Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nữ Phụ Ác Độc Đều Bị Ta Ngược – Chương 107: Tướng Quân Biên Quan 62 – Tiếc Nuối
“Không biết là ba chuyện gì? Úc tướng quân không ngại thì nói nghe thử một chút! Nếu bổn vương có thể làm được, thì ta nhất định sẽ làm hết sức!” Trong lòng vương quân Ba Sát cũng đã tức giận đến hộc máu, nhưng trên mặt gã vẫn còn giữ nụ cười nịnh nọt.
Mặc Yên thấy gã mang mặt nạ giống như một vai hề, trong lòng buồn cười, “Đương nhiên vương quân có thể làm được! Thứ nhất, Úc Thanh phụng mệnh hoàng đế Đại Dận tới giảng hòa, điều kiện là từ đây Xiêm La quốc trở thành nước phụ thuộc của Đại Dận, ngoại trừ ngày Tết mỗi năm cần phải tiến cống, nếu Xiêm La quốc bị ngoại địch tấn công thì Đại Dận sẽ phái quân đến hỗ trợ, còn ngày thường thì các ngươi vẫn tự trị.
Đại Dận sẽ phái người phụ trách đến Xiêm La quốc để đả thông con đường buôn bán giữa hai nước.”
“Cái này..
trở thành nước phụ thuộc..” Ba Sát vừa nghe điều kiện thứ nhất, ý nghĩ đầu tiên của gã chính là không thể đồng ý.
Nhưng Mặc Yên giống như hổ rình mồi nhìn chằm chằm gã.
Gã đành phải giả vờ rối rắm, ý đồ cự tuyệt.
Ánh mắt Mặc Yên lạnh lùng, không vui nói, “Vương quân cần phải suy nghĩ kỹ, điều kiện này đã giúp Xiêm La quốc chiếm tiện nghi rất lớn! Ngươi phải biết rằng, lấy năng lực của ta thì có thể trực tiếp tấn công vương đô Xiêm La quốc bất kỳ lúc nào, làm Xiêm La diệt quốc!”
Ba Sát bị Mặc Yên dọa, lập tức sửa miệng đồng ý, ký hiệp nghị trở thành nước phụ thuộc.
“Thứ hai, đây là Ni Nhã công chúa của Xiêm La quốc.
Tuy rằng nàng ta đã từng làm rất nhiều chuyện nguy hiểm cho quốc gia của ta.
Bất quá, niệm tình nàng ta đã trở thành phế nhân, Thánh Thượng nhân từ, quyết định tha thứ cho nàng ta, đặc biệt đưa ra mệnh lệnh cho ta đưa nàng ta trở về Xiêm La quốc, cũng coi như là cấp cho vương quân một cái cảnh cáo.
Về sau, cũng không cần tiếp tục xếp mật thám vào nữa, làm tốt bổn phận của các ngươi!” Mặc Yên vung tay lên, thị vệ liền mang Tả Phiên Phiên đi lên.
Tả Phiên Phiên đã phát điên, tứ chi đều bị Mặc Yên phế đi.
Sau khi bị ném xuống đất, nàng ta vẫn nhận ra vương quân Ba Sát, trong miệng không ngừng kêu “Ca ca”.
Ba Sát nhìn thấy Tả Phiên Phiên bị hủy dung liền dâng lên một trận buồn nôn, thiếu chút nữa đã phun ra.
Gã quay đầu đi chỗ khác, không hề nhìn nàng ta.
Mặc Yên thấy tình hình này, trong lòng cười lạnh.
Tả Phiên Phiên cũng là ở ác gặp ác, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một quân cờ trong tay người khác mà thôi.
“Thứ ba, Úc Thanh nghe nói hoàng thất Xiêm La quốc có được một cuốn cổ thư của Miêu Di*, trong lòng rất tò mò, không biết có thể xem thử không?”
