Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca – Chương 7: Ảnh Hậu Mặt Đơ 07
Sau ngày nghỉ hiếm hoi Thập Nhất lại phải quay về với ngày tháng đi quay của mình, bộ phim đã đi được hơn nửa chặng đường.
Cảnh quay hôm nay diễn ra ở ngoại ô, Thập Nhất ngồi nghỉ với bộ hoàng bào thêu họa tiết rồng vàng rực trên người, cô nhắm mắt dựa lưng vào ghế.
Bên ngoài có tiếng la ó của đám fan hâm mộ, Thập Nhất đã quen với điều này, chắc là Vinh Ca gì đó đến rồi.
Hắn vừa đến lập tức xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ của mình.
Cô đưa tay vào balo muốn tìm chai nước nhưng lại phát hiện không có.
Nghĩ tới gần đây có một tiệm tạp hóa cùng với việc đợi Vinh Ca chuẩn bị xong cũng phải một lúc nữa nên cô quyết định đứng dậy.
Thập Nhất bước vào tiệm tạp hóa nhỏ mua một chai nước, vừa rời khỏi liền mở chai nước ra uống.
Cô nghe được tiếng tanh tách vang lên gần đấy, nhìn sang liền thấy một cô bé học sinh ở bên kia đường đang cầm điện thoại hướng về cô.
Chụp lén bị phát hiện nhưng cô gái lại không hề tỏ ra lúng túng, chạy sang mỉm cười khen cô đẹp trai, còn hỏi xin cô thông tin mạng xã hội gì đó.
“Đến giờ tôi làm việc rồi, tạm biệt.”
Thập Nhất nhanh chóng trở về phim trường để quay.
Cô không biết rằng cô gái mà cô vừa gặp lại là một tiktoker nổi tiếng trên mạng, chuyên tìm và đăng hình ảnh của trai đẹp lên mạng xã hội.
Mà hình ảnh của cô sau khi được cô gái đăng lên lập tức nhận được rất nhiều phản hồi tích cực.
Lúc Lục Sinh đưa điện thoại cho cô xem Thập Nhất mới biết mình vậy mà nổi tiếng rồi.
Trên clip là hình ảnh cô mặc long bào đứng bên vệ đường uống chai nước lọc.
Rất nhiều comment bên dưới muốn xin info của cô.
“Woa, ad không nói thì tui đã nghĩ đây là một tiểu ca ca xinh đẹp rồi.”
“Má ơi, giọng nói của tỷ ấy cũng thật mê người.”
“Nhìn gương mặt lạnh lùng của cô ấy kìa, tôi muốn xem lúc cười cô ấy còn đẹp trai cỡ nào.”
“Nhìn trang phục thì có vẻ cô ấy đang đóng phim, ai làm ơn cho tôi xin thông tin đi.”
Lục Sinh ở bên cạnh nhìn lượt view video của cô đã lên tới hàng triệu cảm thán:
“Chà chà, rốt cục thì cũng không ai có thể thoát khỏi gương mặt của cậu.”
Thập Nhất trả lại điện thoại cho Lục Sinh, cô dường như không mấy quan tâm đến chuyện này.
“Cậu không muốn đứng ra nhận chủ à, cậu sẽ kiếm được một mớ fan đấy.”
“Không cần, tôi không chơi mấy ứng dụng này.”
Lục Sinh lại bắt đầu lên giọng mẹ trẻ càm ràm cô phải bắt kịp thời đại thì mới có fan gì gì đấy.
Quản lý ngồi bên cạnh cậu ta cũng đã bắt đầu nhăn mặt, hình tượng lạnh lùng đi đâu hết rồi.
Thập Nhất cắt đứt câu chuyện của hắn bằng lời đe dọa: “Này, cậu không nói công việc là tôi đi về đấy.”
Lục Sinh ho nhẹ một cái rồi mới bắt đầu nói về MV của mình, quản lý của hắn đưa cho cô một bản hợp đồng.
“Dù là chỗ quen biết thì vẫn phải ký hợp đồng, cô xem kỹ rồi ký.”
Khi cô nhìn tới con số cát xê trong bản hợp đồng thì hơi nhướng mày:
“Mức tiền này mà công ty anh cũng đồng ý à?”
“Đây là mức cát xê bình thường của các diễn viên khác khi đóng với Lục Sinh.”
Thập Nhất không nói gì, ký vào bản hợp đồng.
Công việc xong xuôi Lục Sinh đưa cô rời khỏi văn phòng, lúc chờ thang máy trùng hợp lại gặp Vinh Ca cũng đi tới đây.
Thập Nhất gật đầu một cái coi như chào hỏi hắn, Lục Sinh nhìn thấy hắn ta cũng lịch sự chào một câu xong lại quay ra nói chuyện với Thập Nhất:
“Cũng đến giờ ăn rồi, cho tôi về chỗ cậu nhá?”
