngọc Bội Thật Giả


Cảnh Thần nhìn Mặc Yên mang một thân nam trang, chỉ cảm thấy mặt mày của nàng tựa hồ có một chút quen thuộc, bất quá hắn cũng không có nghĩ nhiều, mà tự nhiên chào hỏi, “Chào Tứ tẩu!”
Cảnh Tư sờ đầu chó của Đại hoàng tử, nói một câu “Ngoan!”
“Tối hôm qua, lời nói của Tứ tẩu thật sự dao động nhân tâm! Cảnh Thần từ nhỏ bệnh tật ốm yếu, cho nên vô cùng hâm mộ và kính nể anh hùng bảo vệ quốc gia giống như Tứ tẩu!” Lúc này, Cảnh Thần hoàn toàn không có bộ dáng trắng bệch, ốm đau bệnh tật như lúc nãy.

Bởi vì kích động cùng sung sướng đã làm cho sắc mặt của hắn hồng nhuận lên.
Mặc Yên được khen mà không biết phải làm sao, đành phải học theo động tác của Cảnh Tư, dự định sờ sờ đầu chó của vị Đại hoàng tử này, nhưng bởi vì hạn chế về chiều cao, nên cuối cùng chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Cảnh Thần, “Ngươi dưỡng bệnh cho tốt! Chờ ngươi hết bệnh, ta sẽ tự mình dẫn ngươi đến quân doanh của ta nhìn một cái!”
Cảnh Thần vừa nghe thấy chính mình cũng có thể đến quân doanh, tức khắc kích động nhưng không phải nhìn Mặc Yên, mà là quay đầu nhìn Cảnh Tư, treo một nụ cười tươi ở trên mặt.

Nhưng sau khi hắn phản ứng lại, điều kiện để đi quân doanh là hắn phải hết bệnh.

Chỉ là, bệnh của hắn chỉ sợ là sẽ không tốt lên được nữa.

Cảnh Thần nghĩ đến điều này, trong nháy mắt, sắc mặt lại biến trở về trắng bệch, ho khan vài tiếng.
Cảnh Tư vội vàng vỗ lưng hắn để hắn bình tĩnh lại, Mặc Yên đi vài bước đến trước bàn, rót một ly trà đưa cho Cảnh Tư.

Cảnh Tư tiếp nhận trà đút cho Cảnh Thần, lúc này mới có thể áp cơn ho xuống.
“Ngươi không cần nghĩ quá nhiều.


Ta bảo đảm, bệnh của ngươi sẽ khá lên!” Mặc Yên thề son sắt.
Trong lúc nhất thời, huynh đệ Cảnh gia đều nhìn về phía Mặc Yên.

Mặc Yên lộ ra biểu tình nghiêm túc, “Ta chắc chắn!”
“Cảm ơn Tứ tẩu!” Cảnh Thần cảm kích mà nhìn thoáng qua Mặc Yên, “Thân thể của ta, chính ta rõ ràng nhất, cho dù trị không hết cũng không sao!” Trong lòng Cảnh Thần nghĩ, nhất định Tứ tẩu không biết bệnh này của hắn là từ trong bụng mẹ, bao nhiêu thái y xem qua cũng đều không nói được gì, chỉ nói hắn dưỡng cho tốt.

Hắn biết, kỳ thật ý tứ của bọn họ là bệnh này đã không có cách nào cứu chữa, có thể sống một ngày liền tính một ngày! Bây giờ Tứ tẩu chắc chắn như vậy, chưa biết chừng sau này phải thất vọng, có khả năng còn khiến nàng tự trách khổ sở, chi bằng cự tuyệt nàng ngay từ đầu.
Mặc Yên xác thật không biết bệnh của Cảnh Thần là bệnh gì, nàng cũng không phải là đại phu.

Nhưng không có bệnh gì mà một viên đan dược kéo dài tuổi thọ giải quyết không được.

