Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện – Chương 276: Giấc Mộng Đầu Dân Quốc 4
Hạ Hạ theo như lời nói của người đi trước là số 165 mà cuối cùng cũng lẻn vào nhà của của Trần Tử Hàn.
Ở thời bây giờ có một cái khuôn viên to lớn, một ngôi nhà cao hai tầng như thế này quả thật rất giàu rồi.
Huống hồ chi, căn nhà này còn to và rộng nữa.
Nghe nói ngôi nhà này là của Trần Tử Hàn ở, không ở chung với nhà họ Trần.
Một người con trai mới 26 tuổi mà có thể cho mình một cơ nghiệp riêng, tự ở một nơi do chính mình có được như thế này thật đáng ngưỡng mộ.
Nghĩ lại tình cảnh của mình và người anh trai mình cũng thuộc dòng họ lớn mà phải sống trong khổ cực, lòng Hạ Hạ cũng len lỏi một tia ghen tị với Trần Tử Hàn.
Nhưng mà cô đã quá quen với cuộc sống ban ngày lẫn đêm đều trốn đông tây đi làm nhiệm vụ bí ẩn thế này quá rồi, tâm tính Hạ Hạ vốn rất bình tĩnh nên chút tia ghen tị nhỏ bé kia đã sớm bị cô vứt văng thay bằng sự nghiêm túc trong lúc làm nhiệm vụ.
Vì lấy thông tin cơ mật của công ty lại còn ở nhà riêng của đối tượng như thế này, Hạ Hai đã đặc biệt chọn ban đêm mà làm nhiệm vụ.
May mắn là hôm nay Hạ Bằng không ở nhà nên anh cũng sẽ không phát hiện ra cô đã rời khỏi nhà vào đêm khuya.
Theo như thông tin thì Trần Tử Hàn ngày hôm nay sẽ không có ở nhà, chỉ cần đánh cắp tài liệu nếu không ổn thì lập tức quay về.
Hạ Hạ sẽ không liều mạng vì những chuyện như thế này, đối với cô nhiệm vụ để kiếm tiền chính là nhiệm vụ để kiếm tiền không cần chứng minh điều gì cả.
So với tiền thì cô cần phải quý giá cái thân thể này của bản thân hơn, cô không thể để Hạ Bằng lo lắng được.
Gió đêm thổi nhẹ nhẹ lay mái tóc của Hạ Hạ, làm lộ rõ khuôn mặt nhỏ được một chiếc mặt nạ đen che đi hết một nữa của cô.
Vì phòng tránh trường hợp sẽ gặp người quen nên khi Hạ Hạ đi làm nhiệm vụ cô sẽ đeo một chiếc mặt nạ để phòng ngừa.
Hạ Hạ thành công lén vào thư phòng của Trần Tử Hàn một cách không ai biết.
Cũng may là có bản đồ tự vẽ của số 165, nên việc xâm nhập vào nhà cũng rất dễ dàng.
Đi đến cái bàn được làm bằng gỗ lâu đời vô cùng cao cấp kia, Hạ Hạ bỗng dưng cảm thấy bản thân mình sắp bị lây mùi tiền của cả căn phòng này.
Không biết khi nào cô và Hạ Bằng sẽ tích góp đủ tiền mua hết được đồ dùng trong căn phòng này nữa, có lẽ tận mười năm cũng có thể là hai mươi năm.
Mặc dù ít khi về Hạ gia, nhưng Hạ Hạ vẫn biết được đồ dùng gỗ ở Hạ gia tuy rằng cũng lâu đời và mắc tiền nhưng chưa chắc có thể so sánh được với một số đồ dùng trong căn phòng này.
Chỉ mới có thư phòng thôi mà đã giàu như thế này rồi, không biết nguyên căn nhà sẽ như thế nào nữa.
Vừa nghĩ đến thôi đã nghe ngập mùi tiền rồi.
Hạ Hạ lục vài ngăn kéo đầu đều không tìm thấy tài liệu mình cần tìm ở đâu, tất cả đều là giấy trắng cùng với một số giấy nháp nhìn không rõ là đang ghi chú thứ gì.
Lúc cô đang lục đến ngăn kéo thứ ba thì bỗng dưng có một giọng nam trầm tính vang lên: “Nếu cảm thấy tối quá không tìm thấy được đồ mình cần tìm thì có cần tôi mở đèn cho vị khách không mời mà tới này không?”
Hạ Hạ vừa nghe tiếng nói vang lên thì liền giật mình, chậm đi một giây mới phản ứng lại kịp.
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng của cô vang lên, xem ra vị Trần Tử Hàn này sớm biết sẽ có người tiếp tục lấy cắp tài liệu nên mới dù chiêu dụ mồi như thế này.
Nơi thư phòng này không có cửa số, lối ra duy nhất chính là cửa chính kia, mà cửa chính đó đã bị người nam nhân kia đứng ở đó chặn lại rồi.
Nhưng Hạ Hạ cũng chẳng quá hoảng sợ, trường hợp như thế này cô gặp cũng nhiều rồi.
Và nghiễm nhiên bất cứ lúc nào cô cũng có thể tìm được đường thoát thân một cách an toàn.
Hạ Hạ mốc ra một cây súng ngắn, ngay lập tức mổ về vị trí của người đứng ở phía cửa.
Hắn ta vốn đã chuẩn bị từ trước, vô cùng điêu luyện mà tránh được viên đạn của Hạ Hạ và ngay lập tức tiến tới tấn công.
Hắn dùng tay không, đối phó với Hạ Hạ đang cầm súng đúng thật là lấy trứng chọi đá.
Nhưng bản thân hắn ta đúng thật là một cao thủ, không chỉ né hết được đạn của Hạ Hạ mà còn thành công làm cô rơi cả súng.
Hai người lao vào trạng thái đánh nhau bằng tay không, so với thân hình to lớn của nam nhân thì Hạ Hạ lại bé nhỏ hơn, vậy nên thiệt thòi cũng vẫn sẽ thuộc về cô.
Nhưng Hạ Hạ lại đâu thể để bản thân mình bỏ mình tại đây được, cô lại rút dao muốn bắt đầu sử dụng vũ khí.
Sau một hồi đánh nhau, nam nhân đã cướp được con dao của Hạ Hạ không chỉ thế còn áp đảo được cô.
Hạ Hạ nằm dưới thân nam nhân, mặt nạ không biết đã rơi từ bao giờ nhưng bây giờ chẳng ai còn để ý đến nó nữa.
Nam nhân lấy được dao còn hơn thế của Hạ Hạ, hắn không chút do dự đâm xuống muốn lấy đi sinh mạng của người con gái này y như những người trước..