Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược – Chương 6: Đạo Diễn Tổng Nghệ 6 – Thịnh Tử Tấn
Mặc Yên đi vào phòng.
Lương trợ lý săn sóc mà đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai người lần đầu gặp mặt.
“Mời ngồi, xin chờ một chút!” Giọng nam trong trẻo lại vang lên một lần nữa.
Mặc Yên không nhịn được cảm thán, vị Thịnh tổng này có một giọng nói thật hay!
Mặc Yên ngồi trên sô pha đối diện bàn làm việc, bất động thanh sắc mà đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Lúc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vừa lúc chiếu vào, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua bức tường bằng kính, chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Người đàn ông đang làm việc ở đằng kia giống như đang nghịch ánh mặt trời.
Mặc Yên nhìn không rõ bộ dạng của hắn, chỉ có thể thông qua hình dáng cơ thể mà phán đoán đây là một người đàn ông cao lớn trẻ tuổi, dáng ngồi đoan chính, khí thế thượng vị giả trên người tản ra làm người ta không thể bỏ qua.
Lương trợ lý gõ cửa, sau khi được cho phép tiến vào liền đưa cho Mặc Yên một ly trà, sau đó lại không lên tiếng mà đi ra ngoài.
Một lúc sau, người đàn ông tựa hồ đã xử lý tốt công việc của mình, giơ tay đóng lại màn hình máy tính, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía sô pha Mặc Yên đang ngồi.
Theo bước chân của người đàn ông, dung mạo của hắn dần rõ ràng.
Thẳng đến lúc hắn đi đến trước mặt Mặc Yên, rốt cuộc cũng lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Trong nháy mắt nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, Mặc Yên hít hà một hơi.
Vị Thịnh tổng này hẳn là do yêu tinh biến thành nha, làm gì có người phàm nào có thể lớn lên đẹp thành cái dạng này.
Lông mi dài, mắt đen như mực, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, cả người tản ra một loại khí chất thanh lãnh khiến cho người khác chỉ dám nhìn từ xa.
Thời điểm Mặc Yên đánh giá người đàn ông, hắn cũng đang cẩn thận quan sát cô gái trước mặt, cô gái xa lạ mà hắn chỉ mới nghe thấy tên liền theo bản năng mà muốn gặp mặt.
Dáng người mảnh khảnh cao gầy, mặt mũi anh khí bức người, biểu tình lạnh lùng, thoạt nhìn thế nhưng còn muốn rực rỡ lóa mắt hơn mấy nữ minh tinh nổi tiếng.
Nhưng mà thứ chân chính hấp dẫn Thịnh Tử Tấn chính là sự thân thiết cùng quen thuộc không thể hiểu được ở trên người cô.
Hắn xác định đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, chẳng lẽ là bởi vì trên người cô có khí thế rất giống mình hay sao?
Sau vài giây đối diện, hai người liền ăn ý mà đồng thời mở miệng.
“Thịnh Tử Tấn.”
“Doãn Diệu Nhan.”
Nói xong, hai người đều cười, Thịnh Tử Tấn đi đến một đầu khác của sô pha, ưu nhã mà ngồi xuống.
Mặc Yên không chờ Thịnh Tử Tấn mở miệng liền đánh đòn phủ đầu, “Không biết hôm nay Thịnh tổng hẹn tôi tới là vì cái gì.
Tôi cả gan đoán một chút, Thịnh tổng hẳn là thấy được những tin tức bất lợi với gameshow ở trên mạng nên muốn tìm tôi để chứng thực, hay là Thịnh tổng cảm thấy gameshow của tôi không thể đạt tới giá trị mà anh mong muốn, cho nên muốn..”
“Không phải”, Thịnh Tử Tấn yên lặng nhìn Mặc Yên, đột nhiên mở miệng đánh gãy lời nói của cô.
“Cái gì?” Dựa theo ý nghĩ của chính mình, Mặc Yên căn bản không phản ứng kịp.
Thịnh tổng này rốt cuộc là có ý tứ gì.
“Điều em vừa nói đều không phải là mục đích mà tôi hẹn em tới đây”, Thịnh Tử Tấn cười cười.
Dưới ánh nắng chiếu rọi xuống, nụ cười kia có chút ôn nhu, “Tôi chỉ là muốn gặp em để làm quen một chút”.
“Hả?” Vốn tưởng rằng sẽ có một trận đánh ác liệt.
Giờ phút này, Mặc Yên phát ngốc, đầy mặt viết: Đây là đâu? Ta là ai?
Nụ cười của Thịnh Tử Tấn càng vui vẻ, “Em cùng người trong tưởng tượng của tôi không quá giống nhau, bất quá em như vậy..”
Mặc Yên bị nụ cười của hắn làm cho da gà đều nổi lên, mau chóng gọi lông xù xù ở trong đầu.
“Lông xù xù, ngươi có ở đây không, hình như ta gặp phải bệnh nhân tâm thần, làm sao bây giờ? Ta có nên xử lý hắn sau đó mau chóng đào tẩu không?”
Vốn dĩ lông xù xù đang nhàn nhã tự tại mà ăn đồ ăn vặt, xem phim hoạt hình.
Nghe tiếng nhãi con nhà mình triệu hoán, nó không nhanh không chậm mà liếc mắt ra phía ngoài một cái, sau đó thất kinh thất sắc mà nhảy dựng lên, cùng với một tiếng gầm rú: “Ta lạy!”
