Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược – Chương 11: Đạo Diễn Tổng Nghệ 11 – Báo Cảnh Sát
Lông xù xù trầm mặc.
Nó không thể phủ nhận, ` tiểu trợ lý xác thật đi theo Bạch Tuyết Liên đã làm không ít chuyện xấu.
Nhưng nó nghĩ lại, “Kia đều do Bạch Tuyết Liên buộc cô ta đi làm, chuyện này không thể trách cô ta!”
Nó không phát giác đã đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra.
Mặc Yên đoán được suy nghĩ của nó, trả lời: “Ta liền biết ngươi sẽ nói như vậy,” thấy lông xù xù dùng móng vuốt che miệng lại, Mặc Yên lại tiếp tục nói, “Đúng thật là do Bạch Tuyết Liên bức cô ta làm.
Nhưng một người làm ra quyết định gì vẫn là do chính mình lựa chọn, chúng ta không thể đem việc người khác bức cô ta làm hoặc là cô ta có nỗi khổ bất đắc dĩ làm cái cớ để cho cô ta làm chuyện xấu.
Chúng ta có thể tỏ vẻ đồng tình với cảnh ngộ của cô ta, nhưng ta hy vọng sau này cô ta có thể gánh vác lấy trách nhiệm đối với những việc mà cô ta đã làm.”
Lông xù xù nghe Mặc Yên nói xong, giống như đang suy tư cái gì đó.
Mặc Yên nhìn bộ dáng của nó nghe giảng nghiêm túc như vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, vừa định khen nó, liền thấy lông xù xù đột nhiên căng chặt khuôn mặt.
Gương mặt đầy lông để lộ ra mấy phần nghiêm túc cùng nhạy bén, thân hình tròn vo giống như quả cầu thịt cũng dựng hết lông lên, bộ dáng chuẩn bị tiến vào tư thế tấn công.
“Ngươi là yêu nghiệt phương nào, dám chiếm cứ thân thể của Tiểu Yên Nhi nhà ta, còn không mau cút đi, nếu không đừng trách Mao đại gia* ta tự mình ra tay, đánh ngươi hiện nguyên hình.”
*Mao = Lông.
Mình thấy để Mao đại gia sẽ ít bị thô hơn là Lông đại gia nên mình giữ như nguyên tác nhe
Mặc Yên: .
“Không phải, tình huống này là như thế nào.
Vì sao ngươi lại cảm thấy ta bị yêu tinh bám vào người?” Mặc Yên đối với chuyện này, bày ra cảm giác nghi hoặc sâu sắc.
Lông xù xù tỏ vẻ đương nhiên mà nói: “Bằng không lấy EQ của Tiểu Yên Nhi nhà ta tuyệt đối không thể nói ra được triết lý nhân sinh như thế này.”
Mặc Yên: Ta cảm ơn vì ngươi có thể để mắt đến ta như vậy!
Mặc Yên dùng linh thức vo lông xù xù thành một cục, “Vèo” một tiếng ném ra xa, cùng với một tiếng “Ngươi đi đi”, thân ảnh lông xù xù liền biến mất ở cuối không gian.
Thời điểm Mặc Yên cùng lông xù xù làm bậy, Bạch Tuyết Liên đang quay video, khóc lóc kể lể ở trên mạng.
Trong video, toàn bộ cẳng chân cùng mắt cá chân của Bạch Tuyết Liên đều bị bó thạch cao, khóc đến thảm, bộ dáng nhìn thấy mà thương, khiến cho người khác vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng.
Hướng gió trên mạng đã thay đổi, các cư dân mạng sôi nổi chỉ trích tổ tiết mục《 Thời gian nguy cơ》.
【 Bạch Tuyết Liên chưa nói lý do vì sao bị thương, là do không dám nói, sợ đắc tội ai kia sao? 】
【 Cho dù Bạch Tuyết Liên đã từng phạm sai lầm, nhưng cũng đã trôi qua lâu như vậy.
Sao còn không buông tha cho người ta? 】
【 Đây là bạo hành đi, còn có nhân quyền hay không, tổ tiết mục《Thời gian nguy cơ 》không giải thích gì sao? 】
Những người không rõ chân tướng sẽ luôn tin tưởng vào “sự thật” trong mắt chính mình, đứng trên giá trị quan của bọn họ mà đồng tình với “kẻ yếu”, quảng cáo rùm beng rằng chính mình là hiện thân của chính nghĩa cùng thiện lương.
Không biết “người hảo tâm” nào cư nhiên giúp Bạch Tuyết Liên báo cảnh sát.
Vì thế, ở trong phòng nghỉ, Mặc Yên liền thấy phó đạo diễn đầy mặt u sầu dẫn cảnh sát tới.
Phó đạo diễn Lưu Thành gõ cửa phòng Mặc Yên, có chút lo lắng mà giới thiệu: “Nhan Nhan, đây là người của Cục Cảnh Sát, bọn họ nói có việc muốn hỏi con.”
Không chờ Mặc Yên nói chuyện, một vị cảnh sát trung niên đã dẫn đầu mở miệng: “Doãn Diệu Nhan tiểu thư phải không? Chúng tôi nhận được báo án nói rằng sáng nay phát sinh việc Bạch Tuyết Liên nữ sĩ bị thương có quan hệ với cô.
Chúng tôi muốn biết rõ tình huống nên mới đến tìm cô để hỏi một số câu hỏi.”
Sắc mặt của Mặc Yên vẫn như thường, khách khí mời hai vị cảnh sát đi vào, trước khi đóng cửa còn an ủi phó đạo diễn, “Lưu thúc, đừng lo lắng, mọi người nên làm gì thì cứ làm đi.
