Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 283: Giấc Mộng Đầu Dân Quốc 11


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện – Chương 283: Giấc Mộng Đầu Dân Quốc 11


“Hạ Hạ! Em có làm sao không? Mau để anh xem.” Hạ Bằng khi nhìn thấy Hạ Hạ đã vội vàng chạy đến kéo Hạ Hạ đến kiểm tra còn không quên dùng ánh mắt như dao găm mà nhìn tên bắt em gái của mình.

Mặc dù cũng không tính là bị bắt.

Hạ Hạ được Trần Tử Hàn dẫn đến phòng của anh hai mình đang chờ đợi, thấy anh mình lo lắng cho mình trong lòng đầy mềm mại, tuy rằng không phải lần một lần hai Hạ Bằng lo lắng cho cô nhưng Hạ Hạ vẫn vô cùng cảm kích, cảm thấy vô cùng ấm áp tựa như cô là một hành khách khát nước đi trên sa mạc thấy được một người tốt bụng tặng nước cho mình.

Sự ham muốn nước cũng luyến tiếc lòng tốt khiến cô trở nên vô cùng khao khát.

Hạ Hạ trấn an anh trai của mình: “Không sao.

Em không có chuyện gì cả.”
“Cái gì mà không sao? Tính thời gian em đi thì cũng hơn một tiếng.


Anh ngồi chờ ở đây hơn nửa tiếng đấy.” Hạ Bằng lại tiếp tục lằng nhằng như người mẹ già lo lắng cho con.

Trong khi hai anh em đang một người lo lắng hỏi han còn một người an ủi thì hai người đàn ông còn lại của căn phòng cũng chào hỏi nhau.

Trần Tử Hàn bắt tay người đàn ông còn lại, ngữ khí như có như không mà hiện ra một vẻ của kẻ hóng chuyện còn thêm vài phần châm chọc: “Thật không ngờ có ngày tôi gặp được Tô thiếu rảnh rỗi mà đến thăm tôi.”
Có lẽ quá quen với tác phong hành sự của Trần Tử Hàn người gọi là Tô thiếu cũng chẳng để ý ngữ khí của Trần Tử Hàn ngược lại còn thản nhiên giả vờ thở dài sâu sắc mà nói: “Ai bảo cậu lại đêm em dâ… gái của Hạ tiểu bằng… Bằng đi làm chi? Hại tôi phải là một kẻ không có chuyện gì cũng đi gặp cậu.”
Trần Tử Hàn nhướng mày nói: “Tôi thấy cậu cũng không có thái độ khó chịu nào ngược lại còn rất sẵn lòng.”
Tô thiếu cười: “Đó là đương nhiên.

Quan hệ của tôi và tiểu… Hạ Bằng tốt như thế tôi làm sao khó chịu được.”
Hạ Hạ nhìn hai người kia đối thoại cứ có cảm giác người được gọi là Tô thiếu này có lòng hồ ly không thua kém gì Trần Tử Hàn, hơn nữa người này hình như rất thân thiết với anh trai cô.

Hạ Hạ nhỏ giọng hỏi Hạ Bằng: “Đây là người quen của anh à?”
Hạ Bằng gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời cô: “Hắn là thiếu gia nhà họ Tô tên là Tô Khương, em biết nhà họ Tô liên quan đến quân đội mà.

Hắn chính là cấp trên của anh đó, quan hệ của anh và hắn cũng khá tốt… đi?”
Thật ra Hạ Bằng cũng không cảm thấy quan hệ giữa anh và Tô Khương không tính là đến mức bạn bè thân thiết.

Trong lúc Hạ Hạ đi theo mấy tên áo đen của Trần Tử Hàn, Hạ Bằng lo xót cả ruột cũng không biết nhờ ai giúp đỡ.

Lão già họ Hạ bên kia nghe thấy họ Trần liền hận không thể làm chân sai vặt cho họ thì làm sao chịu giúp Hạ Hạ được chứ.

Hạ Bằng sống khép kín đối xử với người quen biết rất ôn nhu nhưng đối với người ngoài cũng rất khó gần nên kết bạn không nhiều lắm.


Lúc đó Hạ Bằng cũng thật bất đắc dĩ mới nhờ đến Tô Khương, bởi vì có mình hắn thuộc gia tộc gần sánh vai với Trần gia thôi.

Tuy hơi ngại vì bản thân mình không thân lại đi nhờ vả người ta nhưng lúc đó Hạ Bằng chỉ lo lắng cho Hạ Hạ mới bất đắc dĩ điện thoại người ta.

Cũng may là Tô Khương chịu giúp đỡ, nếu không thì cho dù Hạ Bằng dùng cả cái mạng này cũng muốn cứu Hạ Hạ.

Hiển nhiên kế sách ít đổ máu nhất vẫn tốt hơn.

“Em thấy anh ta đối với anh rất tốt, cảm giác rất thân thiết với anh.” Hạ Hạ nói.

Hạ Bằng lại không để ý lời này lắm, bản thân anh biết mình không mấy khi trò chuyện với Tô Khương làm sao Tô Khương có thể thân thiết với anh được.

Dẫu sao gì thì cũng phải cảm ơn người ta, nhưng vấn đề chỗ này cũng xuất hiện rồi.

Tô Khương giàu như thế thì thiếu thứ gì được, nên báo đáp như thế nào mới không nợ ân tình của người ta đây.


Trước khi Hạ Hạ cùng với Hạ Bằng lẫn Tô Khương về nhà mình thì cô được Hạ Trần tặng cho một cái điện thoại.

Hạ Hạ nhướng mày khó hiểu nhìn Trần Tử Hàn, hắn giải thích: “Trong đây có số điện thoại của tôi, chúng ta thuận tiện liên lạc coi như món quà đầu tiên cho mối quan hệ này.”
Hạ Hạ không có sử dụng điện thoại di động, điện thoại chỉ có một cái được Hạ Bằng sử dụng liên lạc quân đội của anh còn cô vẫn dùng điện thoại bàn ở nhà.

Kỳ thật cô vẫn có thể mua điện thoại cho chính mình nhờ tiền làm nhiệm vụ nhưng số tiền thuế má tiền điện tiền nước tiền quần áo lại giày dép cùng đồ ăn cũng đủ khiến cho số tiền đó bay nhanh chống, điện thoại di động cũng không phải vật rẻ tiền.

Nếu tự dưng mua được điện thoại Hạ Bằng lại nghi ngờ, bởi đó Hạ Hạ đến giờ vẫn chẳng có điện thoại.

Đương nhiên điện thoại di động bây giờ cũng chỉ có thể gọi điện hoặc nhắn tin, một cái gọi là game cũng không có.

Hạ Hạ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu hành động tặng điện thoại này của Trần Tử Hàn: “Cảm ơn.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.