Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược

Chương 60: Tướng Quân Biên Quan 15 - Lâm Hộ Vệ Có Khả Năng Làm Đại Sự


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược – Chương 60: Tướng Quân Biên Quan 15 – Lâm Hộ Vệ Có Khả Năng Làm Đại Sự


Mặc Yên nghe Lâm Thành nói xong, phất tay để cho bọn họ nâng đồ vật đi vào.
“Làm phiền các ngươi! Trong phủ của ta lâu nay cũng không có người xử lý, chắc là sẽ có nhiều việc để làm!” Mặc Yên cười thân thiện với Lâm Thành.
Thấy phu nhân tương lai thân thiết khách khí như thế, Lâm – vẫn luôn khuất phục dưới uy nghiêm của chủ tử – Thành có chút thụ sủng nhược kinh, ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Ngài khách khí rồi! Đây đều là chuyện chúng ta nên làm! Ngài là người mà chủ tử nhà ta nhìn trúng, về sau chính là phu nhân nhà ta, đều là người một nhà, có việc gì ngài chỉ cần phân phó cho ta!”
Mặc Yên hiểu rõ, gật gật đầu, “Là thế này à! Vừa thấy Lâm hộ vệ, ta liền biết ngươi là người nghiêm túc, có khả năng phụ trách chuyện lớn, trách không được Thế tử gia yên tâm giao việc này cho ngươi.

Vậy Thế tử gia còn có chuyện gì khác sao?”
Lâm Thành vỗ trán, nhớ ra, “Đúng rồi, phu nhân hẳn là chưa ăn cơm? Gia còn đặt cơm cho ngài ở Túy Phúc Lâu, để mỗi ngày sáng trưa chiều họ đều đưa tới cho ngài!”
Không đánh mà khai, Lâm Thành bất tri bất giác nói ra thân phận của chủ tử nhà hắn, mà không hề hay biết.
Mặc Yên vỗ vỗ bả vai Lâm Thành, ý vị thâm trường mà nhìn hắn một cái, nói: “Mang đồ ăn đến phòng của ta đi! Vừa lúc ta đang đói bụng!”
“Được! Ta liền đi!” Lâm Thành vui vẻ ra mặt mà rời đi.
Lông xù xù đang ở trong không gian, phun tào: “Đầu óc tên thị vệ này có phải có chút vấn đề hay không? Có cần ta giúp hắn chữa trị một chút hay không? Chỗ này của ta có thuốc chuyên môn nâng cao trí lực tên là Khai Não đan, chỉ cần dùng một viên liền thấy được hiệu quả!”
Trên trán Mặc Yên nổi đầy hắc tuyến: Sao lại giống như mấy tên lang băm chuyên bán thuốc giả vậy nè..
“Ta cảm thấy, bởi vì hắn không có phòng bị với ta, cho nên mới dễ dàng không để ý mà nói ra như vậy.

Dù sao để có thể trở thành tâm phúc của Cảnh Tư, vậy nhất định hắn cũng không phải người bình thường.”
“Cũng đúng!” Lông xù xù bị thuyết phục.
“Chẳng qua, ta không hiểu vì sao thuốc của ngươi có toàn những cái tên giống nhau như vậy, khai não đan, tỉnh táo đan? Đều có mấy cái tên thẳng thắng như vậy.” Mặc Yên tỏ vẻ tò mò đối với chuyện này.


Chẳng lẽ đây đều là thuốc mà lông xù xù tự làm.