*tộc người Miêu (dân tộc Mèo), có một số di cư sang Việt Nam trở thành người dân tộc Hmông
Vương quân Ba Sát do dự, “Cái này chỉ sợ..”
Mặc Yên nhún vai, “Nếu vương quân cảm thấy khó xử, vậy thì Úc Thanh tự đi lấy! Đồ vật quan trọng như vậy hẳn là ở trong tàng bảo khố phải không? Không biết tàng bảo khố của quý quốc ở đâu?”
Ba Sát đã bị sự vô sỉ của Mặc Yên làm cho tức giận không thể chịu nổi, nhưng lại lo lắng Mặc Yên nói được làm được, cuối cùng không chỉ không giữ được cổ thư, mà tàng bảo khố cũng bị bại lộ, đành phải thỏa hiệp mà vẫy tay, sai người mang cổ thư tới.
Mặc Yên lấy được cổ thư, tùy tiện lật vài tờ, sau đó đóng lại, xé nó thành mảnh nhỏ, ném vào bếp lò đang thiêu đốt.
Toàn bộ quá trình không vượt qua năm giây.
Chờ đến khi Ba Sát phục hồi tinh thần lại, quyển cổ thư mà gã yêu quý đã bị thiêu thành tro.
“Ngươi!” Ba Sát chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, xém chút nữa là ngất xỉu, mộng tưởng xưng bá thiên hạ của gã đã tan biến!
“Loại đồ vật hại người này vẫn nên bị thiêu đi mới tốt, xem ra vương quân cũng rất tán đồng! Kích động đến mức không nói ra lời! Nếu đã giải quyết xong ba chuyện, Úc Thanh liền không ở lại lâu nữa! Cáo từ!” Nói xong, Mặc Yên liền xoay người, mang theo người rời đi.
Cảnh Tư vẫn luôn không nói một lời, đảm đương vai trò hộ vệ.
Chỉ là, hai mắt của hắn sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Mặc Yên, biểu tình tự hào “Tức phụ của ta lợi hại nhất”.
Ba Sát nhìn đám người Mặc Yên rời đi, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại liền bộc phát tính tình.
Chờ sau khi đám người Mặc Yên trở lại Nhạn Nam quan, thị vệ từ Xiêm La quốc truyền lại hai tin tức.
Một cái là Tả Phiên Phiên bị vương quân Ba Sát đang nổi cơn thịnh nộ giết chết.
Một cái khác là vương hậu mang theo một đám người bức vua thoái vị, diệt trừ Ba Sát, bản thân nàng ta lại trở thành nữ vương quân đầu tiên của Xiêm La quốc.
Hơn nữa, nàng ta vừa mới đăng cơ liền tố giác một loạt hành vi ác độc của vương quân Ba Sát tiền nhiệm, chủ động phái người đến Đại Dận để bàn chuyện buôn bán.
Nghe được tin tức này, bọn người Mặc Yên kinh ngạc đến rớt cằm.
Hình như Lâm Thành có dự cảm trong lòng, buồn bã nói.
“Không được đắc tội nữ nhân! Đều không phải nhân vật dễ chọc!”
Mặc Yên trêu chọc, “Xem tư thế này của ngươi, tựa hồ có chút sợ hãi đối với nữ nhân! Về sau cưới vợ sẽ gặp khó khăn! Hay là, ta tìm giúp ngươi một nam nhân đi!”
Lâm Thành có cảm giác sau lưng toát ra khí lạnh dày đặc, thầm nghĩ không ổn, “Phu nhân! Không cần như vậy! Ngài không cần suy nghĩ giúp ta như vậy!”
Mấu chốt là, hắn thực sự là một nam nhân thẳng, không cong chút nào nha! Phu nhân vẫn luôn có hiểu lầm rất sâu với hắn!
Nhàn vương truyền tin tới, kêu hoàng đế Cảnh Thần chơi vui đến quên cả trời đất trở về.
