Đọc truyện Xuyên Nhanh Nữ Chính Vai Phản Diện Sau Khi Max Level – Chương 361: Kiêm Chức Sau Khi Nằm Vùng 18
Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Hoa Mộng Tiếu Vân.
Beta DMP.
====
Vào bên trong nhà máy, đi qua những đoạn đường quanh co khúc khuỷu, xuống một tầng hầm.
Lại đi qua hai hành lang hẹp, đi vào mới là cơ sở sản xuất thực sự.
Hoa Vụ bình tĩnh đánh giá toàn bộ không gian, nơi này rất lớn……!Ít nhất cũng lớn hơn nhiều so với cơ sở sản xuất mà cô từng thấy ở bên tập đoàn Khuyển Nha.
“Anh Thị.”
“Chào anh Thị.”
Người phụ trách không biết chui từ đâu ra, cúi đầu khom lưng chào hỏi.
Mộc Thị xem xét qua loa, “Thế nào?”
Người phụ trách rất có niềm tin: “Anh Thị yên tâm, chắc chắn kịp xuất hàng.”
Mộc Thị nói chuyện với người phụ trách, Hoa Vụ chắp tay sau lưng, thể hiện tư thái của cán bộ lâu năm, tuần tra nhà máy.
Người phụ trách nhìn cô mấy lần, nhưng Mộc Thị cũng chưa nói gì, hắn cũng không tiện mở miệng.
Rầm ——
“Ôi trời cậu làm gì vậy?!” Người phụ trách kêu lên một tiếng.
Thanh niên ngã trên mặt đất, lập tức bò dậy, luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, thu dọn xong khoa tay múa chân với người phụ trách, bộ dáng sợ hãi, như là người phụ trách sẽ ăn hắn vậy.
“Cẩn thận một chút!”
Hoa Vụ nhìn người phụ trách dùng ngôn ngữ của người câm điếc, cô nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đều như là không nghe thấy chuyện vừa rồi, cắm đầu làm việc.
Hoa Vụ đi một vòng, cô trở lại bên cạnh Mộc Thị, “Nơi này đều là người câm điếc?”
“Đúng vậy.” Mộc Thị cười: “Như vậy càng an toàn.”
“Bọn họ trời sinh là người câm điếc?”.
ngôn tình hài
“Vậy thì không phải, ở đâu ra nhiều người câm điếc như vậy.”
“……”
Không phải trời sinh, đó chính là sau đó hình thành.
Cái sau đó này……
Công nhân bên Khuyển Nha tuy rằng cũng bị áp bức, nhưng ít ra vẫn là người toàn vẹn!
Hoa Vụ chắp tay sau lưng, khen một câu: “Như vậy hiệu suất làm việc cao, đúng là cũng rất bảo đảm.”
……
……
Tham quan công xưởng xong, người phụ trách đưa bọn họ đến văn phòng phía sau.
Lần này Mộc Thị tới, chủ yếu là xem lô hàng này, thứ yếu là kiểm tra sổ sách.
Rốt cuộc nhà máy quá xa, không thể tuỳ thời theo dõi, người phía dưới cũng có thể sẽ có ý nghĩ khác.
Hoa Vụ không có hứng thú với sổ sách, ngồi một bên uống trà, sau khi Độ Hàn đi vào, cũng ngồi một góc, không tham dự cuộc trò chuyện của Mộc Thị và người phụ trách.
“Nguyên Âm, hay là cô với Độ Hàn ra ngoài đi dạo chút?” Mộc Thị đột nhiên nói: “Tôi còn ở chỗ này rất lâu.”
“À.” Hoa Vụ giống như nghe không hiểu, “Tôi có thể chờ.”
Mộc Thị: “Cô đi xem xét nhà máy chút đi.”
Hoa Vụ buông chén trà, không phải rất vui lòng: “Cái này tính tăng ca, phải thêm tiền.”
Mộc Thị vẫy vẫy tay, ý bảo cô mau đi đi.
Hoa Vụ đứng dậy đi về phía cửa, nhìn Độ Hàn đang ngồi không nhúc nhích một cái: “Anh không đi?”
Lúc này Độ Hàn mới đứng dậy, đi theo cô cùng ra cửa.
Nhà máy không có gì đẹp, chỉ là mọi người bận rộn, và ma túy ở khắp nơi.
Hoa Vụ và Độ Hàn một trước một sau bước đi.
Độ Hàn đột nhiên nhanh hơn hai bước, đi đến bên cạnh cô, “Trước kia cô là người của Khuyển Nha?”
“Ừ.”
“Tôi muốn hỏi cô một chút chuyện.”
Hoa Vụ nhìn đại boss tương lai bên cạnh mình, không phải rất muốn để ý đến hắn.
Nhưng cô nghĩ chút, vẫn hỏi: “Chuyện gì?”
“Hơn nửa năm trước, Khuyển Nha bên kia nhận một nhóm người, chuyện này cô biết không?”
“Thời gian cụ thể?”
“Khoảng tháng sáu năm ngoái.”
Tháng sáu năm ngoái……!Nhóm người cô tiếp nhận đó sao?
“Hình như có một chuyện như vậy.”
Độ Hàn xoay người, chặn đường đi của cô, tốc độ nói nhanh hơn không ít, “Nhóm người kia, có một đứa bé tên Độ Bách hay không? Mười ba tuổi, rất gầy.”