Bất chấp đồ ăn vặt rơi đầy dưới đất, lông xù xù không biết từ chỗ nào móc ra một cái gương nhỏ cùng một cái lược.
Nó nhìn vào gương..
bắt đầu chải lông..
Mặc Yên bị tiếng hô của lông xù xù làm cho hoảng sợ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một đống thao tác của lông xù xù, sau đó lại nhìn thấy nó bình tĩnh lại mà thở dài một hơi.
“Sao, bệnh của hắn lây qua cho ngươi? Cũng không thể nha, bệnh này sao có thể xuyên qua ta mà lây cho ngươi được.” Tâm tình Mặc Yên phức tạp nói.
Khóe miệng Lông xù xù nhếch lên, “Yên tâm đi, hắn không bị bệnh, người này ngươi có thể tin tưởng”.
Nói xong liền che chắn Mặc Yên, sợ cô lại hỏi nó thêm điều gì khác.
Mặc Yên: Không thể hiểu được, vì sao ta phải tin tưởng một người xa lạ chứ!
“Doãn tiểu thư, về những ngôn luận không thực tế ở trên mạng, em không cần để ở trong lòng.
Tôi hy vọng về sau chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.” Thịnh Tử Tấn tận lực làm cho biểu hiện của chính mình tương đối thân thiết, để tránh dọa đến cô gái nhỏ mà mình vất vả lắm mới được nhìn thấy.
Mặc Yên có chút nghi hoặc nói: “Thịnh tổng liền tin tưởng ánh mắt của chính mình như vậy? Nhỡ đâu tôi thật sự giống với những lời đồn đãi trên mạng thì sao?”
“Doãn gia đại tiểu thư muốn cái gì mà không có.
Em cũng không cần thiết lừa gạt tiền của tôi.
Nhưng rõ ràng em cũng không có dựa vào thế lực của Doãn gia.”
Mặc Yên: Ta cũng quên, sao hắn có thể không điều tra chi tiết về ta cơ chứ.
“Hôm nay tôi tìm em tới còn có một việc.
Có người nặc danh gọi điện cho trợ lý của tôi, muốn bôi đen em.
Tôi đã tra được người này, cô ta là..” Thịnh Tử Tấn nhíu nhíu mày, có chút lo lắng nói.
“Bạch Tuyết Liên.” Mặc Yên đánh gãy lời nói của hắn.
Thịnh Tử Tấn cười, “Xem ra em đã sớm biết.
Tôi còn lo lắng em sẽ bị cô ta làm thương tổn.”
“Tôi có thể bị cô ta làm cho thương tổn? Nói giỡn, về điểm này tôi có thể chấp cô ta cả đoạn đường.” Mặc Yên khịt mũi coi thường.
“Đinh linh linh!” Điện thoại nội tuyến đột ngột vang lên.
“Tổng tài, ở dưới lầu toàn là phóng viên.
Không biết bọn họ nghe từ chỗ nào biết được việc ngài cùng Doãn tiểu thư gặp mặt, muốn trực tiếp phỏng vấn hai người.” Trong điện thoại, thanh âm của Lương trợ lý vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ, không thấy một chút hoảng loạn.
“Kêu bảo an đuổi bọn họ đi, nếu không được liền báo cảnh sát, nói rằng có người có ý đồ ăn trộm cơ mật thương nghiệp.”
Một đầu khác của điện thoại, Lương trợ lý nhịn không được trợn trắng mắt.
Người ta chỉ muốn đào bát quái từ ngài, ai muốn tìm hiểu cơ mật thương nghiệp cơ chứ.
“Từ từ”, Mặc Yên ngăn Lương trợ lý lại, “Bảo những phóng viên này chờ một lát, tôi lập tức đi xuống.”
“Em đi xuống làm gì, bọn họ chân tay vụng về có thể làm em bị thương.” Thịnh Tử Tấn hiển nhiên không tán đồng quyết định này.
Mặc Yên: Ta ở trong mắt ngươi chính là một bông hoa trong nhà kính hay sao.
“Nếu như tôi không đi xuống liền có vẻ giống như tôi đang chột dạ.
Vừa lúc tôi đang muốn cùng phóng viên tâm sự thật tốt.
Thịnh tổng không cần đi theo, chuyện này cũng không có quan hệ đối với anh.” Nói xong, Mặc Yên liền vội vàng đi ra ngoài.
Thịnh Tử Tấn thấy thế cũng đi theo.
Bên ngoài tòa nhà, một đám phóng viên đang nôn nóng mà nhìn xung quanh, không nhìn thấy ở chỗ ngoặt của giao lộ có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng lại.
Trên xe, Bạch Tuyết Liên khi thì nhàn nhã thưởng thức móng tay, khi thì không chút để ý nhìn phía cửa tòa nhà.
Tiểu trợ lý ngồi ở trên ghế điều khiển, hỏi: “Liên tỷ, làm như vậy có được không? Nhỡ đâu Thịnh tổng căn bản không muốn rút vốn thì sao.”
Bạch Tuyết Liên không chút để ý mà cười, “Chuyện đó cũng không phải do hắn xử lý.”
Thấy Mặc Yên đi ra từ tòa nhà Thinh Thế, trong nháy mắt đã bị phóng viên vây quanh chật như nêm cối.
Đáy mắt Bạch Tuyết Liên biểu lộ oán hận: Doãn Diệu Nhan, không phải mơ ước của cô chính là trở thành đạo diễn sao, tôi liền chặt đứt con đường của cô!.