Nếu không thể, nơi này của nàng còn có Giải Độc Đan, Tẩy Tủy Đan, Luyện Thể Đan..

đủ loại đan dược cải thiện thân thể, cũng không tin là không giải quyết được!
Nàng thấy Cảnh Thần không tin, liền lấy từ không gian ra một lọ đan dược kéo dài tuổi thọ, đưa cho Cảnh Thần, “Ngươi ăn thử một viên này xem! Ăn trước một viên!”
Cảnh Thần ngốc ngốc mở bình sứ ra, đổ ra một viên đan dược nhỏ, bỏ vào trong miệng, đan dược kia vừa vào miệng đã tan.

Trong nháy mắt, hắn liền cảm giác được cả người thoải mái.


Lá phổi bỏng rát gần hai mươi năm giống như biến thành một lá phổi mới, hô hấp thông thuận.

Hắn thậm chí còn cảm thấy các giác quan của mình cũng trở nên nhạy bén lạ thường!
Mặc Yên không yên tâm mà bảo lông xù xù tiến hành kiểm tra toàn thân cho hắn.

Kết quả là, các cơ năng trong thân thể của hắn đều vượt qua người bình thường, sống đến 500 tuổi cũng không có vấn đề gì!
Mặc Yên: Bổ quá rồi!
“Tứ tẩu! Ta! Ta..” Bởi vì thân thể đột nhiên biến hóa mà Cảnh Thần kinh hỉ đến mức nói không ra lời.
“Được rồi, tạm thời đừng nóng nảy! Chính ngươi biết là được! Trước tiên phải làm chính sự đã!” Mặc Yên trấn an Cảnh Thần một chút, lúc này mới xoay người nhìn về phía Tả Phiên Phiên vẫn luôn giống như người tàng hình.
Kỳ thật, cũng không phải là Tả Phiên Phiên muốn làm người tàng hình.

Mà là từ khi Mặc Yên cùng Cảnh Tư tiến vào, ba người liền nói chuyện, có vài lần nàng ta muốn chen vào nói nhưng không thành công.
“Vừa nãy ở bên ngoài nghe nói Tả tiểu thư khi còn nhỏ đã từng cứu Đại hoàng tử, còn bởi vậy mà được tặng một miếng ngọc bội, không biết là dạng ngọc bội nào, có thể cho ta nhìn một chút được không?” Mặc Yên cười như không cười mà nhìn Tả Phiên Phiên, rõ ràng là một gương mặt tươi cười, nhưng lại vô cớ khiến cho Tả Phiên Phiên cảm giác lạnh cả người, giống như sắp phát sinh chuyện không tốt.
Tả Phiên Phiên bình tĩnh lại.

Sợ cái gì, cho dù Úc Thanh nhận ra ngọc bội này là của mình thì nàng cũng không có biện pháp để chứng minh.
“Có cái gì không thể chứ, mời Úc tướng quân xem!” Trên mặt Tả Phiên Phiên mang theo ý cười dịu dàng, không có một chút bộ dáng chột dạ, móc ra ngọc bội đưa cho Mặc Yên.
Mặc Yên tiếp nhận ngọc bội.


Vừa nhìn thấy, nàng liền nhíu mày, ngẩng đầu liếc Tả Phiên Phiên một cái.

Tả Phiên Phiên trả cho nàng một ánh mắt khiêu khích, tựa hồ như muốn nói, chính là ngọc bội của ngươi, nhưng ngươi có thể làm gì ta?
“Đại hoàng tử xác định, đây là ngọc bội mà lúc trước ngươi tặng cho Tả tiểu thư sao? Sao ta lại cảm thấy không giống? Chữ được khắc trên này không phải là chữ” Thần “! Thiếu một nét rồi!” Mặc Yên tựa hồ như phát hiện ra một chuyện trọng đại, kinh ngạc nói.
Cảnh Thần nghe được lời này, vẻ mặt kinh ngạc, lấy ngọc bội từ trong tay Mặc Yên, tập trung nhìn một chút.

