Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Nhật Ký Bảo Mẫu Của Nhất Ca – Chương 13: Ảnh Hậu Mặt Đơ 13
Nghe tin nghệ sĩ của mình đang ở đồn cảnh sát Văn Tề hốt hoảng chạy tới.
“Nghiên Nhi, chuyện là như thế nào?”
Anh ta nghe nói Nghiên Nhi bị một người làm trong tổ đạo cụ tố cáo cô là hung thủ gây ra tai nạn xe của anh ta.
Bây giờ người đàn ông còn đang bó bột nằm trong bệnh viện.
“Tôi chẳng làm gì cả.
Yên tâm.
Cảnh sát chuẩn bị thả tôi ra đây.”
Cảnh sát đã kiểm tra đoạn video camera và nhìn thấy rõ người đàn ông kia đi ngược chiều, phóng nhanh và bị té ngã khi tới chỗ cô gái.
Hình ảnh của cô gái khi đó hoàn toàn bị anh ta và chiếc mô tô che lấp nên không thể thấy được gì.
Nhưng từ cách ngã của anh ta thì không hề giống như bị đẩy ngã mà càng giống việc anh ta tự lệch tay lái.
Hơn nữa anh ta cũng đã phạm luật khi đi ngược chiều và chạy nhanh trong khu vực bãi đổ xe.
Không chỉ vậy còn lòi ra thêm một đoạn video khác việc anh ta phóng nhanh hù dọa một người khác đến té ngã.
Lúc đi ra khỏi đồn cảnh sát, Thập Nhất ngay lập tức bị Văn Tề tra hỏi:
“Nghiên Nhi, sẽ không phải cô vì trả thù cho Tiểu Mễ mà làm vậy chứ?”
“Không phải.
Anh không tin tôi thì cũng nên tin lời cảnh sát chứ?”
“Haizz.
Được rồi.
Tôi tin cô.
Mong Ngô Hải sẽ không vì chuyện này mà làm khó cô.”
Sau khi xảy ra vụ tai nạn, thái độ của những người khác đối với Thập Nhất chính là cực lực tránh né.
Mặc dù không có bằng chứng nhưng hình như ai cũng cho rằng cô là hung thủ như Văn Tề.
“Nghiên Nhi.”
Đạo diễn Ngô Hải đi tới chỗ Thập Nhất nói chuyện thay đổi kịch bản, thái độ của ông đối với cô vẫn không thay đổi gì sau vụ tai nạn.
Tên nhân viên này thật ra chỉ là một họ hàng xa với Ngô Hải mà thôi.
Bình thường ông cũng không thích việc hắn ta dựa hơi ông để ức hiếp các nhân viên khác.
Nhưng bởi vì nể mặt bố mẹ hắn nên ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thập Nhất ghi nhớ phần kịch bản thay đổi rồi bắt đầu đi vào vị trí đứng của mình cùng với nữ chính Lâm Hinh.
Lúc này nam chính lâu rồi không thấy lại lò rò xuất hiện.
Nhìn thấy hắn ta là Thập Nhất lại thấy hai chữ phiền phức to đùng.
[Hệ thống, nếu ta có lỡ tay giết nam chính thì sẽ thế nào?]
Đại Thần nghe thấy câu hỏi của Thập Nhất mà hốt hoảng, nhanh chóng dập tắt ý đồ đen tối của cô:
[Ký chủ!!! Cô muốn nhiệm vụ thất bại hả? Cô không muốn lấy lại thân thể của mình nữa phải không?]
[Ồ.]
Cô hỏi chơi thôi mà hệ thống này nóng tính quá.
Thập Nhất nhìn về nam chính, lại là ánh mắt thù địch ấy.
Hình như cô còn chưa bao giờ chính thức nói chuyện với hắn, vậy thì sự thù địch ấy từ đâu ma ra nhỉ?
“Nghiên Nhi, chút nữa khi làm hành động bóp cổ cô đừng sợ tôi đau nhé.”
Lâm Hinh bên cạnh lên tiếng nói với cô về cảnh chuẩn bị quay.
Đây là cảnh mà Mạc Vô Tà phát hiện ra muội muội của mình lại là người giúp hoàng tử Khương Quân chạy trốn.
“Ừm.
Tôi biết rồi.”
Cùng lúc đó tiếng đạo diễn hô bắt đầu vang lên.
Thập Nhất thay đổi sắc mắt, ánh mặt lạnh lùng nhìn về Lâm Hinh:
“Mạc Linh, ngươi đã thả Khương Quân đi sao?”
“Ca… Muội không thể nhìn người mình yêu chết được.”
“Ca… muội xin lỗi.”
Một dòng lệ chảy trên gương mặt thiếu nữ nhưng điều này cũng không khiến cho đối phương bớt tức giận.
Cổ Lâm Hinh nhanh chóng bị một bàn tay bóp lấy, ánh mắt của người trước mặt ánh lên những tia tàn nhẫn:
“Vì Khương Quân ngươi đã lựa chọn phản bội ca ca của mình? Phản bội những oan hồn đã chết của Mạc Gia?”
Lâm Hinh bị bóp cổ, gương mặt đã đỏ bừng lên nhưng vẫn cố gắng lên tiếng:
“Ca… dừng lại đi.”
“Dừng lại? Ngươi bây giờ mới kêu ta dừng lại? Từ lúc hoàng cung ngập lửa, từ lúc phụ hoàng mẫu hậu chết trước mặt ta thì ta đã không thể dừng lại nữa rồi.”