Nó lợi hại như vậy sao?
Lông xù xù ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: “Tên của thuốc đương nhiên là phải nói thẳng ra rồi! Trị bệnh gì liền có tên gọi đó, lúc chữa bệnh mới không bị bốc sai bệnh! Đây chính là danh ngôn đó nha!”
Mặc Yên: Danh ngôn? Không phải là do chính ngươi nói hả! Còn không phải ngươi là một con thú mù đặt tên, chỉ có thể gọi trắng ra như vậy hay sao!
Lúc này, căn bản Mặc Yên còn không nhớ rõ bản thân cũng là một đứa mù đặt tên y như vậy!
Lâm Thành an bài tất cả mọi chuyện, liền vui mừng trở về Phủ Nhàn Vương.
Cảnh Tư thấy Lâm Thành cao hứng như vậy, cảm thấy dạo này hắn dễ dãi quá rồi, cần phải nghiêm khắc hơn.

Vì thế, hắn mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao nhanh như vậy đã trở về? Chuyện ta giao cho ngươi đã làm tốt chưa?”
“Đều làm tốt! Chủ tử, ta làm việc mà ngài còn không yên tâm sao! Hơn nữa, Úc tướng quân cũng khen ta!” Lâm Thành nói đến cái này, cười càng thêm vui vẻ.
Cảnh Tư nghe đến đây, trong lòng có chút hụt hẫng.

Đây đều là chính mình phân phó, tại sao Thanh Thanh lại khen tên đầu gỗ Lâm Thành này làm gì, tức giận hỏi: “Ồ? Úc tướng quân khen ngươi cái gì?”
“Úc tướng quân nói ta là người nghiêm túc, có khả năng phụ trách chuyện lớn!” Lâm Thành ưỡn ngực, ngẩng đầu, vẻ mặt tự hào.
Cảnh Tư: Tại sao ta lại nhìn không ra!

“Còn gì nữa không?”
“Úc tướng quân còn nói, trách không được Thế tử gia sẽ yên tâm đem chuyện này giao cho ta!”
Cảnh Tư: Thế tử gia giao cho ngươi, hừ! Thế tử gia..

Thế tử gia!
Cảnh Tư giơ tay, liền cho Lâm Thành một đập, “Ngu ngốc! Không phải ta bảo ngươi nói là Tư Tư cô nương phân phó sao? Sao ngươi lại nói thân phận thực sự của ta ra!”
Lúc này, rốt cuộc Lâm Thành cũng bị đập tỉnh, phản ứng: “A? A! Ta bất tri bất giác liền nói lỡ miệng!”
Cảnh Tư gấp đến độ xoay quanh, đầu óc đều là “Xong rồi! Thanh Thanh biết ta lừa nàng! Làm sao bây giờ?”
Lâm Thành nhìn chủ tử nhà mình có bộ dáng suy sút như cha mẹ chết, chậm rãi dịch qua, nhỏ giọng nói: “Hay là, hiện tại ngài đi tìm Úc tướng quân, nói rõ với nàng ấy một chút, nàng ấy sẽ hiểu..”
Cảnh Tư “hừ” một tiếng, ngẩng đầu, khiến cho Lâm Thành sợ tới mức vội vàng lui ra phía sau vài bước, sau đó mới nói, “Hiện tại ta liền đi!”
Nói xong, Cảnh Tư chạy như bay đến phủ Úc tướng quân, đi thẳng đến tiểu viện Mặc Yên ở.

Thời điểm hắn đến, Mặc Yên đang ăn cơm.
“Tới rồi sao! Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ngồi xuống ăn một chút! Lấy cho chủ tử của các ngươi một bộ chén đũa.” Mặc Yên nhìn thấy Cảnh Tư, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Nàng chào hỏi hắn giống như tiếp đón một người bạn cũ đã lâu không gặp.

Cảnh Tư tới trước mặt Mặc Yên, bộ dạng ý chí chiến đấu hùng hổ sục sôi lúc nãy lập tức biến mất, biến thành một con chim cút nhỏ, ủ rũ héo úa, không dám nhìn thẳng vào Mặc Yên.

Hắn chỉ biết cúi đầu, lâu lâu liếc mắt qua một cái.