“Cậu không cần ăn kiêng à?”
“Chỉ cần lão Tô không biết thì tôi chính là đang ăn kiêng rồi.”
Lão Tô trong miệng Lục Sinh chính là vị quản lý của hắn ta, phải quản lý cái tên nông nổi lại bất cương như vậy chắc cũng khổ cho anh ta lắm.
Thập Nhất từ chối lời đề nghị đưa về của Lục Sinh, cô bước vào thang máy một mình.
Vinh Ca cùng với trợ lý cũng bước vào, ánh mắt hắn ta nhìn cô gái phía trước có vẻ tìm tòi nhưng không hề có ý định lên tiếng.
Không gian bên trong im ắng không một tiếng động.
Ting…!
Đợi cô gái ra khỏi thang máy trợ lý bên cạnh Vinh Ca mới lên tiếng chỉ trích hành động xem thường tiền bối của Thập Nhất.
Có diễn viên mới nào lại chào ảnh đế bằng cái gật đầu rồi thôi như vậy chứ.
Vinh Ca chỉ mỉm cười mà không ý kiến.
Lúc này Thập Nhất vừa ra tới trước cổng công ty liền gặp một đám bảo vệ chạy nhốn nháo, còn suýt nữa va vào cô, nhìn gương mặt ngó nghiêng xung quanh thì hẳn là đang tìm ai đó.
Thập Nhất ra khỏi cổng lớn lại bắt gặp nam nữ chính, hai người hình như đang gây gổ.
Cô vừa đi qua lập tức bị một cánh tay níu lại, chủ nhân cánh tay là nữ chính Lâm Hinh đang nhìn cô bằng ánh mắt cầu cứu:
“Nghiên Nhi, cô không đợi được tôi nên xuống đây rồi sao?”
Lâm Hinh không ngừng nháy mắt với Thập Nhất nhưng cô vốn không muốn dây vào chuyện phiền phức nên đã giật tay ra, tiếc là nữ chính này càng nắm chặt hơn.
“Cô đợi tôi lâu rồi phải không, mau đi thôi.”
Cao Lãng ở một bên cầm tay Lâm Hinh ngăn động tác muốn rời đi của cô: “Cô không được đi, vì cô mà tôi bị lạc mất người, giờ lại muốn cứ vậy chuồn đi?”
Vẻ mặt của hắn ta giống như đang rất tức giận, Lâm Hinh bị đau đã muốn khóc: “Đã nói là tôi không biết rồi.
Anh còn dám động tay chân với tôi, buông ra.”
Thập Nhất nhìn nữ chính rồi lại nhìn sang nam chính.
Cô đưa tay ra bắt lấy cánh tay đang giữ Lâm Hinh của nam chính.
Cao Lãng bị đau đến nhăn mày, đành phải buông tay Lâm Hinh ra.
Nữ chính được tự do nhanh chóng chạy trốn ra sau lưng Thập Nhất.
“Không được động tay động chân với phụ nữ.”
Thập Nhất nói rồi thả tay Cao Lãng ra, Lâm Hinh lon ton theo đuôi Thập Nhất rời đi.
Đi được một đoạn cô mới âm thầm thở phào, lên tiếng cảm ơn Thập Nhất.
Thập Nhất dừng chân nhìn chằm chằm Lâm Hinh: “Không được tự ý động vào người tôi.
Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Cô gái tuyên bố một câu xanh rờn xong lại tiếp tục bước đi để lại nữ chính đang bất động với vẻ mặt ngơ ngác phía sau.
Cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân cơ?
Thập Nhất sau khi rời khỏi đó đã lên xe buýt trở về nhà, cô ghé vào siêu thị mua đồ ăn dự trữ, lúc đi qua công viên lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên ghế đá, vẫn kiểu ngước đầu nhìn lên trời một cách hững hờ.
Bước chân Thập Nhất bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn không gây ra một tiếng động gì, vậy mà cô vẫn nghe thấy bước chân vang lên theo sau.
Thập Nhất không quay đầu lại, bước chân ngày càng nhanh về khu chung cư, tiếng chân theo sau cũng nhỏ dần.
Sau khi vào nhà cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, may quá, tí nữa lại bị dính phải phiền phức rồi.
Nhưng mà chỉ sau vài phút, chuông cửa nhà cô reo lên.
Thập Nhất nhìn gương mặt cô gái bên ngoài qua lỗ kính có cảm giác nói không lên lời.
Chuông cửa liếp tiếp reo trong 30 phút không hề dừng lại.
Thập Nhất nhíu mày nhìn vào cánh cửa.
Phiền phức.
Phải xử lý..