Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện – Chương 287: Giấc Mộng Đầu Dân Quốc 15
Không khí trong xe vừa ái muội vừa lúng túng.
Hạ Hạ muốn rút tay mình đi nhưng khổ nổi thân thể lại không muốn đi theo suy nghĩ của cô, nó như luyến tiếc không muốn rời ra lồng ngực tỏa nhiệt nóng hổi này.
Hạ Hạ cảm thấy bản thân mình sắp điên rồi.
Bị Trần Tử Hàn làm cho điên lên rồi.
Cũng không để Hạ Hạ lúng túng quá lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại trước tiệm may.
Hạ Hạ như được giải thoát, cô dùng sức đẩy Trần Tử Hàn sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.
Bộ dáng của cô như chạy rối rít không muốn ở trong xe nữa.
Khóe môi Trần Tử Hàn cong lên, tâm trạng vô cùng tốt mà ra khỏi xe đi theo bóng dáng của Hạ Hạ mà vào cửa tiệm.
Thấy hai người trai xinh gái đẹp bước vào trong cửa hàng, hơn nữa người đàn ông còn thuộc dạng thượng lưu có tiền các nhân viên đều vội vàng đi đến tiếp đón.
Nhân viên nữ đi đến phía Hạ Hạ hỏi: “Tiểu thư ngài muốn may sườn xám có hoa văn thế nào?”
Trần Tử Hàn thay Hạ Hạ trả lời: “Các mẫu may gần đây cứ đem ra cho cô ấy thử đi.
Ngoài sườn xám ra thì tìm cho tôi một số kiểu mẫu khác mới nhất của nữ cho cô ấy.”
Hạ Hạ nhìn về phía Trần Tử Hàn từ chối cho ý kiến.
Trong lòng nhân viên nữ đã hò hét: “Gặp được khách hàng giàu có rồi!” nhưng mặt ngoài vẫn giữ đúng nụ cười tiêu chuẩn chỉ là có hơi sâu hơn so với lúc nãy.
Nàng dẫn Hạ Hạ đến chỗ trưng bày sườn xám lần lượt giới thiệu cho Hạ Hạ.
“Đây là kiểu sườn xám mới của cửa hàng chúng tôi, tiểu thư xem chất liệu vải thử đi, chúng tôi cam kết rằng vải này được nhập khẩu từ nước ngoài khác xa so với loại vải khác…” nhân viên còn chưa nói xong thì Trần Tử Hàn lại nói: “Cứ để cô ấy thử, cô chỉ cần thấy hợp với cô ấy thì lấy ra là được.”
Hạ Hạ cứ như vậy bị nhân viên nữ kéo đến phòng thay đồ, cô cứ thay một bộ thì lại cho Trần Tử Hàn xem.
Hắn không biết có thật sự để ý hay là có lệ mà cứ gật đầu, Hạ Hạ lại thay thêm vài bộ khác ngoài sườn xám Trần Tử Hàn lại tiếp tục gật đầu.
Vốn Hạ Hạ chỉ tưởng Trần Tử Hàn có lệ thật ai ngờ lúc tính toán đồ cần mua thì hắn đã không ngần ngại mà bảo nhân viên gói lại hết.
Hạ Hạ: “…!Anh không chọn à?” Không cần có lệ mà lấy hết tất cả chứ! Lỡ có đồ không hợp với thẩm mỹ của anh thì sao?
Trần Tử Hàn khó hiểu nhìn Hạ Hạ hỏi lại: “Chọn à?”
Hạ Hạ gật đầu: “Lỡ có cái tôi mặc không hợp thì sao?”
Trần Tử Hàn vô cùng nghiêm túc nói: “Cô mặc cái nào cũng đẹp rất khó chọn, cứ thế lấy hết đi.
Không có cái nào không hợp cả.”
Hạ Hạ: “….”
Nhân viên nữ gói hàng xong đưa cho tài xế của Trần Tử Hàn với nụ cười tươi tắn còn hơn cả hoa trả lời với Hạ Hạ: “Vị tiên sinh này nói thật đấy thưa tiểu thư.
Cơ thể tiểu thư rất đẹp nên mặc đồ may sẵn nào cũng cực đẹp không cần chỉnh sửa gì cả.” Hôm nào cũng gặp khách hàng chịu chi thế này thì sớm muộn gì nàng cũng giàu có thôi.
Lúc Hạ Bằng về nhà thấy đóng túi đồ được đặt trên ghế có hơi giật mình: “Em lấy những thứ này từ chỗ tên kia?”
Tên kia trong lời của Hạ Bằng không còn ai khác ngoài Trần Tử Hàn cả.
Hạ Hạ gật đầu không giấu diếm mà nói: “Hắn nói Trần gia có bữa tiệc nào đó nên mới dẫn em đi may sườn xám.” Kết quả thành ra trực tiếp mua hàng may sẵn hơn nữa giá cũng chẳng rẻ.
Hạ Bằng nghe nói đến tiệc liền nhíu mày, để em gái mình đi đến nơi Trần gia đó, anh có chút không yên tâm.
Hạ Hạ giơ một cái sườn xám màu lam nhạt hỏi Hạ Bằng: “Hắn mua hơi nhiều anh nói xem em có nên bán bớt một hai cái không?” Tổng cộng gần chục cái sườn xám, Hạ Hạ cũng chẳng thường đi tiệc nhiều có nhiều sườn xám như thế cũng chẳng mặc hết được.
“Hắn ta mua tặng cho em chắc sẽ không thích em đem bán nó đi đâu, có khi lại tức giận không chừng.” Hạ Bằng vốn đang định vào phòng nghe Hạ Hạ định bán sườn xám liền dừng bước chân sau đó im lặng một lúc rồi mới nói.
Hạ Hạ quay sang nhìn Hạ Bằng, thấy em gái nhìn mình anh miễn cưỡng cười một cái nói: “Nếu thiếu tiền em cứ nói anh cứ giữ đấy mà mặc đi, không cần đem bán đâu.”
Làm anh em bao nhiêu năm nay Hạ Hạ làm sao không biết anh trai mình có tâm sự dấu ở trong lòng chứ, cô bỏ sườn xám xuống chạy đến bên anh mình: “Anh làm sao thế?”
Hạ Bằng sờ đầu em gái mình nói: “Anh thì làm sao có chuyện gì được.
Thôi, mau thu dọn đống đồ của tên kia tặng vào phòng đi, anh đi vào phòng trước đây.”
Trước khi Hạ Bằng đóng cửa phòng mình, Hạ Hạ nói rằng: “Anh, cho dùng anh đang gặp chuyện gì khó khăn không muốn chia sẻ cho người nào khác thì anh cứ nhớ rằng em là em gái anh, em vĩnh viễn đứng về phía anh.”
Hạ Bằng lại miễn cưỡng cười một cái: “Biết rồi cô nhóc.”
Hạ Hạ nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng cho anh trai mình.
Bộ dáng này của Hạ Bằng rõ ràng có chuyện gì đó nhưng anh lại không nói, Hạ Hạ cũng không đoán ra được..