Nếu như Mặc Yên trùng hợp nhìn qua, hắn lập tức giống như chim sợ cành cong, sợ tới mức lùi về.
“Chủ tử, đây!” Lâm Thành cầm chén đũa trở về, lúc này mới đánh vỡ sự an tĩnh quỷ dị.
Cảnh Tư run rẩy vươn tay chạm vào chiếc đũa, Mặc Yên đột nhiên mở miệng nói: “Tư Tư!” Cảnh Tư hoảng sợ, chiếc đũa “xoạch” một tiếng rớt ở trên bàn.
Lâm Thành không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười, sau đó liền nhận được ánh mắc sắc lạnh nhìn chăm chú của Cảnh Tư và Mặc Yên, “Chậc..

Không có việc gì, thuộc hạ liền đi làm việc ngay đây!” Lâm Thành nói xong liền xoay người chạy, tư thế kia giống như bị quỷ đuổi ở đằng sau.
“Ăn cơm! Có chuyện gì thì ăn xong lại nói!” Mặc Yên mở miệng nói.
Cảnh Tư giống như nghe được mệnh lệnh, máy móc gắp đồ ăn vào trong miệng.

Hắn ăn mà không biết mùi vị gì.

Chờ đến khi Mặc Yên ăn xong buông đũa, hắn cũng lập tức dừng lại, không tiếp tục ăn.
“Cảm ơn huynh đã phái người đến giúp ta quét tước phủ đệ.

Huynh còn có chuyện gì muốn nói sao?” Ngữ khí của Mặc Yên giống như đang xử lý công vụ.
“Ta..


Nàng biết Tư Tư chính là Nhàn Vương thế tử – Cảnh Tư từ khi nào?” Cảnh Tư lấy hết can đảm mà mở miệng.
Mặc Yên suy nghĩ.

Đây là chuyện lông xù xù nói cho nàng biết, nàng cũng không thể nói thẳng ra như vậy, cho nên đành phải bịa ra một lời nói dối, “Ngay từ đầu đã biết.

Thật ra, thời điểm ở kinh thành, ta đã từng nhìn thấy huynh từ xa một lần, kinh vi thiên nhân.

Bộ dáng của huynh chỉ cần gặp qua một lần liền rất khó quên.”
Cảnh Tư nghe vậy, một mặt khiếp sợ vì không ngờ chính mình đã sớm bại lộ, một mặt lại âm thầm vui mừng vì Thanh Thanh có ấn tượng khắc sâu đối với mình.
“Vậy nàng có tức giận không? Ta lừa nàng..” Rốt cuộc cũng hỏi ra được, Cảnh Tư khẩn trương chờ đợi tuyên án.
Mặc Yên nghi ngờ nhìn hắn, “Vì sao ta lại phải tức giận? Huynh cũng không thể gặp được người không quen biết, liền nói cho người ta biết huynh là Nhàn Vương thế tử được! Người ta còn tưởng rằng huynh có chứng vọng tưởng đó!”
Tuy rằng Cảnh Tư không hiểu “chứng vọng tưởng” có nghĩa là gì, nhưng hắn nghe rõ ý tứ của Thanh Thanh.

Thanh Thanh không có trách hắn lừa nàng ấy, thật sự là quá tốt!
“Nhưng mà,” Mặc Yên cố ý kéo dài, khiến cho tâm của Cảnh Tư vừa mới mới được buông xuống lại nhấc lên, “Ta đã quen gọi huynh là Tư Tư, huynh sẽ không bảo ta gọi huynh là Thế tử gia chứ!”
“Không, không, không, nàng muốn kêu cái gì liền kêu cái đó! Tư Tư nghe thật thân thiết!” Cảnh Tư liên tục xua tay, “Ta đây có thể gọi nàng là Thanh Thanh sao?”
Thấy Mặc Yên gật đầu, Cảnh Tư vui vẻ cười, được một tấc lại muốn tiến một thước, chậm rãi vươn tay nắm lấy bàn tay của Mặc Yên, dùng ngón cái tinh tế mà vuốt ve..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.