“Nó là gì của anh?”
“Em trai tôi.”
Hoa Vụ nhìn hắn, trùng hợp như vậy sao?
Tiểu Bách chưa nói nó họ gì, nhưng cùng nhóm người, lại là anh trai em trai……
Hoa Vụ cân nhắc một chút, nói: “Ngày đó tôi chỉ phụ trách áp giải, danh sách cụ thể tôi không biết, có điều tôi có thể nghĩ cách giúp anh hỏi thăm chút.”
Độ Hàn: “Làm phiền cô rồi.”
“Đều là đồng nghiệp, đừng khách sáo.”
Hoa Vụ vòng qua hắn rồi đi về phía trước.
Hoa Vụ tìm một cơ hội, lúc một mình gọi điện thoại cho Độ Bách.
“Tiểu Bách à.”
“……!Gì đó?” Độ Bách có chút cảnh giác: “Chị lại muốn tôi đi làm chuyện xấu gì?”
Hoa Vụ cười tủm tỉm nói: “Nói gì vậy, chúng ta là vì dân trừ hại, là sứ giả chính nghĩa, sao có thể gọi là chuyện xấu? Chúng ta làm đều là chuyện tốt.”
Độ Bách hiểu rất rõ tính Hoa Vụ: “……!Mỗi lần chị dùng giọng điệu như vậy gọi tôi, chắc chắn không có chuyện tốt.”
Hoa Vụ: “Không phải nhóc đang tìm anh trai sao?”
Độ Bách ngay lập tức kích động: “Chị tìm được anh trai tôi?”
“Không.” Hoa Vụ nói: “Nhóc đừng kích động, anh trai nhóc tên là gì? Chị đi hỏi thăm giùm nhóc.”
“……”
Độ Bách không hé răng.
“Tiểu Bách, mấy tháng này chị đã đối tốt với nhóc nhỉ.”
“Chị có chuyện cần tôi.” Cô không có cách làm chuyện gì, đều yêu cầu cậu đi làm, đương nhiên cô đối tốt với mình.
Độ Bách đã nhìn thấu.
Nếu không phải cô chỉ thương tổn mấy kẻ ác đó, cậu sẽ nghi ngờ không biết có phải lúc trước mình đã lựa chọn sai hay không.
“Tự nhóc đi tìm, muốn tìm được không biết ngày tháng năm nào, thêm một người là thêm một phần sức, không phải chỉ là cái tên thôi sao, dựa vào cái tên này chị đây còn có thể hạ hàng đầu* chắc?”
*ếm bùa.
“……”
“Yên tâm, chị không so đo chuyện nhóc gạt chị nhóc không có họ.”
“……”
“Nhóc nói một câu xem nào, chị dỗ nhóc nửa ngày rồi đó.”
“……!Độ……!Độ Hàn.”
“Có tin tức chị sẽ nói cho nhóc.” Hoa Vụ ngắt điện thoại, khoanh tay trở về.
Ánh mắt nhìn Độ Hàn, giống như nhìn một món hàng.
“Nguyên Âm, có chuyện gì vui à?” Mộc Thị thấy cô cười đến kỳ quái, giống như kẻ biến thái đánh giá con mồi của mình.
Mỗi lần cô nhìn dê đợi làm thịt, chính là cái dạng này.
“Hôm nay thời tiết không tồi.”
“……”
Bệnh tâm thần tái phát?
……
……
Ba ngày sau.
Chuẩn bị xuất hàng.
“Mày đừng lười biếng, mau……”
Hoa Vụ ngơ ngác ngồi trong một đống thùng làm công nhân đóng gói, “Tôi ở bên Khuyển Nha cũng không làm loại chuyện này.” Cô lập tức ném thứ trong tay, “Dựa vào cái gì tôi phải ở đây làm chuyện này.”
“Không phải do thiếu nhân lực sao.”
“Thiếu nhân lực là vấn đề của anh, có liên quan gì tới tôi.” Hoa Vụ càng nghĩ càng thấy không đúng, trực tiếp rời khỏi vị trí làm việc, “Tôi không làm.”
Mộc Thị: “……”
Hoa Vụ đã chạy sang một bên uống nước, Mộc Thị cảm thấy không gọi lại được.
“Bảo bọn họ tranh thủ thời gian.” Mộc Thị cũng tự mình làm việc, hắn phân phó người phụ trách đi đốc thúc những người khác.
“Tôi đi đốc thúc bọn họ, anh làm việc.” Hoa Vụ xách theo bình giữ nhiệt quay lại, một tay ấn người phụ trách lên vị trí làm việc của cô.
Người phụ trách nhìn Mộc Thị.
“Cô biết ngôn ngữ của người câm điếc không?”
“Không biết.”
“Vậy cô đốc thúc thế nào.”
Hoa Vụ lấy di động ra, loay hoay một lát, chuyển màn hình sang chỗ Mộc Thị.
—— Làm việc nhanh lên, không thì giết mày.
Mộc Thị: “……”
Mộc Thị giơ tay, ý bảo cô đi.
Hoa Vụ một tay giữ di động, một tay cầm bình giữ ấm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà bắt đầu tuần tra, xem ai lười biếng liền đưa điện thoại ra.
Nếu cho cô một cây thước dạy học, vậy sẽ trông không khác gì một quản đốc nhà máy.
—— Ngắm hoa trong sương ——
Vé tháng nha các bảo bối ~.