Con sẽ xử lý tốt.”
Cảnh sát trẻ tuổi móc ra notebook cùng bút, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu dò hỏi, “Doãn tiểu thư, mời cô nói ra tình huống cụ thể lúc đó.”
Mặc Yên không nhanh không chậm mà rót trà cho hai vị cảnh sát, sau đó ngồi xuống bắt đầu trình bày toàn bộ sự việc trải qua.
Đương nhiên cô bỏ qua chi tiết bản thân cầm đao chém vỡ đạo cụ kia, chỉ nói không biết vì sao mà đạo cụ bay về phía Bạch Tuyết Liên.
Lúc này, ở bệnh viện, phòng bệnh của Bạch Tuyết Liên cũng nghênh đón hai vị cảnh sát, bất quá là một nam một nữ.
Lúc này, vị nữ cảnh sát cũng đang hỏi Bạch Tuyết Liên câu hỏi đó.
Trên mặt Bạch Tuyết Liên tỏ vẻ thân thiết hữu hảo, phảng phất giống như một công dân tốt đẹp hỏi gì đáp nấy, nhưng trong lòng đã sớm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của “người hảo tâm” báo cảnh sát kia.
Rốt cuộc là kẻ nào ăn no rững mỡ xen vào việc của người khác, quấy rầy đến kế hoạch của cô ta.
Còn may là cô ta phản ứng nhanh, nghĩ vậy, Bạch Tuyết Liên lại ngầm trừng mắt, liếc tiểu trợ lý đang đứng ở một bên giống như một cái đầu gỗ.
Nữ cảnh sát nghe Bạch Tuyết Liên trình bày xong, lại xác nhận một lần nữa, “Cô nói là đạo diễn Doãn Diệu Nhan của chương trình《 Thời gian nguy cơ 》gửi tin tức cho cô, bảo cô đến phim trường gặp mặt, phải không?”
Vẻ mặt Bạch Tuyết Liên thành khẩn mà trả lời: “Đúng vậy.”
Nữ cảnh sát lại dò hỏi một lần nữa: “Vậy cô có thể cung cấp được chứng cứ sao?”
Bạch Tuyết Liên móc di động ra, tìm được dãy số liền đưa điện thoại di động cho cảnh sát, một bên nói: “Cái dãy số này là dãy số xa lạ, cũng không phải là của Doãn đạo diễn.
Nhưng cô ta dùng số này gọi tới, chính miệng cô ta gọi tôi tới phim trường.”
Nữ cảnh sát nhìn dãy số, sau đó lại đưa điện thoại di động cho nam cảnh sát bên cạnh, lại hỏi tiếp: “Hai người gặp mặt nói cái gì?”
Bạch Tuyết Liên có chút ấp úng: “Doãn đạo diễn, cô ấy..
cô ấy coi trọng bạn trai của tôi, muốn đưa cho tôi một số tiền để tôi rời xa bạn trai.”
Nữ cảnh sát gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau đó liền cáo từ.
Bạch Tuyết Liên trợn tròn mắt, chẳng lẽ không nên hỏi một chút bạn trai của cô ta là ai sao.
Sau đó liền tuôn ra tin tức Doãn Diệu Nhan là kẻ thứ ba chen chân.
Vì sao lại không hỏi, người như thế làm sao có thể trở thành cảnh sát!
Nữ cảnh sát rời khỏi phòng bệnh lập tức gọi điện thoại.
Vị cảnh sát trung niên bên phía Mặc Yên nãy giờ vẫn không nói gì.
Nghe thấy tiếng chuông liền chấp nhận cuộc gọi, nghe lý do thoái thác bất đồng của hai người.
Cúp điện thoại, cảnh sát trung niên hỏi thẳng Mặc Yên: “Bạch tiểu thư nói là cô gọi điện cho cô ta yêu cầu gặp mặt.”
Ánh mắt Mặc Yên lộ ra kinh ngạc, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Tôi xác định bản thân không có gọi điện cho cô ta.
Vốn dĩ buổi sáng hôm nay tôi đang làm việc, nhưng một nhân viên công tác đột nhiên chạy tới tìm tôi, nói là Bạch Tuyết Liên muốn gặp tôi.
Sau khi thấy tôi đến, cô ta nói muốn đơn độc nói chuyện, tôi liền đi theo cô ta đến phòng đạo cụ.”
Cảnh sát trung niên bình tĩnh nhìn cô, Mặc Yên vẫn thản nhiên như cũ.
“Tôi có lệnh điều tra, có khả năng chúng tôi sẽ yêu cầu tiến hành điều tra vật phẩm tư nhân của cô.” Cảnh sát trung niên trực tiếp nói rõ ý đồ.
Mặc Yên tỏ vẻ không sao cả: “Không thành vấn đề, hai người tùy tiện lục soát đi.”
Hai vị cảnh sát mang bao tay cẩn thận kiểm tra ở phòng nghỉ.
Rất nhanh, vị cảnh sát trẻ tuổi phát hiện một chiếc di động nằm trong kẽ hở của ngăn kéo, biểu tình kích động mà hô: “Lão đại, có phát hiện!”
Cảnh sát trung niên lấy lại nhìn kỹ, sau đó thật cẩn thận mà bỏ vào túi vật chứng, quay đầu nói Mặc Yên: “Doãn tiểu thư, chúng tôi mời cô đến cục cảnh sát ngồi một chút.”
Mặc Yên nhìn thấy di động, lông mày nhếch lên, có chút ý tứ.
.