Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level – Chương 389: Kiêm Chức Sau Khi Nằm Vùng 46
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Sau khi trở lại biệt thự, Hoa Vụ vào phòng trước, xoay người nói hắn một câu: “Độ Hàn, chúng ta trừ bỏ không yêu nhau, từ chỗ của tôi, cái gì anh cũng đều có thể lấy được.”
Trừ bỏ không yêu nhau, từ chỗ của tôi, cái gì anh cũng đều có thể lấy được.
Trừ bỏ không yêu nhau……
……
……
Ngày hôm sau Hoa Vụ liền đi rồi, liên tiếp mấy ngày không trở về.
Độ Hàn tan tầm trở về, ngồi ở trong phòng trống rỗng, chỉ có lạnh băng và bóng tối ở cùng hắn.
Độ Hàn biết Hoa Vụ là cho hắn thời gian và không gian.
Brừ——
Độ Hàn nhìn điện thoại, ngón tay lướt một cái ở trên màn hình.
“Anh? Anh đang ở đâu đấy? Tìm được chị Âm chưa?” Giọng của Độ Bách truyền ra tới, phòng trống rỗng bỗng nhiên có vài phần sức sống.
“Ừ.”
“Tìm được rồi sao?” Cả khuôn mặt Độ Bách đều ở màn hình, còn vui hơn cả hắn, “Vậy bây giờ anh và chị Âm ở bên nhau sao?”
Độ Hàn suy nghĩ lại: “Tính là thế.”
“Cái gì mà bảo tính là thế chứ?” Độ Bách nhíu mày: “Chị Âm vẫn không thích anh à?”
“……”
Bị em trai ruột đâm một đao, Độ Hàn muốn tắt video.
Độ Hàn không quá muốn nói những việc này với Độ Bách, dù sao nó còn nhỏ tuổi, nhưng mà mấy năm nay Độ Bách trải qua rất nhiều, còn bày ra tư thế hiểu hơn cả hắn.
“Cho dù chị Âm không thích thì liên quan gì chứ, bây giờ hai người không phải đều ở cùng nhau à.
Nếu anh thích rồi thì đừng từ bỏ, tiếp tục theo đuổi chị đi, dùng hành động cảm động chị……!Anh ngẫm lại xem, người khác ngay cả cơ hội này cũng không có, anh, anh như này chính là gần quan được ban lộc.”
Độ Hàn: “Trước đó em chưa từng được lĩnh giáo qua sự vô tình của cô ấy?”
Độ Bách: “Có đó lại không giống, chị đối với những người khác đều như vậy mà.
Nhưng mà anh không giống a, người khác lại không ở bên chị, anh cũng đã rời đi lâu như vậy rồi, không phải chị cũng không có cái gì với người khác ư.”
Độ Bách tự nói đến mức khiến bản thân kích động, đập bàn: “Anh, anh ở chỗ đó của chị Âm là đặc biệt đấy.”
Độ Hàn tắt video trò chuyện, trong đầu hiện lên lời Độ Bách nói.
—— Nhưng mà anh không giống a, người khác lại không ở bên chị.
—— Anh ở chỗ đó của chị Âm là đặc biệt đấy.
Đặc biệt sao?
Độ Hàn xơ xác ngồi một lát, chậm rãi thở ra một hơi.
Hắn cầm lấy di động, bắt đầu tìm kiếm cái gì đó mà không có.
Hiện tại bọn họ kỳ thật không tính là quan hệ bạn bè, cho nên bây giờ cần nghĩ cách xác định quan hệ trước.
……
……
Hoa Vụ công tác trở về, phát hiện biệt thự thay đổi rất lớn.
Cô đứng ở cửa, nhìn qua nhìn lại để chắc chắn rằng mình không có chạy đến nhà của hàng xóm.
Trước khi Độ Hàn trở về, kỳ thật cô không ở nơi này.
Nơi này cách tập đoàn quá xa, phàm là có chuyện gì khẩn cấp, phải lăn lộn qua lại, có đôi khi tăng ca, hơn nửa đêm còn phải chạy xa như vậy.
Cho nên cô gần như đều ở căn hộ gần tập đoàn hơn kia.
Bởi vậy bộ biệt thự này trừ bỏ trang hoàng, kỳ thật không có nhiều thứ, có vẻ lạnh băng trống trải.
Nhưng mà hiện tại biệt thự nhiều hơn rất nhiều tranh trang trí, còn nhiều rất nhiều mềm trang*.
*Mềm trang (trang trí mềm mại): Là đề cập đến kiểu thiết kế cho tất cả các đồ dùng có thể di động trong không gian thương nghiệp và không gian sống được gọi chung mềm trang.
Nguyên tố của mềm trang bao quát đồ dùng trong nhà, tranh trang trí, gốm sứ, hoa, cây xanh, rèm cửa, ánh sáng và các đồ trang trí khác…!Phạm trù bao quát của mềm trang là nhà ở, không gian thương nghiệp.
Toàn bộ phòng khách nhìn qua ấm áp không ít.
“……”
Độ Hàn đây là đang làm cái gì chứ.
Hoa Vụ cẩn thận đi lên tầng, trước tiên cô nhìn phòng của mình một cái, rất tốt, phòng duy trì nguyên dạng, không nhiều thêm thứ gì cũng không thiếu mất thứ gì.
Cửa phòng Độ Hàn đóng, Hoa Vụ gõ gõ cửa.
Thời gian này chắc là Độ Hàn không ở……
Cô đang định xuống lầu, cửa phòng đột nhiên mở.
Người đàn ông ăn mặc trang phục ở nhà, đứng ở bên trong cánh cửa.