Thập Nhất nói rồi quăng Lâm Hinh xuống đất, cô gái bị ngạt thở ho sù sụ trên sàn.
“Mạc Linh…Từ giờ ngươi không còn là muội muội của ta nữa.”
“Cắt.
Tốt lắm.
Lâm Hinh không sao chứ?”
Ngay khi đạo diễn hô cắt, Thập Nhất đi tới ngồi trước mặt Lâm Hinh:
“Không sao chứ?”
Nữ chính với gương mặt đỏ bừng, còn có chút nước ở khóe mắt mỉm cười:
“Không sao.”
Thập Nhất chỉ hỏi một câu như vậy mà không hề có ý định đỡ con gái người ta dậy.
Cô nhanh chóng đứng lên nhưng lại bị một người khác đi tới huých vai một cái.
Nam chính Cao Lãng xuất hiện đỡ Lâm Hinh cùng với một ánh nhìn hình viên đạn dành cho Thập Nhất.
Cô quay lưng nhường lại sân khấu cho nam nữ chính nhưng Lâm Hinh lại rất nhanh đã tìm đến cô để đọc thoại và bỏ bê nam chính đang nhăn mày.
“Lâm Hinh, cô không tiếp Cao tổng sao?”
Nhắc đến nam chính Lâm Hinh có vẻ khó chịu:
“Tôi đã nói anh ta đừng đến mà anh ta lại cứ đến đây rồi nói mấy việc linh tinh thôi.”
Cao Lãng nhìn thấy Lâm Hinh và Thập Nhất thân thiết nói chuyện đáy lòng liền nổi một ngọn lửa không tên.
Là hôn thê của hắn lại đi thân mật với nam diễn viễn như vậy.
Hắn khó chịu đi tới tách hai người này ra, chỉ đích danh Thập Nhất:
“Cậu đi mua cho tôi ly cà phê.”
“Cao Lãng, anh làm gì vậy? Sao có thể sai vặt diễn viên người ta như vậy chứ?”
Lâm Hinh nhíu mày chỉ trích của Cao Lãng.
Chút thiện cảm của cô đối với hắn thời gian gần đây cũng bay đi hết.
Mà thái độ của Lâm Hinh càng làm nam chính hiểu lầm, hắn cao giọng:
“Tôi cũng đâu có sai em, em ý kiến thay người ta làm gì?”
“Hừ.
Anh tưởng là nghệ sĩ của công ty mình thì có thể tùy ý sai xử sao?”
Cao Lãng nghe đến đây lập tức bật cười:
“Ồ.
Hóa ra là nghệ sĩ của S.S sao? Vậy không phải nhân viên đi mua cà phê cho ông chủ là bình thường sao?”
Hắn lại quay qua hỏi Thập Nhất:
“Nghệ danh của cậu là gì?”
Tiểu Mễ ở ngay bên cạnh nghe thấy tình hình không ổn nhanh chóng đứng ra giành việc đi mua cà phê.
Còn không để Cao Lãng kịp từ chối đã chạy đi.
Nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc làm khó Thập Nhất của nam chính.
“Là nghệ sĩ của S.S mà tôi còn chưa một lần thấy cậu chào hỏi tử tế với tôi đấy.
Quản lý không dạy cậu gặp boss thì phải làm gì sao?”
Thập Nhất lúc này mới bỏ quyển kịch bản xuống, đứng lên đối diện với Cao Lãng, mở miệng:
“Chào Cao Tổng.”
Thái độ bình tĩnh chào hỏi ngang hàng của chàng trai này làm Cao Lãng phải cười lạnh.
Tên này hoàn toàn không sợ hắn.
Cao Lãng bởi vì tức giận mà không nhận ra giọng nói của Thập Nhất lúc này trong trẻo hơn so với một người đàn ông bình thường.
“Cậu không biết cách chào boss của mình là phải cúi thấp cái đầu xuống sao?”
“À… Vậy để tôi chào lại.”
Thập Nhất nói rồi cúi đầu xuống thấp, sau đó lại ngưởng cổ lên hỏi hắn:
“Cúi như thế này đủ chưa Cao tổng?”
Giọng điệu bình thản này của Thập Nhất thành công làm cho nam chính giận dữ vì nghĩ rằng cô đang cố tình chọc tức hắn.
“Ha…Cậu rốt cuộc lấy cái gì để mà kiêu ngạo với tôi như vậy hả?”
Cao Lãng dùng ngón tay trỏ chỉ vào ngực Thập Nhất:
“Một thằng nhóc như cậu tôi chỉ cần búng tay một cái liền có thể đè bẹp dí.”
Nhưng mà bàn tay của Cao Lãng nhanh chóng bị Thập Nhất bắt lấy:
“Tôi đã chào như anh muốn tại sao anh còn tức giận? Hơn nữa… tôi không phải là thằng nhóc.”
Lực cánh tay của Thập Nhất tăng lên, Cao Lãng nhanh chóng cảm nhận được sự đau đớn đến từ bàn tay khiến hắn phải nhăn mày.
Tiểu Mễ đi mua cà phê về đến nhìn thấy cảnh này liền hốt hoảng hô to:
“Chị Nghiên Nhi, chị mau buông ra.”
Trời ơi, đó là đại boss đấy.
Thập Nhất lúc này mới buông bàn tay của nam chính ra, không nhanh không chậm nói một câu:
“Ngài không nên tự ý chạm vào thân thể người khác.
Tôi chỉ là phòng vệ chính đáng.”.