Quả nhiên là thế! Hơn nữa, tính chất cùng màu sắc của ngọc bội này cũng không giống với cái mà hắn đã tặng cho người kia, “Đây là giả!”
Cảnh Thần khiếp sợ mà nhìn Tả Phiên Phiên.

Thời điểm Tả Phiên Phiên chạy tới phủ Đại hoàng tử nhận hắn, hắn cũng không quan sát kỹ độ thật giả của ngọc bội.

Chỉ là, nhìn đại khái thì sẽ cảm thấy giống nhau.

Lúc ấy, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, vì người mà hắn tìm trong chừng ấy năm rốt cuộc cũng xuất hiện, không ngờ lại có người lấy đồ giả ra để lừa gạt hắn!
Tả Phiên Phiên cũng rất khiếp sợ.

Nàng ta đột nhiên nhìn về phía Mặc Yên, phát hiện khóe miệng nàng treo một nụ cười.

Lúc này, nàng ta mới ý thức được chính mình bị lừa!
“Biểu ca! Sao có thể là giả chứ? Nhất định là có người trộm đổi ngọc bội của muội!” Tả Phiên Phiên nhìn chằm chằm Mặc Yên, ý tứ kia thực rõ ràng chính là muốn vu hãm Mặc Yên.
Mặc Yên hiểu rõ ý tứ của nàng ta, vì thế cũng nói theo: “Xác thật! Cho dù loại đồ vật như ngọc bội này luôn mang ở bên người, nhưng cũng có khả năng sẽ có người trộm đổi đi! Thật không may, ta cũng có một ngọc bội không khác lắm với ngọc bội của Tả tiểu thử, xém chút nữa đã bị người khác trộm đi!”

Mặc Yên lấy ra miếng ngọc bội mà Úc Thanh giữ bên người mười mấy năm, xém chút nữa bị Tả Phiên Phiên cướp đi, đưa cho Cảnh Thần.
Mặc Yên chắc chắn một điều, trong cốt truyện gốc, trong lòng Úc Thanh vẫn luôn cất giấu tình yêu của nàng đối với Cảnh Thần, đến chết cũng chưa có cơ hội nói cho Cảnh Thần biết.

Trước khi chết còn trơ mắt nhìn nam nhân mình thích cùng kẻ thù hại chết chính mình ở bên nhau, không biết tâm trạng trước khi tử hình của nàng là gì, đại khái chắc là tâm như tro tàn!
Cảnh Thần tiếp nhận miếng ngọc bội chân chính.

Trên ngọc bội tựa hồ có ánh sáng chợt lóe qua.

Tay Cảnh Thần run rẩy đến lợi hại, không biết vì cái gì, trong nháy mắt hắn nhận lấy ngọc bội kia, trong lòng thế nhưng lại sinh ra một cổ bi thống!
Thật lâu sau, Cảnh Thần mới lấy lại được giọng nói của mình, “Đây mới là ngọc bội mà năm đó ta tặng cho người kia!”
“Tả tiểu thư còn có gì muốn nói không?” Mặc Yên châm chọc cười.
Tuy rằng trong lòng Tả Phiên Phiên thầm hận Úc Thanh lại làm hư chuyện của nàng ta, nhưng nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định, “Biểu ca! Cái này mới là ngọc bội của muội! Người năm đó cứu huynh là muội! Nhất định là..

Nhất định là Úc tướng quân vừa mới trộm đổi ngọc bội của muội! Úc tướng quân! Không biết đến tột cùng Phiên Phiên đắc tội ngươi ở chỗ nào.

Vì sao ngươi nhất định phải nhằm vào ta? Từ yến hội tối hôm qua, ngươi đã bắt đầu níu ta không bỏ, còn liên lụy đến cha ta.

Sau đó không biết vì sao ta lại bị hạ dược, khi tỉnh lại liền phát hiện..

Hu hu ~ Úc tướng quân, ngươi buông tha cho ta có được không! Ta cầu xin ngươi!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.