Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca – Chương 18: Ảnh Hậu Mặt Đơ 18
Khi Cao Lãng chuẩn bị ra khỏi trung tâm thương mại tìm em trai thì gặp được Lâm Hinh ở sảnh lớn.
Lâm Hinh mặc dù vẫn đang tức giận nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm trọng của hắn, thì lòng tốt bụng của nhân vật nữ chính lại nổi lên.
Lần đó chứng kiến Cao Lãng đã giận dữ với cô như thế nào khi em trai bị lạc, nên cô hiểu hắn ta vô cùng quan tâm người em này.
“Để tôi đi với anh, biết đâu tôi lại giúp được gì đó.”
Nam nữ chính cùng với mấy vệ sĩ lên xe ô tô đi đến một địa chỉ.
Đây là nơi mà lần trước Cao Lãng hỏi người tài xế chở em trai hắn về.
Xung quanh đây rất rộng, mọi người liền chia nhau ra đi tìm.
Bọn họ cầm trên tay một bức hình gặp ai cũng hỏi nhưng đều chỉ nhận được cái lắc đầu.
Nam nữ chính bước vào một quán ăn để hỏi thăm, lúc này có một vị khách nói rằng đã nhìn thấy người này đi về phía khu chung cư cũ.
Hai người nhanh chóng di chuyển đến khu chung cư, nhưng còn chưa kịp đi lên đã nhìn thấy một cô gái đang bước xuống cầu thang.
“Cao Tử!!!”
Tiếng hô vang lên đầy tức giận khiến cho cô gái ngẩng mặt lên, đây không phải là cô gái vẫn thường hay đến chỗ Thập Nhất ăn trực sao?
Lâm Hinh lần đầu nhìn thấy em trai Cao Lãng trong lòng lập tức xuýt xoa.
Chỉ nhìn qua ảnh cô đã thấy rất đẹp rồi nhưng mà bên ngoài còn đẹp hơn trong hình nữa.
Má ơi, phận làm con gái như cô cũng thấy hổ thẹn khi đứng trước nhan sắc của chàng thanh niên này.
Bởi vì Cao Tử vẫn luôn không thích cắt tóc nên cứ thế mang một bộ tóc dài.
Gương mặt cậu lại vô cùng thanh tú nên mới có thể khiến cho Thập Nhất không nhận ra giới tính của cậu.
Cao Lãng đi tới, hắn đang chuẩn bị nổi giận thì lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của em trai, từ nổi giận liền chuyển sang lo lắng:
“Nói, sao em lại khóc? Ai bắt nạt em?”
Cao Tử lắc đầu không nói.
Nam chính nóng nảy nắm tay muốn cậu đưa hắn đến chỗ mình vừa tới.
“Đi, anh nhất định phải cho tên đó một trận.
Lại dám bắt nạt nhị thiếu gia Cao thị, hắn chết chắc rồi, em không phải sợ, mau dẫn anh đến đó.”
Với sự hùng hùng hổ của anh trai, Cao Tử vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của anh mình, sau đó môi mấp máy hai chữ:
“Anh…!xấu.”
Cao Lãng muốn bảo vệ em trai rốt cuộc lại bị mắng chỉ có thể ôm lấy tổn thương đưa cậu trở về.
Cao Tử dù ngốc cũng rất ngang bướng, không ai bắt nó làm điều nó không muốn được.
Ở trên xe Cao Lãng bắt đầu nghiêm túc trách mắng hành vi tự ý trốn đi của em trai:
“Nếu em muốn đi đâu có thể nói người đưa đi, tại sao lại luôn tìm cách chạy trốn? Em có biết lần nào mẹ cũng khóc vì em không? Cao Tử, em không thương mẹ và anh trai sao?”
Cao Tử bị mắng chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của mình, cũng không biết là cậu ta có hiểu hay không.
Lâm Hinh ngồi phía trước cảm thấy nếu chỉ nói suông như vậy có lẽ đầu óc đơn giản của cậu vốn không hiểu được.
Cô quay xuống hỏi chuyện Cao Tử:
“Hôm nay cậu đi chơi có vui không?”
Cao Tử lúc này mới ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười với cô gái:
“Vui.”
Sau đó cậu đưa cánh tay phải đang đeo dây buộc tóc lên huơ huơ như muốn khoe khoang.
Sợi dây buộc tóc này từ lần trước Cao Lãng đã thấy, thứ này dù ai động vào thì em trai cậu cũng không cho, dường như rất thích nó.
“A…!Sợi dây đẹp quá, cậu mua ở đâu vậy?”
“Cho.”
“Cậu được cho sao?”
Cao Tử gật gật đầu.
“Ừm…!Tiếc quá, tôi cũng rất thích sợi dây buộc tóc này.
Chủ nhân của nó chắc chắn cũng rất xinh đẹp phải không?”
Cao Tử lại gật gật đầu.
Chỉ một lúc nịnh nọt mà Lâm Hinh đã hỏi ra được các thông tin quan trọng khiến cho ánh mắt Cao Lãng nhìn về nữ chính trở nên dịu dàng hơn.
Cô gái này đang muốn giúp hắn.
“Tôi cũng muốn được gặp cô gái ấy, hay là lần sau cậu cho tôi trốn đi chơi cùng nhé?”
Thế nhưng lần này Cao Tử lại nhanh chóng lắc đầu, giống như cậu ta muốn giữ bí mật cho riêng mình về cô gái ấy.
Nhưng bây giờ Cao Lãng đã biết địa chỉ chính xác ở khu chung cư, giới tính nữ và cả việc cô ta rất xinh đẹp nữa, hắn sẽ dễ tìm ra người đã dụ dỗ em trai hắn.