“Anh ở nhà à……” Hoa Vụ đụng phải tầm mắt hắn, liền cảm thấy Độ Hàn và trước đó không giống nhau.
Tuy rằng trên gương mặt tuấn mỹ kia không có biểu tình gì, nhưng cho người ta cảm giác muốn ôn hòa hơn trước đó rất nhiều, không còn nhiều gai như vậy nữa.
Độ Hàn mở rộng cửa ra, “Sao trở về mà không gọi điện thoại cho tôi.”
“Tôi tưởng anh đi làm cơ.”
“Hôm nay đến ngày nghỉ.” Độ Hàn dừng một chút: “Đợi chút tôi đưa bảng thời gian đi làm cho em.”
Hoa Vụ đáp một tiếng, “Dưới tầng, là anh làm?”
“Ừm.” Độ Hàn đại khái là cảm thấy đứng ở cửa nói chuyện rất kỳ quái, ra hiệu cho Hoa Vụ đi vào, “Về sau cần ở nơi này, cảm giác phía dưới quá quạnh quẽ, nên thêm một vài thứ, đồ của em tôi không đụng vào.”
“Đều là người ở phía dưới trang hoàng.” Làm sao cô có thời gian tới giám thị cái này.
Hoa Vụ quan sát phòng Độ Hàn, phòng này của hắn cũng thay đổi một ít mềm trang, nhìn qua ấm áp hơn trước đó nhiều.
“Em đừng trách tôi tự tiện động thì tốt rồi.”
“Anh thích đổi thì đổi thôi.” Hoa Vụ không sao cả.
Độ Hàn kéo cô ngồi vào sô pha đơn, sô pha đơn chỉ rộng như vậy, Hoa Vụ bị bắt ngồi vào trong lòng ngực hắn, tiếp nhận nụ hôn dài dòng của hắn.
Sau khi kết thúc hai người đều thở dốc, Độ Hàn từ ngăn kéo bên cạnh cầm ra một cái hộp, “Lúc tôi thu dọn, tìm được cái này, em muốn đưa ai sao?”
Đây là hắn tìm được ở trong nhà này, trừ bỏ đồ mà hắn cầm theo sau khi đến đây, cái này là đồ dùng duy nhất của nam giới.
Là một chiếc đồng hồ.
“À……”
Hoa Vụ thấy cái kia hộp, biểu tình có chút lạ.
Cô lấy từ trong tay Độ Hàn rồi mở ra, lấy ra đồng hồ ở bên trong, kéo tay hắn đeo lên, “Đưa cho anh, tôi mua ngày anh đi đó.
Có thể là thời điểm bọn họ dọn đã mang đến đây.”
Độ Hàn sửng sốt, “Vì……”
Độ Hàn nuốt vì sao trở về.
Hắn không cần đi tìm tòi nghiên cứu vì sao cô lại muốn mua cái đồng hồ này cho mình.
Chỉ cần đừng ôm chờ mong gì khác, vậy sẽ không thất vọng.
Hắn nhìn xuống đồng hồ trên tay, ôm eo Hoa Vụ, cằm gác ở trên vai cô, giọng điệu tuy rằng lạnh nhạt, nhưng rất thân mật: “Buổi tối tôi làm bữa tối?”
“Anh học được nấu cơm khi nào?”
“Trước kia thì biết.” Nhưng mà làm không phải quá ngon, mấy năm nay chăm sóc Độ Bách, học không ít.
Có người nấu cơm, Hoa Vụ không có ý kiến gì.
Buổi tối Độ Hàn bày một bữa tối dưới ánh nến, hắn quan sát biểu cảm của Hoa Vụ, phát hiện cô cũng không phải quá phản cảm, thậm chí cảm thấy cái nghi thức này không tồi.
Sau khi Độ Hàn thử vài lần, hắn đã biết Hoa Vụ trừ bỏ thời điểm tâm trạng không tốt, hình như sẽ không từ chối yêu cầu của hắn.
Độ nhẫn nại của cô với mình, cao hơn người khác rất nhiều……
Sau khi biết được cái này, Độ Hàn có vẻ như càng nghĩ càng thông.
Chỉ cần hắn vĩnh viễn là người đặc biệt kia……!Vậy cũng không có gì không tốt.
Đồ thêm vào biệt thự càng ngày càng nhiều, Độ Hàn không có việc gì sẽ lại dọn đồ vào biệt thự, từ vật trang trí rất nhỏ, đến đồ trang trí rất lớn.
Có thể là tiền của hắn có hạn, cho nên cũng không phải mua dùng một lần.
Trước kia đó chỉ là chỗ ở, hiện tại càng ngày càng có cảm giác như nhà.
Hoa Vụ cảm thấy ở chung với Độ Hàn thoải mái hẳn lên, nhìn hắn đều là mặt mày hớn hở, đối với yêu cầu không quá đáng của hắn, đều vui vẻ đáp ứng.
Ngày nọ, hai người ở phòng khách xem phim xong, Độ Hàn cảm thấy tâm trạng của Hoa Vụ rất tốt, hắn thử đề nghị, “Tôi muốn làm bạn trai em.”
Hoa Vụ ngẩng đầu nhìn hắn.
Độ Hàn sắc mặt như thường, “Tôi không thể nói với bên ngoài, tôi là bạn giường của em chứ?”
“Cũng đúng.” Hoa Vụ chỉ phía dưới: “Tôi không ý kiến.”
Độ Hàn không nghĩ tới cô lập tức đồng ý như vậy, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
____
—— Ngắm hoa trong sương ——
Hu hu hu, hôm nay không viết xong, ngày mai chắc chắn có thể viết xong ~
====
Vừa dài vừa khó áaaa.