Đáng thương ông ấy một đống tuổi còn phải vất vả thay cháu trai giải quyết quốc sự.
Mỗi ngày trở về, tức phụ đã ngủ từ sớm, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của ông ấy.
Ông ấy cảm thấy cứ như vậy cũng không phải biện pháp, vì thế liền phái người đem Cảnh Thần trở về.
Cảnh Thần còn mang theo Cảnh Dục.
Theo lời của hắn, tình cảm của hắn đối với Cảnh Dục đã đến mức độ không phải Cảnh Dục sẽ không cưới.
Nhưng tựa hồ Cảnh Dục không có ý gì với hắn, cho nên hắn quyết định đi theo con đường lâu ngày sinh tình.
Mặc Yên tuân thủ theo hứa hẹn cả đời, trấn thủ ở Nhạn Nam quan.
Cảnh Tư đương nhiên cũng ở lại.
Cuộc sống của hai người cũng rất nhàn nhã tự tại.
Chỉ là, cho dù Cảnh Tư nỗ lực như thế nào, thì Mặc Yên cũng không thể sinh cho hắn một đứa con.
Tuy rằng Cảnh Tư có chút tiếc nuối đối với chuyện này, bất quá hắn vẫn chấp nhận, bởi vì Thanh Thanh vẫn còn bồi ở bên người hắn.
Sau này, hai người nhận nuôi nhi tử thứ hai của nhà Cảnh Thần Cảnh Dục.
Từ nhỏ, hài tử kia đã rất bội phục Mặc Yên, cuối cùng cũng lấy họ Úc, thay Mặc Yên trở thành người Úc gia trấn giữ Nhạn Nam Quan.
Đời này, Mặc Yên đi trước một bước.
Bởi vì trước đây Úc Thanh đã bị thương ở trên chiến trường, trong thân thể có ẩn chứa bệnh tật.
Đối với chuyện này, Mặc Yên cũng vui vẻ tiếp nhận.
Chỉ là Cảnh Tư một đống tuổi, lại khóc giống như một hài tử.
Đây cũng là lần đầu tiên Mặc Yên nhìn thấy hắn khóc.
“Thanh Thanh, nàng sắp rời khỏi ta phải không?”
Mặc Yên nâng tay lên, gạt đi nước mắt trên mặt hắn, “Đúng vậy! Ta đáp ứng bồi huynh cả đời, đại khái cũng chỉ đến đây thôi! Huynh còn cái gì tiếc nuối sao? Huynh muốn hài tử, nhưng ta lại không thể sinh cho huynh.
Đây là chuyện duy nhất ta đáp ứng với huynh mà lại không đáp ứng được.”
Cảnh Tư ôm chặt lấy nàng, cảm thụ được sinh mệnh của nàng đang trôi đi.
Hắn nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt hắn của Mặc Yên, để bên miệng, nhẹ nhàng hôn, “Ta không có tiếc nuối! Thời điểm ta nhìn thấy Cảnh Dục khó sinh, ta liền không muốn sinh hài tử nữa! Bởi vì ta có thể không có hài tử, nhưng ta không thể mất đi nàng!”
Mặc Yên dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm động trong lòng, “Ta đã có thể an tâm đi rồi!” Giọng nói rơi xuống, Mặc Yên mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cảnh Tư cũng chậm rãi cười, “Thanh Thanh, nàng đi chậm một chút, chờ ta!” Sau đó, Cảnh Tư vẫn luôn ôm thi thể lạnh lẽo không nhúc nhích.
Chờ đến khi bị người khác phát hiện, bọn họ đã cùng nhau rời khỏi nhân thế.
Bá tánh Nhạn Nam quan khóc rống đưa bọn họ hợp táng, làm tượng và từ đường cho bọn họ.
Ngày lễ ngày tết mọi người sẽ đến thăm viếng, để biểu đạt tưởng niệm của bọn họ.
.