Không biết người đó có ý đồ tốt hay xấu thì Cao Lãng cũng không thể tiếp tục để em trai mình gặp gỡ một người mà hắn không biết phương nào.
Thập Nhất không biết rằng mình lại tiếp tục lọt vào tầm ngắm của nam chính.
Cô vừa mới nhận được lịch liên hoan kết thúc giai đoạn quay hình của đoàn làm phim vào ngày mai.
Tiểu Mễ đã chuẩn bị cho cô bộ váy màu xanh nhẹ nhàng.
Buổi liên hoan được tổ chức tại một phòng bao của câu lạc bộ nổi tiếng ăn chơi, nghe nói là được một vị Vu tổng tài trợ.
Lúc Thập Nhất xuất hiện nhiều người không dấu nổi vẻ kinh ngạc trong mắt.
Bọn họ đã quen nhìn thấy Nghiên Nhi trong trang phục nam hoặc quần jean áo thun đơn giản.
Còn cô gái lúc này thanh nhã trong chiếc váy xanh, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc buông thả cùng với gương mặt xinh đẹp thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Ngô Hải ở phía trên đang phát biểu linh tinh gì đó rồi mọi người cùng nâng ly rượu trên tay để chúc mừng.
Thập Nhất đã chuẩn bị cho tình huống này nên cô âm thầm lén lút đổ nước trong chai rượu đi và đổi bằng nước lọc.
Lâm Hinh ngồi ngay cạnh cô nên đã nhìn thấy cảnh này, âm thầm nói nhỏ với Thập Nhất:
“Cô không uống được rượu sao?”
Thập Nhất lắc đầu:
“Không thể.”
Vì vậy mà Lâm Hinh trở thành đồng phạm giúp Thập Nhất che chắn hành vi gian lận này.
Mọi người bắt đầu đi chúc rượu nhau rất nhiều chỉ có Thập Nhất vẫn chuyên tâm không giao tiếp với ai, tập trung vào ăn uống.
Lúc Lâm Hinh đi một vòng trở về thì hai má đã đỏ hây hây, cô có chút hâm mộ việc Thập Nhất có thể bỏ qua mấy cái gọi là giao lưu giao tiếp để thoải mái ngồi ăn như thế.
Người duy nhất mà Thập Nhất chủ động đi tới chúc rượu là Ngô Hải.
“Cảm ơn ông đã giúp đỡ tôi thời gian qua.”
Thập Nhất biết kỹ năng diễn xuất của mình không quá tốt nhưng vì cô hoàn toàn thích hợp với nhân vật Mạc Vô Tà nên Ngô Hải đã du di cho cô rất nhiều.
“Haha… tôi rất thích cô.
Nhưng mà cái gì thẳng quá cũng không tốt, cô vẫn cần học cách luồn cúi một chút.”
Trong giới showbiz này cũng chẳng được mấy người sẽ yêu thích tính cách này của cô như ông ta.
Thập Nhất hiếu ý Ngô Hải muốn nói, đó là lý do mà cô đã chọn bộ phim này để tham gia thử sức đầu tiên.
“Cảm ơn ông đã nhắc nhở.”
Thập Nhất trở về chỗ ngồi của mình thì nhìn thấy Vinh Ca, hắn cầm lấy chai rượu trên bàn trước khi Thập Nhất kịp ngăn lại.
Vinh Ca uống xong liền phát hiện ly rượu mà hắn vừa uống là nước lọc.
Hắn nhìn lên chai rượu rồi lại nhìn tới gương mặt tỉnh bơ như không của Thập Nhất.
“Nghiên Nhi, cô cũng thật làm người ta bất ngờ đó.”
“Cũng tàm tạm.”
Thập Nhất không chút xấu hổ khi bị người phát hiện ra gian lận của mình.
Vinh Ca quay sang nói với Lâm Hinh:
“Em không thấy bất công khi chúng ta phải uống rượu thật mà cô ấy thì uống nước lọc sao?”
Lâm Hinh lắc đầu nguây nguẩy:
“Không ạ.
Tại cô ấy không thể uống rượu, tiền bối thông cảm.
Hay là em uống thay cô ấy nhé?”
Vinh Ca đi rồi Thập Nhất mới đột ngột nói một câu với Lâm Hinh:
“Đừng dễ dàng đối xử tốt với người khác quá, cô sẽ rất dễ tự rước họa vào thân đấy.”
“Tôi chỉ đối tốt với người mình thích thôi mà.
Giống như cô nè, thật ra mặc dù bề ngoài thờ ơ nhưng lúc diễn chung cô luôn tìm cách giúp tôi lấy cảm xúc.
Không phải sao?”
Thập Nhất giúp đỡ nữ chính chỉ là vì không muốn tốn thời gian diễn lại với cô ta thôi.
Nhưng nhìn cô gái với ánh mắt trong sáng như vậy Thập Nhất nghĩ cũng không cần đánh vỡ tâm tư đơn thuần này.
Trong buổi liên hoan hôm nay nữ chính Lâm Hinh sẽ vì sự tốt bụng của mình mà suýt chút nữa thất thân, may là có nam chính xuất hiện kịp thời.
Thập Nhất nhìn thấy nữ chính đã đứng lên đi ra ngoài.
Nhưng mà nam chính đến bây giờ cũng chưa chịu xuất hiện???
[Ký chủ, cô hãy đi theo nữ chính đi, có vẻ như vì thay đổi nào đó mà nam chính không đến kịp rồi.]
[Không đi.
Ta không tranh kịch với nam chính.].